Ngày cuối tuần, bến xe lúc nào cũng đông nườm nượp.
Chỗ Tô Cẩm ngồi gần lối đi, không ngờ vừa ra bến, lái xe đã bắt đầu lôi kéo
thêm khách, trong khi chỉ còn lại một cái ghế đẩu.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh cô mặc một chiếc áo
khoác không nhìn ra được màu gì, nghiêng đầu ngủ gật, không bao lâu sau đã gối
đầu lên tay vịn của ghế khiến Tô Cẩm không biết để tay vào đâu.
Sợ nhất là không biết túi của ai để trên giá hành lý
rơi xuống vài của một hành khách ngồi phía trước, khiến cho Tô Cẩm sợ đến toát
mồ hôi. Mới đầu tháng Tư mà không khí trên xe đã khiến người ta cảm thấy ngột
ngạt.
Mệt mỏi quay về phòng ở dành cho nhân viên ở thành phố
C, cô vội vàng rửa mặt, chưa kịp dọn phòng thì điện thoại từ phòng giám sát kỹ
thuật đã gọi đến.
Điện thoại là của cậu thực tập sinh Trần Lâm ở phòng
giám sát kỹ thuật. Trong khi Tô Cẩm về học ở thành phố T, một phần công việc xử
lý tài liệu là do cậu ta làm. Mặc dù chưa có kinh nghiệm, nhưng Trần Lân làm
việc rất chăm chỉ, cẩn thận nên ấn tượng của Tô Cẩm về cậu ta quả không tồi.
"Chị Tô, hôm nay chị mới quay lại ạ?" Tiếng
Trần Lâm có vẻ lo lắng, "Em đang trong tình trạng khẩn cấp lắm rồi."
Tô Cẩm ngạc nhiên "Sao thế?"
Trần Lâm thở dài “Trước khi chị đi, không phải là bên
Trung Hoàn lấy đi một lô van bướm sao? Không biết có vấn đề gì mà mang trả lại
chúng ta.Nhân viên kỹ thuật của họ đang đến làm phiền chúng ta.”
“Vì sao phải trả lại?”Tô Cẩm ngạc nhiên.“Không phải là
họ đang cần lắp gấp sao?”
“Nhân viên kỹ thuật của họ bảo chưa lắp được do không
quen tình trạng hiện trường”, Trần Lâm nói.“Muốn trả lại vào kho cho chúng ta.”
Tô Cẩm ngày càng thấy nghi ngờ.“Coi như tạm thời chưa
lắp, nhưng đã nhận mang đi rồi thì nên để ở trong kho của họ.”
“Đúng vậy”, Trần Lâm nói nhỏ.“Vì thế chắc chắn là có
vấn đề gì đó. Em nghĩ kỹ thuật bên họ chọn thời gian để đến, sếp to sếp nhỏ
chiều nay đều sang bên xưởng chính họp rồi. Chị Tô có thể đến không? Em không
chống đỡ được, người kỹ thuật đó quá đáng đến mức…nghe nói em là thực tập sinh
thì nói giọng liền tỏ thái độ…”
Tô Cẩm không đợi cậu ta nói hết, vội cắt ngang: “Cậu
cứ ở đó cho tôi, chậm nhất hai mươi phút nữa tôi sẽ tới!”.
Trần Lâm thở phào.“Được! Em sẽ quay về, tiếp tục chiến
đấu với chị ta.”
Tô Cẩm vội vàng bắt xe đến cửa phía tây đông của xưởng
luyện dầu, quét thẻ vào xưởng.
Cô đến đúng vào giờ tan ca. Cửa văn phòng của cô mở,
hai bên bàn làm việc là Trần Lâm đang ủ rũ nhìn vào cốc trà, mặt thất thần, và
một phụ nữ đang ngồi dựa vào cửa, chậm rãi ấn điện thoại.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, Tô Cẩm đã biết là cuộc chiến
đấu của Trần Lâm với cô ta đã đến hồi bế tắc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Tô Cẩm đứng trên bậc cửa nói
một câu, đợi cho Trần Lâm hoàn hồn mới ngẩng đầu bước vào.
“Người kỹ thuật quá đáng” đó nghe thấy tiếng bước chân
liên ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc Tô Cẩm đang nhìn thẳng vào chị ta.
Cô nhân viên của Trung Hoàn này khoảng trên dưới ba
mươi tuổi, người hơi đậm, mặt mũi ưa nhìn, nhưng khi nhìn người khác, trong mắt
không giấu được vẻ thông minh, lanh lợi khiến cho người khác phải cảnh giác.
