Tại nơi tổ chức khen thưởng, quần áo lụa là, tóc tai chải chuốt, khách khứa ngồi đầy, ăn uống linh đình.
Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo quỹ Thiên sứ chim Họa Mi phát biểu, thay phiên nhau ra trận. Tiếp đến là lãnh đạo quỹ phát biểu, không phải người khởi xướng quỹ - Tống Thanh Nam, mà là tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị Tống Thanh Bắc, nói ngắn gọn vài câu, ở hội trường một lát rồi nhanh chóng biến mất.
Ninh Trừng hơi bất ngờ, cô không nhìn thấy bóng dáng Tống Thanh Nam, người khoác lác thích lộ mặt như anh ta, chắc là sẽ không vắng mặt bất cứ trường hợp nào thế này.
Hàn Y Lâm có nói với cô, bảo nhất định sẽ đến, nhưng bữa tiệc đã tiến hành được một nửa mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy.
Hai người kia, giống như hẹn cùng nhau vắng mặt.
Ninh Trừng không quá thích ứng với loại xã giao này, muốn rời khỏi. Đột nhiên Cục phó Tống tới mời rượu cô, cô hoảng sợ, nghe mấy lời khen ngợi, cô không ngừng nói cảm ơn, uống một ly rượu với Cục phó Tống.
Sau khi Cục phó Tống rời khỏi, chuông điện thoại của cô rốt cuộc cũng vang lên.
Ninh Trừng vừa tiếp điện thoại vừa chuẩn bị rời đi, ra khỏi hội trường, xuyên qua một hành lang, đến chỗ ngoặt, cô vô tình nhìn một góc khá khuất, ở đó có một đôi nam nữ, cử chỉ thân mật, người phụ nữ khá bị động, người đàn ông thì từng bước tới gần, cuối cùng giống như đang hôn nhau.
Tống Thanh Nam và Hàn Y Lâm?
Trong đầu Ninh Trừng nghĩ đến hai người đó, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhưng không dám tùy tiện đi quấy rầy, yên lặng rời đi.
Cô cầm điện thoại, đi thẳng đến cửa khách sạn, phát hiện nãy giờ trong điện thoại không có âm thanh gì cả, cô đưa điện thoại xuống, nhìn cái tên trên màn hình, không sai, là Lục Mang, sao anh không nói gì?
Ninh Trừng chỉ có thể chủ động hỏi anh, “Anh ở đâu thế? Không tới à?” Hỏi xong, cô mới cảm thấy mình hỏi thừa. Chắc chắn là anh đến Cục Cảnh sát thẩm tra phạm nhân. Anh cũng không thích loại tiệc tùng nhàm chán này, chắc chắn sẽ không tới.
Đầu kia điện thoại, Lục Mang đang ngồi trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời ven biển phía Đông thành phố Hồng, nhìn ngắm trời cao biển rộng ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Anh nên nói gì đây, suy nghĩ cả buổi trời mới mở miệng, “Anh đang đợi em.”
“Anh ở đâu chờ em? Chờ em làm gì?” Ninh Trừng nghĩ đến việc hai ngày nay anh cứ thần thần bí bí, như đang giấu cô làm gì đó.
“…” Đại não Lục Mang xuất hiện một khoảng trống, anh quay đầu nhìn chiếc giường phía sau, anh chờ cô làm gì? Lên giường? Đương nhiên là anh không thể nói vậy được, vậy anh nên nói gì?
Anh nhớ em, rất nhớ em, muốn hôn em, muốn ôm em, muốn em… Đây là điều anh muốn nói. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác nói gì cũng không thích hợp, như là không có ý tốt.
Anh vừa nghĩ vừa điều chỉnh dáng ngồi, hai chân vắt chéo thay đổi trình tự trên dưới, cảm giác không thoải mái nên đổi lại, vẫn không thoải mái, lại đổi tiếp… Đổi lấy đổi đi, anh cảm giác ngồi như thế nào cũng mất tự nhiên, cuối cùng dứt khoát đứng lên, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Hừm, lòng bàn tay ẩm ướt?
Ninh Trừng không biết người ở đầu bên kia điện thoại đang thế nào, đợi nửa ngày không nghe được giọng anh, chỉ có thể hỏi lại, “Lục Mang, vừa rồi anh đến Cục Cảnh sát thẩm vấn Ma thần K phải không? Tình huống thế nào?”
Tốt lắm, nói chuyện công việc!
Lục Mang chửi thầm trong lòng, nói lại kết quả thẩm vấn Ma thần K chiều nay trong điện thoại, nói rất kỹ càng tỉ mỉ, đương nhiên là cắt phân đoạn có Lâm Khiếu Ba.
