Hai người theo tiếng nhìn lại, Tống Thanh Nam mặc áo dạ màu đỏ, vô cùng chói mắt, nói cười vui vẻ đến chỗ họ, Lục Mang cũng quay lại.
Gương mặt Hàn Y Lâm lập tức trở nên âm trầm, nhìn có vẻ không vui, dường như là không hoan nghênh anh ta xuất hiện lúc này.
Tống Thanh Nam đi thẳng đến bên cạnh cô ấy, tùy tay ôm eo cô ấy, cúi đầu nhìn Hàn Y Lâm, “Bác sĩ Ninh giới thiệu bạn trai của cô ấy, em không giới thiệu anh sao?”
“Đừng có nói lung tung.” Hàn Y Lâm đẩy tay anh ta ra, ngay cả xe mua sắm cũng không đẩy nữa, trực tiếp đến cạnh Ninh Trừng, “Chúng ta đi thôi, mình mời hai người ăn cơm, chúc mừng hai người đã gặt hái được thành quả lớn ở London.”
Ninh Trừng nhìn Lục Mang, dùng ánh mắt dò hỏi anh, có đồng ý cùng đi ăn cơm không. Anh là trạch nam từ trong xương cốt, không thích ra ngoài, càng không thích liên hoan gì đó với người không thân. Điều khiến cô không ngờ được chính là lần này anh lại đồng ý.
Bọn họ đẩy xe mua sắm, vòng qua khu quà tặng, dạo một vòng, chọn vài thứ rồi đến quầy thu ngân tính tiền.
Thi thoảng Hàn Y Lâm nhìn về phía sau, hình như là đang xác nhận xem có người đi theo họ không.
Ninh Trừng không cần nhìn, từ biểu cảm nhíu mày của cô ấy là có thể biết, Tống Thanh Nam vẫn luôn đi theo phía sau họ, giữ một khoảng cách không xa không gần. Cứ đi theo họ ra khỏi cửa hàng.
Đến quảng trường, rốt cuộc Tống Thanh Nam cũng không nhịn được nữa mà vượt lên, “Giáo sư Lục, bác sĩ Ninh, không ngại nếu tôi ăn nhờ chứ? Nếu hai người để ý, tôi mời hai người. Chắc là hai người ăn tương đối thanh đạm, bên cạnh có một nhà hàng bán đồ ăn Quảng Đông.”
Trước khi Hàn Y Lâm mở miệng từ chối, Lục Mang đã nhìn Tống Thanh Nam, chắc chắn mà nói “Được.”
Anh vừa nói vừa kéo Ninh Trừng đến bên cạnh mình, đi ở phía trước, giữ khoảng cách với Hàn Y Lâm, có vẻ là cố tình để Tống Thanh Nam có thể tới gần cô ấy.
Dĩ nhiên Ninh Trừng hiểu ý anh, chắc là anh cũng đã nhìn ra, có lẽ ban đầu Tống Thanh Nam mang theo mục đích gì đó tiếp cận Hàn Y Lâm, nhưng lúc này, biểu hiện của anh ta thật sự là thích cô ấy, thậm chí còn có phần như là nhân nhượng, cúi đầu.
Hàn Y Lâm vẫn lạnh nhạt, xa cách như cũ, thậm chí là chán ghét.
Rốt cuộc tình yêu giữa họ là gì?
Bốn người tới nhà hàng đồ ăn Quảng Đông, gọi đồ ăn xong, Lục Mang cùng Ninh Trừng ngồi lại trên bàn, Hàn Y Lâm bị Tống Thanh Nam kéo ra ngoài, đi về phía WC.
Vẻ mặt của Hàn Y Lâm vẫn lạnh nhạt như cũ, cố gắng rút tay ra, “Anh Tống, không phải chúng ta đã nói rồi sao, không được tham gia vào cuộc sống riêng của nhau? Lúc này không phải anh nên hẹn hò với nữ minh tinh sao? Vì sao ngày nào cũng quấn lấy tôi, còn muốn tới quấy rầy bạn của tôi?”
Tống Thanh Nam không giận mà còn cười, “Thì sao, để ý tôi hẹn hò với nữ minh tinh à? Tôi xem như em đang ghen đấy. Tôi có thể không hẹn hò với đám minh tinh, chỉ cần một câu của em.”
Hai người họ đã đến gần WC, Tống Thanh Nam nhìn xung quanh, cuối cùng là kéo cô ấy vào WC nam bên trái, khóa cửa, đảo mắt đã đè cô ấy lên cửa, cầm một chiếc nhẫn trong tay, trực tiếp đeo vào cho cô ấy, “Chỉ cần em đồng ý gả cho tôi, tôi bảo đảm sau này chỉ hẹn hò với vợ.”
Tầm mắt Hàn Y Lâm đảo qua đảo lại giữa chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải và Tống Thanh Nam, băn khoăn một lát, trực tiếp đẩy anh ta, cố gắng tháo nhẫn ra, “Anh Tống, anh đừng có nói đùa. Am muốn kết hôn với tôi, không phải là phải mang tôi đi gặp bố mẹ anh trước sao?”