“Là cô Tô?” Người đó nhìn cô khắp một lượt. Có lẽ nhìn
Tô Cẩm có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Trần Lâm nên chị ta hơi ngạc nhiên. Do dự một
lát, chị ta mới đưa tay ra hướng về phía cô. “Tôi là Tào Anh, làm ở bộ phận đo
đạc của Trung Hoàn.”
Tô Cẩm vội vàng bắt tay, lịch sự gật đầu. “Chị Tào.”
Tào Anh đưa mặt nhìn Tô Cẩm, bất giác lộ ra thái độ kẻ
cả của bậc tiền bối .“Cô Tô, cô xem giờ cũng đã rất muộn rồi, tôi cũng nói
thẳng luôn. Tôi đến để thỏa thuận việc đem lô van bướm trả lại cho bên này.”
Tô Cẩm ngồi xuống, đối diện với chị ta, bình thản hỏi:
“Nguyên nhân là gì?”
Tào Anh cười.“Chúng tôi tạm thời không thể lắp được lô
van này. Hơn mười máy chiếm quá nhiều chỗ, kho của chúng tôi không chứa được.”
Tô Cẩm tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.“Lần trước, bên chị có
người tên là Trần Công đến lấy và nói là đang cần gấp mà.”
Tào Anh cười, thần sắc không đổi. “Công trình mà, tiến
độ cần điều chỉnh theo thời gian.”
“Không được, chị Tào.”Tô Cẩm lắc đầu, mặt lộ vẻ đáng
tiếc.“Thời gian bên chị thay đổi không liên quan trực tiếp đến bên tôi. Chúng
tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp với việc điều chỉnh của bên chị, Hải Công
cũng có tiến độ công việc của mình.Hơn nữa, kho bên tôi không có lệ là giữ đồ
hộ người khác.”
Tào Anh không ngờ Tô Cẩm lại từ chối thẳng thừng như
vậy, lặng yên một lát rồi nói: “Đều là đơn vị anh em với nhau, hợp tác lâu rồi,
chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi.”
Tô Cẩm cười lắc đầu.“Không được chị Tào ạ, tôi chỉ là
một nhân viên kỹ thuật, không có quyền thay đổi nguyên tắc làm việc. Yêu cầu
này của chị… hoàn toàn không phù hợp.”
Tào Anh ngạc nhiên đến lặng người, có lẽ cảm thấy thái
độ của Tô Cẩm làm chị ta mất mặt, nên chị ta không còn khách khí nữa. “Chúng ta
mặc dù là hai đơn vị khác nhau, nhưng luôn luôn phối hợp với nhau trong công
việc. Nếu thực sự khó xử, cứ coi như chúng tôi tạm thời thuê kho của Hải Công
có được không?”
Tô Cẩm lúc này có thể khẳng định lô van bướm thực sự
có vấn đề gì rồi. Nhưng rốt cuộc vấn đề là ở đâu, cô nhất thời không thể Hiển
được, nhưng lời nhắc nhở của Hàn Hiển hiện rõ trong đầu cô.
“Chị đừng làm khó tôi nữa, chị Tào.”Tô Cẩm cố gắng mỉm
cười, hai chân tự nhiên nhúc nhắc. Ngồi hơn nửa ngày trên xe, đến lúc này, Tô
Cẩm mới cảm thấy đau đầu và mệt mỏi
Tào Anh không nói gì, nhìn thẳng vào mặt cô. Chị ta
vốn cho rằng, đối phó với một cô gái trẻ thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn, không
ngờ cô gái này còn khó nhằn hơn cả cậu thực tập sinh.
Thấy đã quá giờ tan ca, trong lòng Tào Anh vô cùng sốt
ruột, thái độ cũng cứng rắn hơn. “Cô Tô đã có thái độ như thế này thì tôi cũng
xin nói thẳng. Mười chiếc van bướm này đều có vấn đề, sai lệch quá lớn, không
thể dùng được.”
Tô Cẩm và Trần Lâm nhìn nhau, ngạc nhiên.“Sao lại thế
được?”
Nụ cười của Tào Anh có chút lạnh lẽ.“Đây là sự thực,
trong tay tôi có số liệu kiểm tra.”
