Ninh Trừng ngồi một lúc lâu trên ghế sô pha trong phòng khách, chờ xem trò hay.
Không biết Lục Mang lấy đàn guitar ở đâu ra, ngồi xuống bên cạnh, điều chỉnh dây đàn, sau đó bắt đầu gảy. Giai điệu quen thuộc, giống như tiếng nước chảy róc rách, từ từ vang lên.
Ninh Trừng rất kinh ngạc, vậy mà anh có thể đàn khúc《 Ái Đích La Mạn Sử 》dễ nghe, êm tai như vậy. Thảo nào ngày đầu tiên xuất hiện ở Thập Quả Viên, anh châm chọc cô đàn như phối nhạc cho phim kinh dị.
Anh đàn một đoạn mới dừng lại, nhìn cô, "Không phải em nên hỏi anh đang làm gì sao?"
Ninh Trừng cười trả lời, "Không cần hỏi, em thấy rồi, anh đang phối nhạc cho phim tình cảm."
"Không phải, anh đang theo đuổi phối ngẫu. Ra sức phô bày như khổng tước xòe đuôi, hấp dẫn đối tượng." Anh nói rất nghiêm túc, giọng điệu hoàn toàn không giống nói đùa, "Nghệ thuật đều là sự phô bày xa hoa, không khác gì khổng tước xòe đuôi muốn theo đuổi phối ngẫu, quan điểm này anh vẫn giữ vững. Nhưng anh cũng cho rằng, nam nữ thành niên bình thường nên thi thoảng phô bày một lần ở độ tuổi thích hợp, mới không trái với luân lý xã hội. Thể xác và tinh thần anh khỏe mạnh, đúng là độ tuổi để theo đuổi phối ngẫu tốt nhất, em cũng thế. Cho nên, chúng ta vừa vặn là một đôi."
Ninh Trừng cười không ngừng được, tuy biết ý đồ của anh là muốn thổ lộ với cô, nhưng thế này cũng quá trực tiếp rồi? Không đúng, cũng không phải là trực tiếp, loại thổ lộ kỳ lạ này, hẳn là độc nhất vô nhị, chỉ có mình anh mới nghĩ ra.
Lục Mang đã buông đàn guitar trong tay, lấy một trái quýt từ đĩa trái cây trên bàn, tay thì bóc quýt, mắt thì thi thoảng lại nhìn về phía cô.
Ninh Trừng cầm lấy chiếc đàn guitar bên cạnh anh, tùy tay gảy vài âm, "Chất lượng gỗ của đàn guitar này rất tốt, âm điệu cũng rất hay, em thử xem."
"Cứ thử đi, đàn này vốn là của em."
Ninh Trừng chuyên chú đánh đàn guitar, không nhận lấy, cũng không từ chối.
Lục Mang nhìn dáng vẻ cô cầm đàn guitar, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên anh thấy cô đàn.
Thực thế thì, anh vốn không định vào tiệm nhà cô mua trái cây, trong suy nghĩ của anh, một chỗ nhỏ bằng lòng bàn tay như vậy, trái cây chắc chẳng ra gì.
Lần đầu tiên anh bước vào, là vì đã vào hết những siêu thị lớn nhỏ xung quanh, vẫn không tìm được chanh tươi, tất cả những siêu thị, không tìm được chính là không tìm được, đều dùng ánh mắt trách anh quá bắt bẻ. Chỉ có Ninh Hạo Nhiên, hứa hẹn với anh rất nhiệt tình, ông ấy sẽ đến vườn trái cây hái chanh, bảo đảm sẽ tươi. Nhưng chuyện này, sau đó anh quên mất.
Lần thứ hai anh đến là bị tiếng đàn guitar của cô hấp dẫn. Bản thân cô đàn không tồi, nhưng vì chất lượng chiếc đàn quá kém, âm thanh phát ra trở nên rất khủng bố, giống một người bệnh già nua, sợ bị người ta xem nhẹ, cuồng loạn hát vang, giành được cảm giác tồn tại. Là một người mắc chứng OCD [1], lúc ấy anh có một loại xúc động, muốn trực tiếp vọt vào tiệm, đập chiếc đàn trong tay cô. Chắc là sẽ bị cô coi là bệnh nhân tâm thần, trực tiếp đưa đến bệnh viện.
[1] OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế): là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng
Sau đó nữa, người phụ nữ ngốc nghếch này, vậy mà lại thật sự đưa một quả chanh đến, còn coi anh là tên biến thái giết người phanh thây.
Lục Mang nghĩ vậy, không khỏi nở nụ cười.