“Hửm?” Tống Thanh Nam đột nhiên bóp chặt cằm cô ấy, nâng cằm cô ấy lên, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là loại vẻ mặt tùy tiện của công tử nhà giàu, “Đây là mục đích của em? Em lên giường với tôi chỉ là để gặp họ? Hàn Y Lâm, đầu óc em thiếu sợi dây thần kinh nào sao? Em kết hôn với tôi, không phải là có thể nhìn thấy họ à? Chẳng lẽ em muốn gặp họ nhưng lại không muốn kết hôn với tôi?”
Tống Thanh Nam hồi tưởng lại một tháng ở bên nhau, cô ấy vẫn không nóng không lạnh, như gần như xa với anh ta, cho dù là trên giường, cho dù anh ta ra sức thế nào, cô ấy cũng bị động như người chết. Lần nào xong việc, đều là một câu hỏi, khi nào có thể mang cô ấy đi gặp bố mẹ anh ta.
Hàn Y Lâm tháo chiếc nhẫn ra, nhét vào tay anh ta, sửa sang lại quần áo hỗn độn, “Bạn tôi còn đang đợi, có chuyện gì tối về rồi nói.”
Tống Thanh Nam vốn đang tức giận, nghe thấy cô ấy nói một chữ “về” tự nhiên như thế, tựa như họ thật sự là người một nhà, tất cả lửa giận đều bị dập tắt, anh ta cầm tay cô ấy, đặt nhẫn trong lòng bàn tay cô ấy, nắm bàn tay cô ấy lại, “Mặc kệ là em có kết hôn với tôi hay không, bây giờ thứ này đã là của em. Lúc có nguy hiểm, nhất định phải đeo vào, tôi sẽ đến cứu em.”
Câu cuối cùng của anh ta, giọng vô cùng dịu dàng, Hàn Y Lâm nghe thấy dưới đáy lòng vang lên âm thanh bị xé rách.
“Tôi không biết vì sao em lại muốn gặp người nhà họ Tống, chỉ cần em có quan hệ với nhà họ Tống thì sẽ có khả năng bị theo dõi bất cứ lúc nào, nếu em không muốn chết, tốt nhất là nên cầm lấy.” Tống Thanh Nam kết thúc câu chuyện, xoay người đến chỗ rửa tay.
Lúc này Hàn Y Lâm mới ý thức giờ mình đang ở WC nam, lập tức xoay người, mở cửa, chạy thẳng về nhà hàng.
Ninh Trừng và Lục Mang đang nói nói cười cười, nhìn thấy cô ấy một mình quay lại, tóc tai hơi hỗn độn, vẻ mặt hoang mang, đôi mắt nhìn bàn tay chằm chằm, chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn, Ninh Trừng hỏi cô ấy, “Y Lâm, có chuyện gì thế? Anh Tống đâu? Anh ta làm gì cậu hả?”
“Có hai người ở đây, tôi dám làm gì cô ấy?” Tống Thanh Nam ngồi xuống bên cạnh Hàn Y Lâm, “Tôi chỉ cầu hôn cô ấy mà thôi, không làm gì khác.”
Ninh Trừng thấy chiếc nhẫn trên tay Hàn Y Lâm, không cách nào hiểu được, người phụ nữ được cầu hôn cầm nhẫn, lại giống như cầm một quả bom hẹn giờ, người đàn ông thì lại có dáng vẻ ngả ngớn, đây là kiểu cầu hôn gì?
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Tống Thanh Nam lấy tư thái chủ nhân mở tiệc chiêu đãi khách quý, tiếp đón Lục Mang và Ninh Trừng dùng cơm. Anh ta biết ăn nói, dí dỏm hài hước, trong bữa ăn, từ cuộc sống của gia tộc hào môn Tống thị, đến những đề tài nóng nhất trong giới giải trí, anh ta kể thành một câu chuyện, vẫn luôn nói không ngừng.
Ninh Trừng là người nghe rất tốt, cũng cười đáp lại, phối hợp rất khá. Thi thoảng Lục Mang sẽ hỏi vài vấn đề.
Hàn Y Lâm không có phản ứng gì, chỉ nói vài câu với Ninh Trừng, hỏi tình huống của họ ở London. Điều khiến Ninh Trừng cảm thấy kinh ngạc là hình như cô ấy rất quan tâm đến tiến triển của Bạch Cốt Huyền Án, nói bóng nói gió hỏi rất nhiều lần.
Dùng cơm xong, Tống Thanh Nam tặng một xấp vé vào cửa cho họ, đều là vé vào cửa hoặc voucher của một ít cửa hàng, công viên giải trí, làng du lịch linh tinh dưới trướng Tống thị. Anh ta nói thẳng không cố kỵ, là vì lấy lòng Hàn Y Lâm, hai người họ là bạn cô ấy, cho nên mới đưa, hy vọng hai người họ có thể nói vài lời hay về anh ấy trước mặt Hàn Y Lâm.