Tô Cẩm dựa vào ghế, cố bình tĩnh lại, xem xét kỹ lưỡng
việc này từ đầu đến cuối. Từ lúc bộ phận mua bán thông báo cho cô tới kho kiểm
tra đến khi cô dẫn theo vài nhân viên của bộ phận kỹ thuật, cùng họ kiểm tra,
đối chiếu từng mẫu một. Cô vẫn còn nhớ rõ, khi đó có trả lại hai chiếc van bướm
D67A, đường kính 600mm vì nhà xưởng nhầm model…
Sau đó van được đưa về bộ phận kỹ thuật, dỡ ra để ở
trong kho. Quá trình kiểm tra cụ thể Tô Cẩm không tham gia, vì thế trí nhớ của
cô không thể bỏ qua vấn đề này, yêu cầu cần phải có bản chính và bản sao báo
cáo của tổ kiểm tra. Các số liệu, kết quả phân tích đều không có sai lệch, ngay
phần ký tên bên dưới cũng không đóng dấu mà do nhân viên kỹ thuật ký vào từng
tờ.
Mắt Tô Cẩm sáng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt kiêu
ngạo của Tào Anh cười. “Không thể sai được. Ngày kiểm tra, anh Trần bên chị có
mặt cùng nhân viên kỹ thuật bên chúng tôi, trên bản ghi chép đạt tiêu chuẩn có
chữ ký của anh ấy.”
Tào Anh ngây mặt.“Anh Trần?”
Tô Cẩm gật đầu.“Chính là anh Trần Duy thuộc bộ phận kỹ
thuật của bên chị. Hôm đó anh ấy cho người đến nhận đồng hồ, do cần gấp nên đã
cùng nhân viên kiểm tra của bên tôi tiến hành kiểm tra, thử áp tại hiện trường.
Những chiếc đồng hồ đạt tiêu chuẩn đều được mang đi, vì thế…” Cô nhìn Tào Anh
cười.“Vì thế, nếu có vấn đề thì không phải là do bên tôi.”
Trần Duy là nhân viên kỹ thuật tại hiện trường của
Trung Hoàn, tuổi cũng ngang với Tào Anh, kinh nghiệm trong ngành còn nhiều hơn
chị ta. Điều này cho dù là ở Trung Hoàn hay ở Hải Công thì cũng không phải là
bí mật gì, vì thế không ai có lý do để nghi ngờ khả năng làm việc của Trần Duy.
Tô Cẩm nhìn khuôn mặt biến sắc khó coi của chị ta,
trong lòng cảm thấy dễ chịu.“Nếu chị Tào không tin, có thể xem bản ghi chép của
chúng tôi”.
“Không cần.” Sau khi thốt ra một câu như vậy, chị ta
mới giữ được bình tĩnh, cười gượng gạo.“Có lẽ…có chút Hiển lầm, tôi sẽ về kiểm
tra lại bản ghi chép.”
Tô Cẩm cười, gật đầu.“Được.”
Cho đến khi khuôn mặt tối sầm của Tào Anh khuất khỏi
phòng dự án, Trần Lâm mới nhảy lại, bám vào vai Tô Cẩm, reo lên: “Được, chị Tô,
chị thật lợi hại!”.
Tô Cẩm không khách sáo gỡ tay cậu ta ra. “Không phải
là cậu sắp xếp bản ghi chép sao?Cậu không nhìn thấy bản ghi chép bên kiểm tra
đưa đến có chữ ký của Trần Duy à?”
Trần Lâm vò đầu.“Nhìn thì có nhìn thấy, nhưng em không
biết Trần Duy là ai, em còn cho rằng đó là một nhân viên kỹ thuật thuộc bộ phận
kiểm tra của chúng ta.”Nói xong, cậu ta xấu hổ đành cười khì khì.
Tô Cẩm lắc đầu, ánh mắt thông cảm. “Cậu bé, làm dự án,
cậu nhất định phải có chủ kiến của mình. Nếu không, bên trên ép xuống, bên dưới
ép lên, cậu sẽ nhanh chóng trở thành một lớp váng sữa mỏng dính!”
Trần Lâm cắn đầu ngón tay, nhìn trời oán trách: “Vì sao
giang hồ lại hiểm ác như vậy?”.
Tô Cẩm gác chân lên ghế, giả vờ cười với khuôn mặt
hiểm ác. “Cậu bé, giang hồ hiểm ác sao? Cậu là con thỏ trắng không Hiển sự đời,
nhất định phải học tập. sau này, cậu có thể theo bản soái rồi!”
Lời nói chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng người cười nói
ngoài cửa.“Giang hồ quả nhiên hiểm ác.Bản quan vừa đi họp, phòng kỹ thuật đã
biến thành động thổ phí rồi à?”