Trước đây là anh quá khinh địch, người phụ nữ này, vậy mà lại đem đến cho anh một tình địch hùng mạnh như vậy! Hôm nay thế nào anh cũng phải gạo nấu thành cơm, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Đầu kia điện thoại, Ninh Trừng lại hoàn toàn khác, sao lần này anh có kiên nhẫn thế? Bình thường anh sẽ không nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, dăm ba câu đã nói xong, cô phải liều mạng vừa chạy vừa bò mới có thể đuổi kịp tốc độ tư duy của anh.
Ninh Trừng tổng kết tình huống anh nói.
Màn ảo thuật ở vườn hoa nhà họ Lục, sau khi họ tiến vào cái tủ gỗ đỏ, Lục Mang đã nói cho cô, Ma thần K là Queen Cơ. Nhưng giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Ma thần K tự xưng là vua ảo thuật, dường như không phải chỉ là hư danh, sự say mê với ảo thuật của hắn ta đã đạt đến mức khiến người ta kinh sợ. Cuối cùng còn đem tội ác vào biểu diễn ảo thuật!
“Bạn vĩnh viễn không thể nào hiểu được vì sao chúng tôi làm thế này. Người xem biết chân tướng! Thật ra thế giới này rất đơn giản, rất đáng thương, rất chân thật, từ đầu tới cuối đều chân thật. Nhưng, nếu có thể lừa gạt họ, cho dù chỉ có một giây, vậy thì bạn có thể làm cho họ cảm thấy hứng thú với mình. Sau đó bạn có thể nhìn thấy một thứ, đó chính là biểu cảm của họ…”
Cảnh sát điều tra nhà Ma thần K, trên bìa quyển sách biểu diễn ảo thuật chuyên nghiệp nào cũng có câu nói này. Những lời này, nghiễm nhiên đã trở thành tín ngưỡng của hắn ta.
Dựa theo lời Lục Mang nói, Ma thần K lấy Donald làm vật che chắn để bắt cóc Kiều Tử San, coi đây là mồi, dẫn dụ họ tham gia biểu diễn ảo thuật, suýt nữa chôn sống họ trong bệnh viện tâm thần dưới mặt đất, độc ác hung tàn, cũng không đơn giản là nhằm vào Lục Mang. Nhiều hơn nữa là vì hắn ta đã sa vào ảo thuật.
Ma thần K dốc hết sức lực để tạo ra sự mê hoặc che dấu chân tướng, che dấu tai mắt mọi người, say mê với với cái tên Ma thần King và tiếng vỗ tay dưới sân khấu, say mê với việc nhìn biểu cảm nghi hoặc hay khiếp sợ của người xem.
Sự tín ngưỡng và say mê của hắn ta với ảo thuật, gần như đã đến mức tẩu hỏa nhập ma, cũng trở thành động cơ gây án của hắn.
Bây giờ xem ra, từ đầu tới cuối, Ma thần K vô cùng hiểu rõ hai vụ án Queen Cơ và đồ tể Sương Mù, cũng biết cho dù là Queen Cơ hay đồ tể Sương Mù, thật ra đã chết từ nhiều năm trước.
Chuyện này cũng trở thành tư liệu sống cho màn ảo thuật mấu chốt cuối cùng mà hắn thiết kế. Queen Cơ đã chết, Ma thần K lấy thân phận của cô ta, bắt chước phương thức gây án, tiếp tục vận hành băng đảng buôn bán trẻ em Thợ Săn Bóng Đêm do cô ta tạo ra.
Còn vụ án trẻ em mất tích không ngừng phát sinh, cảnh sát liên tục truy lùng, nhưng lại vĩnh viễn không thể tìm ra Queen Cơ.
Hắn ta am hiểu xây dựng biểu hiện giả dối nhất, mê hoặc tai mắt người ta. Mọi người cho rằng Queen Cơ là phụ nữ, căn bản sẽ không hoài nghi hắn ta. Cũng không ai có thể nhìn thấy người đã chết.
Theo như Lục Mang nói, Queen Cơ tồn tại, rồi lại không tồn tại, tùy thời xuất hiện, cũng tùy thời biến mất. Tất cả là do Ma thần K khống chế.
Trong bóng đêm, hắn ta dùng thân phận của Queen Cơ, mưu cầu quyền lực, thỏa mãn loại người như Donald, mà Donald cũng trở thành chiếc bùa hộ mệnh để hắn ta dừng chân ở xã hội thượng lưu. Dưới ánh mặt trời, hắn ta lấy thân phận của Ma thần K, hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay, hưởng thụ tất cả vẻ vang.