Ninh Trừng từ chối không được, Lục Mang không nói hai lời, trực tiếp móc ví tiền ra, lấy một xấp nhân dân tệ, đặt trên bàn, đẩy đến trước mặt Tống Thanh Nam, “Vô công bất thụ lộc [1]. Đây là nguyên tắc của tôi.”
[1] Vô công bất thụ lộc: có làm mới có ăn, không có công thì không dám nhận.
Tống Thanh Nam cười khổ, nhưng cuối cùng vẫn nhận tiền. Trước khi rời khỏi nhà hàng, Ninh Trừng lấy cớ đi vệ sinh, kéo Hàn Y Lâm sang một bên, hỏi cô ấy và Tống Thanh Nam, rốt cuộc bây giờ là tình trạng gì.
Hàn Y Lâm trả lời rất đơn giản, “Bọn mình đang ở bên nhau. Nhưng đều vì buồn chán tịch mịch mà thôi. Chuyện kết hôn là không thể nào, cậu đừng nghe anh ta nói bừa.”
“Vậy thì tốt, nếu cậu không thích anh ta, bây giờ rời khỏi anh ta vẫn còn kịp.” Dĩ nhiên Ninh Trừng sẽ không quên những hình ảnh cô nhìn thấy.
Hàn Y Lâm im lặng một lúc lâu, vành mắt ửng đỏ, khóe môi mấp máy cả buổi trời mới thấp giọng giải thích, “Ninh Trừng, xin lỗi cậu, lúc làm việc ở quán cà phê Thời Gian Thấm Thoắt, mình đã lừa cậu. Hàn Y Lâm đó không phải là mình, mình thực sự chính là dáng vẻ này. Cậu cứ quan tâm mình như thế, làm mình rất khó chịu. Thật ra mình biết anh ta tiếp cận mình với mục đích không đơn thuần, nhưng mình cũng không phải loại người tốt lành gì. Sau này không cần lo lắng mình và anh ta ở bên nhau sẽ thế nào, tạm thời mình sẽ không rời khỏi anh ta. Đừng hỏi vì sao, con đường này mình cần phải đi.”
Ninh Trừng nhìn cô ấy, nói không nên lời. Đôi mắt đen nhánh của cô ấy giống như hai hang động tối tăm, bên trong ẩn giấu bí mật mà cô không biết. Rốt cuộc thì cô không thể không thừa nhận, Hàn Y Lâm hiện tại thật sự không phải người mà cô quen.
Tâm tình cô lập tức trở nên không ổn, vội vàng kết thúc đề tài, “Vậy cậu tự giải quyết cho tốt” rồi xoay người rời khỏi WC.
Ninh Trừng quay lại nhà hàng, trực tiếp đến bên cạnh Lục Mang, “Chúng ta về nhà đi.” Rồi nhìn Tống Thanh Nam, “Anh Tống, tôi không biết rốt cuộc anh và Hàn Y Lâm muốn làm gì. Cho dù tôi hỏi, anh cũng sẽ không nói. Nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, nếu những chuyện anh làm uy hiếp đến tính mạng của cô ấy, đó chính là tội trái với pháp luật. Đừng quên, chúng tôi là cảnh sát. Cảm ơn anh hôm nay đã mời chúng tôi ăn cơm. Lần sau chúng tôi sẽ mời. Tạm biệt!”
Ninh Trừng không muốn ở thêm một giây phút nào nữa, kéo Lục Mang bước nhanh rời khỏi nhà hàng. Về đến nhà, cô lập tức chui vào thư phòng, vùi đầu làm việc.
Đối với sự thay đổi cảm xúc của cô, Lục Mang giữ thái độ im lặng, cô muốn làm gì thì để cô làm, không ngăn cản, cũng không quấy rầy. Mãi cho đến giờ ăn tối, anh vẫn làm mỳ Ý và nước cốt chanh như cũ, sau đó đến thư phòng kêu cô ăn cơm.
Ninh Trừng tóm được anh, liền bắt đầu nói chuyện công việc.
“Về Bạch Cốt Huyền Án, Lạc Tuyền đã giúp em hoàn thành công tác xây dựng lại khuôn mặt. Tháng trước lúc chúng ta ở Anh quốc, chúng ta vừa đi thì cô ấy đã đến Bắc Âu, chắc là cuối tuần sau sẽ về. Có thể cho chúng ta nhìn thấy khuôn mặt người chết sau khi xây dựng lại.”
“Lạc Tuyền là ai?” Lục Mang không chỉ hay quên mặt, còn hay quên tên, không nhớ được mặt và tên người, trừ khi là người rất quen thuộc.
Ninh Trừng nhớ tới liền cảm thấy buồn cười, người này, cô đã nói nửa năm, lần nào nhắc tới cũng phải giới thiệu với anh lần nữa, “Chính là bạn hồi đại học của em, nhưng bây giờ cô ấy không làm pháp y, còn đang gây dựng sự nghiệp, hình như cũng về phương diện trí tuệ nhân tạo.”
“Liên quan gì đến chúng ta?” Lục Mang kéo cô lên, “Đi ăn mì trước.”