Tô Cẩm vội vàng thu chân lại, quay đầu cười nói: “Ngụy
đại nhân, ngài quay lại thật đúng lúc, tiểu nhân đang có việc quân muốn bẩm báo
với ngài!”
Người mới đến là người phụ trách bộ phận kỹ thuật, kỹ
sư trưởng dự án xưởng luyện dầu thành phố C, tên Ngụy Xuyên.
Người này mới có ba mươi tuổi, dáng người cao gầy,
hành động lời nói đều rất nho nhã. Anh ấy là kỹ sư trưởng trẻ tuổi nhất của Hải
Công hiện giờ và cũng là thần tượng của Tô Cẩm.
“Tôi vừa nhìn thấy nhân viên Tào của Trung Hoàn.” Ngụy
Xuyên nhìn Trần Lâm rồi lại nhìn Tô Cẩm. “Cô ta có vẻ không vui.”
Tô Cẩm kể lại chi tiết chuyện Tào Anh muốn trả lại
đồng hồ rồi nói: “Van bướm không được tính là thiết bị đắt tiền, không phải là
bên Trung Hoàn cũng đã có chỉ tiêu thay thế rồi sao? Vì sao lại muốn đổ tội cho
chúng ta?’.
“Không phải cô vừa nói giang hồ hiểm ác sao?” Ngụy
Xuyên cười đáp.“Trung Hoàn muốn thể hiện trình độ kỹ thuật của mình, khi ký hợp
đồng với chúng ta, cố ý ép chỉ tiêu thay thế xuống rất thấp. Vì thế khi hỏng
mười mấy cái van bướm, họ cảm thấy mất thể diện. Hơn nữa…” Ngụy Xuyên liếc nhìn
hai người đang chăm chú lắng nghe, do dự một lát rồi không nói thêm gì nữa.
Bên Trung Hoàn nếu không có người trong nội bộ Hải
Công nâng đỡ thì cũng không thể ngang nhiên như thế được. Người ta đã ra vẻ
không sợ gì hết, chứng tỏ là việc này cũng không dễ giải quyết.
“Ngày hôm nay không cần làm đêm nữa, hai người mau về
đi. Không phải là Tiểu Tô mới quay về đây sao?Mệt rồi đúng không?Cuối tuần đi
xe thì đúng là mệt rồi.”
“Vâng.”Tô Cẩm bóp bóp vai, cười với Trần Lâm.“Mau lên,
lấy xe đạp của cậu đi. Cậu đưa tôi về khu nhà ở, số tiền tiết kiệm từ việc đi
xe đạp, tôi sẽ mời cậu ăn mỳ.”
“Lại mỳ…” Miệng Trần Lâm méo đi. “Bắt em làm lái xe mà
không biết mời em ăn gì ngon một chút.”
Đột nhiên Tô Cẩm thất thần.
Câu nói này Lục Hiển Phong cũng đã từng nói với cô,
lúc đó, anh ngồi dựa vào ghế lại, đôi mắt đẹp mê hồn nhìn cô.
“Đi hay không đây?” Trần Lâm tiếp tục trách móc.
Tô Cẩm xoa xoa mặt, bật cười. “Cái đó…ăn chay có lợi
cho sức khỏe mà.”
Hai người tạm biệt Ngụy Xuyên, dắt xe đạp ra khỏi ban
dự án. Gió đêm thổi thốc vào người, cả hai đều im lặng.
“Lên xe thôi.” Trần Lâm lên xe, có ý giảm tốc độ. Đợi
cho Tô Cẩm ngồi lên ghế sau rồi mới nói nhỏ: “Chị Tô, hình như lúc nãy anh Ngụy
có điều muốn nói. Chị có phát hiện ra không?”.
Tô Cẩm không nói gì.
Dĩ nhiên Trần Lâm nhận ra thì cô cũng biết điều đó.
Nhưng Ngụy Xuyên là cấp trên của cô, có những điều không tiện nói ra với những
người như họ. Huống hồ, nói hay không nói ra thì cũng chẳng khác biệt nhiều. Ở
công trình đâu đâu mà chả có lời đồn thổi, thời gian trước ngày nào Tô Cẩm cũng
ở hiện trường, những lời nói sau lưng Trung Hoàn cũng không phải là ít. Cho dù
những lời đồn đại này có bao nhiêu phần là sự thật thì chuẩn bị tâm lý một chút
cũng không phải là điều không hay.
“Con cái nhà ai thế này, hỏi nhiều thế để làm gì?” Tô
Cầm càu nhàu.“Không tham gia vào những việc không phải của mình, cậu có Hiển
không?”