Đây là lần đầu tiên Ninh Trừng gặp được tội phạm như thế, có thể thành thạo du tẩu giữa bóng đêm và ánh sáng như vậy, tùy ý thay đổi. Nhớ tới nhiều sinh mệnh vô tội, không tiếng động biến mất, trong lòng cô liền bất bình. Bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, “Bây giờ hắn ta đổ hết tội danh bắt chước đồ tể Sương Mù giết người lên Donald, hắn ta không để lại chứng cứ, thật sự không có cách nào giải quyết sao?”
Bây giờ nghĩ lại, trong toàn bộ vụ án, Donald là một bi kịch, bị Ma thần K đùa giỡn xoay vòng, hiện tại người đã chết, còn phải gánh tội danh trên lưng. Đương nhiên, ông ta có loại sở thích biến thái đó, cũng là trừng phạt đúng tội.
Đầu kia điện thoại, Lục Mang im lặng một lát mới trả lời cô, “Ma thần K không để lại chứng cứ, thực tế thì, lúc vụ án xảy ra, đúng là hắn ta đang biểu diễn ở Pháp. Anh cho là hắn ta cũng có một thế thân là người máy trí tuệ nhân tạo, hơn nữa không chỉ một cái. Cho nên người ngoài nhìn thấy hắn ta xuất hiện ở Pháp biểu diễn ảo thuật, nhưng người thật lại đang ở hiện trường vụ án giết người.”
“Sao anh biết hắn ta có thế thân? Nhưng vì sao cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu vết gì để lại? Giờ hắn cũng không thừa nhận.” Ninh Trừng rất lo lắng, pháp luật sẽ trừng trị Ma thần K này như thế nào, tội giết người hắn ta không thừa nhận, buôn bán trẻ em đã đủ để định tội chết cho hắn chưa? Loại người này, chết một nghìn lần cũng không đủ.
“Video mà Lâm Khiếu Ba quay lén Queen Cơ và Ma thần K làm giao dịch, là Ma thần K cố ý để cảnh sát quay được, mục đích để khiến chúng ta tin tưởng Queen Cơ có tồn tại, hơn nữa là phụ nữ. Một người trong đó là thế thân của hắn ta. Chuyện này Lâm Khiếu Ba đã tự mình xác nhận.”
Tuy Lục Mang không muốn nhắc tới Lâm Khiếu Ba, nhưng không thể không thừa nhận, trong quá trình phá án, sự phối hợp giữa họ càng ngày càng ăn ý. Lúc ấy anh chỉ nhắc tới Ma thần K rất khả nghi, kêu anh ta lén điều tra. Sự thật chứng minh, anh ta điều tra rất cẩn thận.
“Nhưng trong video rõ ràng là giọng một nam một nữ.” Ninh Trừng cắt ngang suy nghĩ của anh, cô đã xem video nhiều lần, đương nhiên là ấn tượng rất sâu.
“Hắn ta cố ý. Thế thân không lên tiếng, hai giọng nói đều từ hắn ta. Một người có thể nói giọng nam, cũng có thể giọng nữ, đây không phải việc khó.”
Đại não Ninh Trừng chợt có tia sáng lóe lên, “Thế vai! Rất nhiều diễn viên đóng kịch, nữ hát giọng nam, nam hát giọng nữ, mẹ Ma thần K chính là diễn viên kịch.” Cô hưng phấn một lát, nhanh chóng trở về hiện thực, giọng rất bất đắc dĩ, “Chúng ta có thể suy luận như thế, nhưng hắn ta không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không tìm thấy thế thân của hắn ta.”
“Có thể chứng minh hắn ta là Queen Cơ, vậy đã đủ để định tội chết cho hắn rồi.” Lục Mang bình tĩnh kết thúc đề tài, anh không còn tâm tình nào mà nói chuyện công việc, anh đưa tay nhìn đồng hồ, hắng giọng nói, cố gắng để giọng mình giống như bình thường, “Ninh Trừng, em không nhớ anh à? Anh đang ở đây chờ em. Thiệu Hàm Hề sẽ đi đón em, chắc là anh ta đã ở trước cửa khách sạn rồi.”
“…” Ninh Trừng muốn hỏi anh “ở đây” là ở đâu, cuộc điện thoại đã kết thúc, cô giương mắt nhìn phía trước.
Quả nhiên trước cửa có một chiếc Bentley đang đỗ, cửa sổ xe hạ xuống, Thiệu Hàm Hề vẫy tay với cô.