"Anh cười gì thế?" Ninh Trừng dừng việc gảy đàn, ngồi lại gần anh, "Anh lại nghĩ đến chủ kiến lệch lạc gì đó?"
Lục Mang vật lộn với miếng vỏ quýt trong tay, không bao lâu sau, một con Chuột Mickey ra đời, không ngoài dự kiến của anh, Ninh Trừng nhìn thấy "chú Chuột Mickey" này, cười đến mức không khép miệng được, "Em không cần đàn guitar, em muốn chú Chuột Mickey này, quá đáng yêu."
"Có muốn ăn quýt không?" Lục Mang cho một miếng quýt vào miệng cô.
"..." Ninh Trừng vừa ăn quýt vừa nhìn qua nhìn lại Chuột Mickey trong tay, càng nhìn càng thấy thích, ăn một múi quýt xong, cô còn định hỏi anh có thể làm thêm những con thú nhỏ gì nữa không.
"Còn muốn ăn quýt không?" Lục Mang lại cho một miếng quýt vào miệng cô.
Cứ như thế, mỗi lần Ninh Trừng ăn xong một múi, anh lại nhanh chóng nhét múi khác vào, đảo mắt, một quả quýt đã bị cô ăn hết, cô thấy rất lạ, sao anh không ăn?
Một múi quýt cuối cùng, vừa bị nhét vào miệng cô, anh đột nhiên nghiêng người qua, ngậm lấy múi quýt đi!
Ninh Trừng đột nhiên ý thức được, vừa rồi cô chỉ lo ăn, quên kêu anh ăn, mặt lập tức đỏ lên, ngập ngừng nói, "Em còn tưởng là anh không ăn..."
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, ẩn sâu trong đôi mắt dưới hàng mày kiếm là ánh sáng sáng ngời, như tia chớp xẹt qua mây đen, nhắm vào tim cô.
Anh từ từ ăn hết múi quýt, toàn bộ quá trình, mặt anh vẫn luôn dán sát mặt cô.
Hơi thở của hai người nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
Tim Ninh Trừng đột nhiên đình trệ một nhịp, hô hấp khó khăn. Cô lùi ra sau theo phản xạ có điều kiện, lập tức đụng phải chiếc đàn guitar, dây đàn phát ra âm thanh thật lớn.
Lục Mang thuận tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình, một tay cầm cánh tay đang nắm chiếc vỏ quýt hình Chuột Mickey, kéo qua.
Ninh Trừng bị anh kéo như vậy, cơ thể nhanh chóng sát vào cơ thể anh.
Anh điều chỉnh tư thế, cúi đầu hôn cô.
Đôi mắt Ninh Trừng vốn đang mở lớn, giây phút được hôn, mí mắt đột nhiên như bị bôi một loại keo cường lực, nhanh chóng nhắm lại.
Môi anh chạm vào môi cô, cô lập tức nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt.
Anh cắn nhẹ môi trên của cô, mút vài lần rồi buông ra, lại cắn môi dưới của cô, cũng lặp lại động tác cắn mút.
Trong cái hôn của anh, hương vị càng thêm rõ ràng, càng khắc sâu, thuần hậu, nồng đậm, kéo dài không tan, phảng phất như hương vị của rượu ủ trăm năm.
Ninh Trừng như bị ma lực thúc giục, say mê với hương vị vừa được nếm thử này. Một cánh tay đang lơ lửng, nắm lấy cánh tay anh trong chớp mắt, cơ thể tựa vào người anh, cũng cắn môi anh.
Hô hấp Lục Mang bỗng nhiên cứng lại, bàn tay nắm cổ tay cô lập tức buông ra, xen vào mái tóc dài, đặt sau gáy cô, đẩy đầu cô về phía mình.
Dường như cả hai đều có một nguyện vọng, chỉ muốn đôi môi quấn quýt lấy nhau, muốn nhấm nháp hương vị của đối phương rõ ràng hơn.
Ban đầu người phụ nữ này hơi ngốc, cắn môi anh, rồi lại không biết làm sao, anh lại cắn mút môi cô, cô như là được anh chỉ điểm, nhanh chóng nặng nề cắn mút môi anh.
Vấn đề là, gần như là chỉ cần cô cắn, anh đã cảm thấy kích thích xưa nay chưa từng có. Cô dùng thêm chút sức như vậy, anh hoàn toàn không chịu nổi, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, cũng không còn thỏa mãn với việc chỉ dừng lại ở môi cô.