Trần Lâm không phục, vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Tô
Cẩm đập một phát vào lưng. Xe lảo đảo, cậu nghe thấy tiếng thở dài của Tô Cẩm.
“Chúng ta đều là kẻ làm công ăn lương, biết quá nhiều những việc của cấp trên
không có gì tốt. Đi nhanh đi, tôi đói rồi.”
Trần Lâm không tiếp tục hỏi nữa. Đang cố hết sức đạp
xe thì cậu lại cảm thấy những lời nói của Tô Cẩm rất buồn bã, không giống những
lời nửa đùa nửa thật mà cô vẫn hay nới với cậu.
Chị ấy có chuyện gì sao?
Trần Lâm vẫn đang băn khoăn về thái độ của Tô Cẩm, Tô
Cẩm ngồi phía sau lại thốt ra một câu: “Đạp xe nhanh lên nào, làm cho đại ca
đói chết mất, cậu là con thỏ trắng không làm nên chuyện gì”. Rõ ràng vẫn là
những câu nói đùa bình thường, nhưng khi nghe trong đêm tối, không biết làm sao
trong lòng lại có chút đau xót, giống như là cô đang lấy hết tinh thần cố gắng
diễn cái điệu vốn có của mình.
Trần Lâm biết trong thời gian này, Tô Cẩm nhất định đã
gặp chuyện gì đó-Có thể là chuyện gì đây?
Có lẽ do trên xe chen chúc nóng nực, xuống xe lại gặp
gió lạnh; hoặc là do điện thoại của Trần Lâm gọi đến gấp quá, cô chưa kịp sấy
khô tóc thì đã bắt xe đến ban dự án; cũng có thể là do một ngày xảy ra quá
nhiều chuyện nên cô cảm thấy mệt mỏi. Về đến nhà, Tô Cẩm ngủ luôn, ngay cả áo
khoác cũng không kịp thay.
Đến khi tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, rèm cửa vẫn chưa
kéo, vầng trăng tròn sáng treo ngoài cửa sổ, giống như một trái bưởi chín, giơ
tay ra là có thể hái xuống, ôm vào lòng.
Đột nhiên cô nhớ lại bài hát cũ Nghìn dặm trăng sáng
gửi tâm tư của Từ Tiểu Phượng. Mặc dù ngay từ nhỏ Tô Cẩm đã không phải là một
đứa trẻ đa cảm, nhưng lần đầu tiên nghe thấy bài hát này, cô vẫn cảm thấy xúc
động, tuy không Hiển rõ lắm lời bài h át nhưng vẫn cảm thấy rung động lòng
người.
Tô Cẩm mơ hồ nghĩ ngợi, sau đó mới phát hiện ra mình
vẫn còn mặc áo khoác. Khi dậy thay quần áo, cô mới cảm thấy người nóng ran. Cô
thử kiểm tra thân nhiệt rồi, lấy từ trong valli ra hai viên thuốc cảm, lấy nước
ở trong chai nước khoáng còn một nửa trên bàn để uống thuốc và nằm xuống ngủ
tiếp.
Khi tỉnh giấc một lần nữa thì đã bình minh. Hai nữ
đồng nghiệp ở phòng bên cạnh đã dậy, đang đứng ở ngoài cửa bàn với nhau xem nên
đi mua đồ ăn sáng ở đâu. Phòng cách âm không tốt nên tiếng bước chân của hai
người nghe rất rõ.
Đây là khu nhà dân Hải Công thuê tạm thời, gồm hai
phòng một gian, giống như nhà cho nhân viên độc thân ở thành phố T. Tô Cẩm là
người của bộ phận kỹ thuật, có rất nhiều tài liệu quan trọng nên một mình một
phòng. Các phòng khác đều là hai ở chung. Tô Cẩm không quen họ, chỉ khi gặp thì
gật đầu chào, ngoài ra không có quan hệ đặc biệt gì.
Khi đứng dậy mặc quần áo, Tô Cẩm biết mình bị sốt thật
rồi. Nhưng ngày đầu tiên đi làm mà đã xin nghỉ thì thật là không còn mặt mũi
nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải cắn răng đi làm. Mơ màng,
mệt mỏi suốt cả buổi sáng, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô tranh thủ thời gian
nghỉ trưa chạy đến bệnh viện dành cho nhân viên truyền nước.
Trong phòng khám chỗ nào cũng có người, đầu óc Tô Cẩm
mơ màng dựa vào một góc, đang định ngủ một lát thì điện thoại reo.