Ninh Trừng xách làn váy, bước nhanh qua bên đó, lúc đến gần chiếc xe, Thiệu Hàm Hề đã xuống xe, mở cửa cho cô, anh ấy không mở ghế phó lái mà là chỗ ngồi phía sau.
Sau khi Ninh Trừng lên xe, chiếc xe khởi động.
Thiệu Hàm Hề vừa đảo tay lái vừa giải thích với cô, “Lục Mang muốn tự mình đến đây đón em, nhưng anh đã nói với cậu ta, hôm nay anh có thể làm tài xế miễn phí. Mắt cậu ta… “Thiệu Hàm Hề dừng một lát, “Cậu ta chưa bao giờ lái xe, chính là mệnh công tử. Nhưng mà, còn một nguyên nhân nữa, anh có một thứ cho em.”
“Thứ gì?” Ninh Trừng cúi người về phía trước, nhận lấy cái thẻ nhớ điện thoại trong tay Thiệu Hàm Hề.
“Em có thể trực tiếp lắp vào điện thoại để xem.”
Lòng hiếu kỳ của Ninh Trừng bị gợi lên, lập tức lấy điện thoại ra, lắp thẻ nhớ vào điện thoại, bên trong có vài video, cô mở một cái trong đó ra.
Mở đầu là Lục Mang đang kéo đàn violon. Anh kéo một bản cô rất quen thuộc, bên trong vang lên giọng một cô bé, “Anh ơi, em biết anh đàn khúc gì, 《 Ái Đích La Mạn Sử》…”
Ninh Trừng lập tức ấm lòng, khóe môi nhếch lên. Cô dùng tay che miệng lại, sợ mình cười ra tiếng.
Chờ xem xong tất cả video, cô đã vô cùng cảm động.
Vậy mà anh muốn thu thập 999 loại nhạc cụ để biểu diễn ca khúc 《 Ái Đích La Mạn Sử 》!
Ninh Trừng đột nhiên nhớ tới lúc điều tra vụ án Họa Mi, Lục Mang kêu cô cùng anh đến cửa hàng bán nhạc cụ, cô không rảnh để đi, nhưng buổi tối có đến nhà anh đưa tài liệu, gặp được anh và Thiệu Hàm Hề ở cửa, nhìn thấy họ đưa về một đống nhạc cụ.
Lúc đó cô còn thấy lạ, anh muốn mở cửa hàng nhạc cụ sao? Cô cũng hỏi ra miệng, anh trả lời là đúng, nhưng người muốn mở cửa hàng nhạc cụ là Thiệu Hàm Hề, không phải anh, hơn nữa, Thiệu Hàm Hề muốn theo đuổi một cô gái… Thì ra người muốn theo đuổi một cô gái là anh!
Ninh Trừng hồi tưởng lại tâm tình lúc đó, rồi lại hồi tưởng những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, trong lòng như bị nhét đầy bông gòn, rất ngọt ngào, nhưng cũng rất trướng đau, như sắp tuôn trào ra.
“Giờ biết cũng không muộn.” Thiệu Hàm Hề cắt ngang suy nghĩ của cô, dừng xe trước một khách sạn, nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, “Đến rồi, xuống xe đi.”
Ninh Trừng vừa xoay người chuẩn bị mở cửa xe, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô quay lại, “Đúng rồi, cô Stefanie thế nào?”
“Bà ấy rất ổn, giờ cũng không nhắc mãi đến việc về London nữa, trong khoảng thời gian này anh nghỉ phép, Phi Tuyết cũng ở Hongkong, bọn anh sẽ chăm sóc bà ấy. Mấy ngày nay hai người cứ nghỉ ngơi, không cần lo lắng, có rảnh thì đến thăm bà ấy là được.”
“Vậy cuối tuần em và Lục Mang đến thăm bà ấy.” Ninh Trừng nhìn video trên điện thoại, nói hai chữ “cảm ơn” từ đáy lòng với anh ấy rồi mới đẩy cửa xuống xe.
Ninh Trừng vừa xuống xe, đã nghe thấy tiếng sóng biển.
Cô nhìn theo hướng Thiệu Hàm Hề lái xe đi, xoay người, liếc mắt một cái đã nhìn đến thấy tòa nhà Lâm Hải cao chọc trời, đây là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Hồng.
Có người phục vụ đến đây, hỏi cô có phải là cô Ninh không, nói có ngài Lục đã đặt phòng chờ cô.
Ninh Trừng theo anh ta tiến vào khách sạn, đi thang máy lên lầu, đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, cô cũng không cảm thấy có gì lạ.