Anh lập tức dùng lưỡi cạy khớp hàm không cắn chặt lắm của cô, nhưng anh không vội vàng xâm nhập vào miệng cô như ở phòng luyện TaeKwonDo. Trái lại là chậm rãi, chậm rãi, như đang thưởng thức phong cảnh bị bỏ qua, bây giờ muốn bổ sung, cho nên cố ý thả chậm tốc độ.
Mãi cho đến khi đụng phải chiếc lưỡi đáng yêu, hơi run rẩy của cô, cả người anh lại bắt đầu trở nên kích động.
Giờ phút này, đại não Ninh Trừng đã đình chỉ, bên trong trống rỗng, hoàn toàn bị anh cuốn lấy.
Anh quấn lấy lưỡi cô không buông, cô không động đậy được. Cuối cùng lúc cô bất động, anh lại buông ra. Cô thoáng cử động, lại bị anh quấn lấy. Dường như anh đang cố ý trêu đùa cô, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi.
Lồng ngực cả hai phập phồng dữ dội, như là hai chú cá nhảy ra khỏi nước, đã thiếu oxy đến cực độ, nhưng lại không muốn quay lại nước, tiếp tục ở đây chơi trò môi lưỡi quấn quýt.
Đĩa trái cây trên bàn bày đầy quýt tươi, có một quả đã bóc nửa. Trong phòng tràn ngập hương quýt nồng nàn.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, tối đen, trong phòng không bật đèn, chỉ mở một ngọn đèn bàn bên cạnh sô pha, ánh đèn màu cam, chiếu vào hai bóng dáng đang dây dưa với nhau.
Thời gian càng dài, cơ thể hai người càng ôm chặt hơn.
Miếng vỏ hình Chuột Mickey trong tay Ninh Trừng không biết đã rơi xuống đất từ khi nào, lại biến thành miếng vỏ không có hình thù.
Đàn guitar phía sau cô cũng không biết rơi xuống sàn nhà từ khi nào, hai người lại hồn nhiên không biết. Thậm chí ngay cả khi đàn guitar rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn cũng chỉ khiến hai người họ hơi nhíu mày, nhưng không dừng lại.
Có một giây phút, Ninh Trừng lo Kiệt Bảo sẽ ở bên cạnh nhìn, sau đó lại nhớ ra, Kiệt Bảo bị Lục Mang nhốt trong thư phòng.
Hai người trở nên không kiêng nể gì.
Cuối cùng, Lục Mang trực tiếp đẩy cô ngã xuống sô pha, mình thì đè lên người cô.
Ninh Trừng nằm trên sô pha, trọng lượng đè trên cơ thể lập tức khiến cô hô hấp khó khăn. Cô cảm giác rất rõ ràng, nơi nào đó trên cơ thể người đàn ông đã trở nên cương cứng, cách một lớp áo ngủ, đâm vào bụng cô.
Trong lòng cô hơi hoảng loạn, anh và cô sẽ không thật sự phá hết phòng tuyến trong vòng một ngày đấy chứ? Nhưng hình như anh và cô đều chưa chuẩn bị gì cả.
Lỡ mang thai thì phải làm sao? Cô vừa mới tốt nghiệp đi làm, không muốn làm mẹ sớm như vậy. Nhưng cô lại lo nếu cô trực tiếp mở miệng từ chối, anh sẽ cảm thấy cô kiểu cách.
Có lẽ là cảm giác được sự chần chờ của cô, vào giây phút mấu chốt nhất, anh đột nhiên dường lại, hơi ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ dưới thân, hơi thở vẫn đang vô cùng dồn dập.
Ninh Trừng cũng nhìn anh, nhưng không mở miệng nói chuyện.
Lục Mang vuốt lại mái tóc rối loạn của cô, "Anh đưa em về. Em đi thay quần áo trước đi, trong tủ quần áo có đồ của em."
Anh nói xong, trượt xuống khỏi người cô, ngồi xuống bên cạnh, tùy tay cầm lấy nửa trái quýt đã bóc trên bàn trà, nhét toàn bộ vào miệng.
Trong lòng Ninh Trừng ấm áp, lần trước anh mua bao nhiêu quần áo cho cô? Cô đứng dậy, chủ động hôn má anh một cái mới đi, "Chờ em một phút, nhanh thôi." Cô bước nhanh về phía phòng ngủ.
Lục Mang đưa tay chạm vào chỗ được cô hôn trên mặt, hơi nóng, đương nhiên, so với cảm giác nóng bỏng, vừa hưng phấn lại vừa dày vò từ nụ hôn nồng nhiệt ban nãy, đây không tính là gì.