Tô Cẩm vội vàng rút điện thoại ra, trên màn hình là
một số lạ, trong lòng cô chợt xuất hiện một sự sợ hãi kín đáo rồi nhanh chóng
bị giấu kín đi, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi trống rỗng.
Rốt cuộc mình đang hy vọng điều gì?Tô Cẩm yên lặng tự
hỏi mình, không phải là bị cảm sao?Không phải chỉ là…một trận ốm nhẹ không thể
nhẹ hơn sao?Sao lại yếu đuối như vậy?
“Là Tô Cẩm phải không?” Bên tai cô nghe thấy một giọng
nói cao và trong, “Tôi là bạn của Hình Nguyên, anh ấy nói là cô có chuyện muốn
tìm tôi giúp đỡ?”
Tô Cẩm mở to mắt, “Anh là…”.
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười rất sảng
khoái, ‘Tôi là La Thanh Thụ, nghề nghiệp là bác sỹ tâm lý, đồng thời cũng là
thám tử tư. Tôi thấy rất hứng thú với chuyện của cô. Tôi đang ở thành phố T,
Vịnh Nước Nông”.
Tô Cẩm trợn tròn mắt không biết nói gì.
Người đàn ông này vừa mở miệng đã trả lời hết những
câu hỏi trong lòng của cô, quả có thể khiến cho người khác cảm thấy vô cùng
kinh ngạc.
“Vẫn chưa hoàn hồn sao?” Trong giọng nói của người đàn
ông có chút đùa cợt, “Bây giờ cô có thể nói cho tôi tất cả mọi chi tiết trước
khi cô Lâm mất tích được không?”.
Tô Cẩm hắng giọng, “Đó là vào ngày lễ Tình nhân…”
“Xin lỗi, đợi một lát,” La Thanh Thụ ngắt lời cô.
“Xung quanh cô ồn quá, có thể đổi sang phòng khác được không?”
Tô Cẩm ngước nhìn bình thuốc treo trên giá bên cạnh,
cười khổ sở, “E là không được, bây giờ tôi đang truyền nước. Cái giá này là tất
cả mọi người cùng dùng, nếu tôi nhấc bình thuốc ra thì không có tay để nghe
được điện thoại”.
Người đàn ông đó ngạc nhiên, “Cô đang ở bệnh viện?”.
“Vâng.”Tô Cẩm nghĩ, “Hay là anh nói chuyện với Bành
Tiểu Ngôn trước đi, đợi tôi ra ngoài thì sẽ gọi lại cho anh”.
La Thanh Thụ ghi lại số điện thoại của Bành Tiểu Ngôn,
lịch sự thăm hỏi một hai câu rồi cúp máy.
Nhưng không bao lâu sau, điện thoại lại reo, lần này
thì không cần phải đoán cô cũng biết là ai?
Tô Cẩm nghe thấy trong điện thoại có tiếng khách khứa
rất ầm ĩ, trong lòng cảm thấy thái độ của Hàn Hiển không bình thường. Lúc này
trong đầu cô là một mớ mệt mỏi hỗn độn, không thể suy nghĩ được điều gì.
Sau khi tắt điện thoại, cô dựa vào thành ghế rồi ngủ
thiếp đi, cho đến khi y tá đến rút kim tiêm ra mới tỉnh, sờ lên trán, cơn sốt
đã hạ, nhưng người vẫn cảm thấy mệt mỏi không còn sức lực gì nữa.
Tô Cẩm ăn một bán mỳ ở quán gần bệnh viện, vội vàng
uống vài ngụm nước rồi quay về ban dự án, bận rộn làm việc đến tận hơn chín giờ
tối.
Đến khi mệt mỏi rã rời về phòng mới nhớ ra mình đã
nghe điện thoại của người đàn ông tên là La Thanh Thụ, còn phải gọi điện cho
anh ta nữa.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Cẩm vội vàng xin lỗi, kể tỉ
mỉ về những chuyện xảy ra sau ngày lễ Tình nhân, về mình cô chỉ kể là uống rượu
say nên ngủ ở nhà bạn.
La Thanh Thụ cẩn thận ghi lại thời gian chi tiết các
cuộc gọi tới của Lâm Chi Chi rồi nói: “Chiều nay tôi đã đến gặp cô Bành”.
Lòng Tô Cẩm cảm thấy căng thẳng, “Thế nào?”.
La Thanh Thụ nghĩ một lát rồi mới nói: “Trước khi sự
việc xảy ra vào đêm hôm đó, Bành Tiểu Ngôn đã gặp Lâm Cường, điều này tôi có
thể khẳng định. Nhưng những việc xảy ra sau đó tạm thời tôi không thể biết
được. Thôi, nói với cô thế này, có người đã buộc cái phần ký ức đó lại, tạm
thời tôi chưa có cách tháo ra. Tôi sẽ tranh thủ thời gian gặp Lâm Cường”.
Nghe giọng điệu anh ta nói, có vẻ như gặp Lâm Cường
thì sẽ tìm ra được cách giải quyết vậy. Không đợi Tô Cẩm tỏ thái độ nghi ngờ
với lời nói này, La Thanh Thụ giải thích trước: “Cô Bành là một người rất nhanh
nhạy. Cô ấy đã nghi ngờ với những gì xảy ra với mình ngày hôm đó. Nhưng sự nghi
ngờ này đối với nút buộc trong ký ức cô ấy mà nói thì có vẻ như là lại tạo ra
một lớp khóa nữa. Tình hình của Lâm Cường thì ngược lại, cô Bành nói cậu Lâm
này không hề nghi ngờ gì về việc mình trèo tường bị ngã. Vì thế, khi so sánh
tôi thấy, mở nút buộc trong não cậu ta có vẻ dễ hơn”.
Tô Cẩm nghe cũng không Hiển lắm.
La Thanh Thụ lại nói: “Cho dù như thế nào, trọng tâm
của tôi vẫn là đi tìm cô Lâm. Nếu cô còn nhớ ra điều gì thì xin liên lạc với
tôi ngay nhé!”.
Tô Cẩm gật đầu, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quan
trọng, “Vấn đề này…thù lao tôi gửi anh thế nào?Có cần đổi thành đô la Mỹ không?
Hay là Euro?”.
La Thanh Thụ giống như là bị vật gì đánh vào đầu, ho
mãi rồi mới cười nói: “Có quy định trong nghề là trước khi tìm thấy người, tôi
không thể nhận bất kỳ mức tiền phí nào. Đợi sau khi tôi tìm thấy người, tôi sẽ
lấy gấp một trăm lần số tiền cô tiết kiệm được. Điều này, đợi sau này hãy nói.”
Tô Cẩm không hề biết là có quy định như thế. Nhưng, cô
luôn tin rằng, những người tài giỏi đều có những điều mà người khác không thể
đọ với họ được, ví dụ như việc chất vấn họ, mặc cả với họ, hay đưa ra yêu cầu
đặc biệt nào đó…
Nói cho cùng, mình cũng không Hiển gì vị thám tử đến
từ nước ngoài này, anh ta đã nói như vậy thì mình cũng không nên hỏi gì nữa.
Sau khi tắt điện thoại, cô gọi cho Bành Tiểu Ngôn,
Bành Tiểu Ngôn nói là ấn tượng với vị thám tử họ La này rất tốt.
“Anh ấy rất đẹp trai”, Bành Tiểu Ngôn cười mơ màng rồi
lại thở dài trách móc, “Nhưng lại thấy đeo nhẫn cưới rồi!”.
Tô Cẩm bực mình. Thái độ của cô ấy là đi gặp bác sỹ
tâm lý hay là đi gặp thần tượng?
“Cậu đã nhớ lại được gì rồi?” Tô Cẩm tức giận hỏi, sau
đó mới nhớ ra là La Thanh Thụ có nói trong ký ức của cô ấy có một “nút buộc”,
trong lòng không khỏi lo lắng, không biết câu hỏi này có kích động cô ấy không?
Bành Tiểu Ngôn lại chẳng buồn để ý, “Mình nhớ là mình
đã xuống xe ở đường Học Phủ Nam. Đến đó…ngoài đi tìm thằng oắt đó thì còn làm
gì nữa? Đúng không?”.
Tô Cẩm vỗ tay lên đầu, thầm nghĩ thật là may, nghe
giọng nói của cô ấy thì có vẻ như không bị câu hỏi của mình làm cho kích động.
“Ôi, Tô Tô, mình ra viện thôi.” Bành Tiểu Ngôn yên
lặng một lát, ngữ điệu trở nên nhanh hơn, “Ngay cả y tá cũng nói mình nằm trong
viện giống như là…ở cữ vậy”.
Tô Cẩm phì cười.