Trong lúc Ninh Trừng đi thay quần áo, Lục Mang muốn dời lực chú ý, bình ổn sự xao động trong cơ thể, anh mở máy tính ra, bắt đầu tìm đọc tài liệu, nhìn thấy báo cáo thẩm vấn Ngô Lương thì nhanh chóng mở xem.
Anh nhìn những câu hỏi của Lâm Khiếu Ba, khóe môi hơi nhếch lên, nói thầm một câu, "Người này đúng là biết tận dụng."
"Ai biết tận dụng?" Ninh Trừng đã thay quần áo xong, ngồi xuống bên cạnh anh lần nữa, nhìn máy tính, lập tức biết anh đang nói ai.
Nhưng mà, lần này cô không lảng tránh vấn đề, "Lần này đội phó Lâm lập công lớn, anh ấy học tâm lí học tội phạm từ anh, anh cũng có thể học anh ấy mấy chiêu tay không bắt giặc."
"Không cần. Mỗi người có một thế mạnh, một người, cả đời chỉ làm tốt một chuyện là đủ rồi." Lục Mang tùy tay đóng máy tính lại, kéo cô dậy.
"Sao anh nói giống ông nội em thế?" Ninh Trừng nhớ Ninh Hạo Nhiên cũng thường nói mấy lời này.
Lục Mang vừa quàng khăn cho cô vừa giải thích, "Cái này gọi là anh hùng có cùng suy nghĩ."
"Nhưng không phải anh học hai chuyên ngành sao? Tâm lí học tội phạm và nhân chủng học, vì sao lại học đồng thời hai chuyên ngành, sau đó làm công việc của tâm lý học tội phạm?" Ninh Trừng vẫn luôn rất tò mò vấn đề này.
Lục Mang quàng khăn cho cô xong, nhìn vào mắt cô, "Bởi vì muốn hiểu biết con người, vì sao con người lại phạm tội. Nhân chủng học là nghiên cứu con người về mặt giải phẫu học và sinh lý học, cấu tạo sinh lý có quan hệ tất yếu với việc phạm tội không, anh nghiêng về câu trả lời là không, cho dù có thì cũng đã trải qua mối liên hệ với tâm lý. Ví dụ như, một người trời sinh bị khuyết tật, nếu tâm lý người đó khỏe mạnh, loại khuyết tật này có thể xem là không đáng kể, nhưng hiện tượng thường thấy nhất là, sinh lý thiếu hụt dẫn đến sự vặn vẹo về tâm lý, vì thế mới bắt đầu phạm tội."
Nói đến vấn đề chuyên ngành, anh luôn nói không ngừng.
Lục Mang tạm dừng một lát, mắt hơi híp lại, "Cho nên, "trong con mắt của con người, lòng người lóa mắt hơn bất cứ cái gì, cũng đen tối hơn; tất cả những gì chúng ta nhìn thấy, không có gì có thể đáng sợ, phức tạp, bí ẩn hơn lòng người, không có giới hạn. Có một thứ to lớn hơn đại dương, đó là bầu trời; có một thứ còn to lớn hơn cả bầu trời, đó chính là thế giới nội tâm của con người." Hừm, đây cũng là thế giới mà anh muốn chinh phục."
Anh nói xong, lại cúi đầu hôn cô.
Ninh Trừng cẩn thận nghĩ lại những gì anh vừa nói, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt vĩ đại, cao lớn lạ thường. Tuy anh kiêu ngạo, đã từng làm cô tổn thương, nhưng cô vẫn thích anh như thế.
Lúc anh hôn cô, cô cũng kích động, đôi tay chạm vào má anh, chủ động hôn anh.
Nụ hôn này lại kéo dài rất lâu, anh mới đẩy cô ra, "Còn hôn nữa, hôm nay em đừng mong về nhà."
Ninh Trừng lập tức vùi đầu vào lòng anh, có một giây phút, suýt nữa cô đã nói ra miệng, vậy hôm nay không về nữa.
Đương nhiên, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, hai người tay nắm tay, sóng vai rời khỏi chung cư.
Dọc theo đường đi, anh và cô nói nói cười cười, tâm tình rất tốt. Bình thường cảm thấy con đường này cũng không gần, hôm nay lại phát hiện, đi chưa được mấy bước đã đến.
Trước khi tách ra, lại là một nụ hôn kịch liệt, răng môi quấn quýt.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Ninh Trừng chạy vào chung cư như chạy trốn, vừa vào chung cư, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị một dãy số, cô do dự một lát, tiếp điện thoại.
"Alo, bác sĩ Ninh, xin chào, tôi là Tống Thanh Nam, bạn trai của Hàn Y Lâm."