“À, à, đúng rồi”, Bành Tiểu Ngôn cũng cười, “Vẫn là
anh chàng nhà cậu đón mình ra viện. Mình nói cho cậu biết anh chàng này thật là
không tồi, mình ăn canh anh ấy nấu nhiều ngày như thế mà không chán, thật là
hiếm gặp. Khi nào về cậu phải cảm ơn người ta giúp mình”.
Tô Cẩm à ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy không thoải
mái.
Người đàn ông này đúng là hiếm có trên đời, giống như
miếng bánh từ trên trời rời xuống, lúc nào mới rơi xuống đầu mình?
Lúc nào mới rơi xuống đầu mình?
Tô Cẩm vén tóc mái phủ xuống trán, tự nhiên cảm thấy
mệt mỏi.“Cậu nghỉ ngơi sớm đi, không nói nhiều nữa, có tin gì thì báo cho mình
biết.”
Bành Tiểu Ngôn ừ một tiếng rồi nói: “Mình chuẩn bị đi
thăm con của Lâm Chi Chi”.
Tô Cẩm giật mình, trước mắt hiện lên người đàn ông đã
gặp ở bãi đỗ xe của bệnh viện, vội nói: “Đừng! Tạm thời cậu đừng có đi đâu.
Cũng đừng tiện miệng nói với người khác về Chính Chính!”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Thăm cũng không được à? Vì
sao?”.
Tô Cẩm định thần lại rồi nói: “Cậu không phải vừa mới
ra viện sao? Đừng có vội vàng. Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là
phối hợp với anh La”.
“Đúng!”Bành Tiểu Ngôn nghĩ rồi vội vàng nói, “Thế thì
một thời gian nữa mình đi cũng được. Ôi, kể cho cậu một chuyện, cậu có còn nhớ
người mà đưa mình đến bệnh viện không? Hôm nay anh ấy gọi điện cho mình, hẹn
mình đi ăn trưa? Cậu nói xem, anh ấy có … ý gì với mình không?”.
Tim Tô Cẩm bắt đầu đập nhanh hơn, “Anh ta hẹn cậu ăn
trưa à? Ở đâu?”.
Bành Tiểu Ngôn cười khúc khích, nói: “Nhà hàng ở phía
tây của khách sạn Hyat”.
“Cái nơi đắt chết người đó đúng là chỗ để cho đàn ông
phô trương”, Tô Cẩm cười nhạt, “Tiểu Ngôn, tốt nhất là cậu nên cẩn thận, nhỡ
không gặp đức lang quân như ý mà gặp phải người xấu thì thảm lắm”.
Người đàn ông này đã làm gì Tiểu Ngôn thì Tô Cẩm hoàn
toàn không có chứng cứ, điều này khiến cho cô cảm thấy phiền lòng. Nhưng, trước
khi nhìn rõ chân tướng, tất cả vẫn chỉ là giả thiết, mình không có tư cách gì
lấy những suy luận vô căn cứ để ngăn Tiểu Ngôn đi gặp gỡ người khác. Lúc này cô
mà chắn ngang thì với tính cách của Bành Tiểu Ngôn, e rằng mọi chuyện lại diễn
ra ngược lại.
Huống hồ người đàn ông đưa ra kết luận này…Tô Cẩm cắn
môi tự hỏi mình, lẽ nào anh ta không đáng nghi sao?Anh ta nói anh ta và Lâm Chi
Chi chỉ là đồng nghiệp, không có mối quan hệ đặc biệt. Nhưng anh ta lại nhiệt
tình tham gia vào việc của Lâm Chi Chi, lẽ nào không đáng nghi ngờ?
Tô Cẩm thở dài, trong lòng nghĩ cậu thì biết cái gì
chứ!
Sau khi tắt điện thoại, Tô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại vẫn
không yên tâm, lại gọi điện cho La Thanh Thụ, nói chuyện trưa mai Bành Tiểu
Ngôn sẽ hẹn gặp người đàn ông đáng nghi đó. Nghe thấy La Thanh Thụ nói sẽ đi
xem thế nào, Tô Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự xuất hiện của La Thanh Thụ giúp cho những áp lực
trong lòng cô bấy lâu nay giảm đi không ít. Nhưng cô cũng biết, so với việc nói
là người đàn ông này khiến cho cô tin tưởng thì không bằng nói là số tiền thuê
anh ta khiến cho cô cảm thấy tin tưởng hơn.
Có lẽ do theo thời gian, Tô Cẩm ngày càng cảm thấy
nhiều khi, trong thế giới này, tác dụng của tiền bạc còn lớn hơn sức lực của
con người. Cũng vững bền hơn nhiều.