Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 25: Nỏ quân dụng



Khung cảnh trước mắt càng ngày càng trở nên vắng vẻ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống tạo thành từng vệt sáng, ở những chỗ ánh nắng không chiếu tới được lại càng có vẻ quạnh hiu, chân dẫm lên lớp lá rụng không biết đã tích tụ bao nhiêu năm đang bốc hơi dưới ánh nắng, cả khu rừng bị bao phủ trong một lớp sương mờ.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có tiếng chim kêu khắc khoải, khiến cảnh sắc âm u trong rừng có thêm chút sinh khí, chỉ có điều cành lá quá rậm rạp, rất khó phát hiện ra chúng đang trốn ở đâu.

Có lẽ mải nhìn cảnh vật trước mắt mà Mạnh Hội Đường đang đi phía trước bỗng lảo đảo vấp ngã, chiếc gậy trong tay văng ra, cả người ngã sấp lên mặt đất. Mặt đất được phủ một lớp lá dày, nếu ngã thì cũng không sao, không may là một chân ông ta bị kẹp vào rễ cây, không đứng dậy được.

Lý Hiểu Âu vội vàng đặt ba lô xuống, chạy qua hai chị em Mạnh Hằng Phi đỡ Mạnh Hội Đường dậy. Mạnh Hội Đường bối rối đứng dậy xoa tay, vừa mới nói được nửa câu “Cảm ơn” thì đột nhiên biến sắc, nửa câu sau bị chặn lại ở cổ họng. Dường như đồng thời với lúc đỡ Mạnh Hội Đường dậy, Lý Hiểu Âu đã tóm lấy hai tay của ông ta, bẻ phía sau, Mạnh Hội Đường chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã ngã về phía trước. Trong tay Lý Hiểu Âu không biết một cái còng tay từ lúc nào, nhanh nhẹn khóa tay ông ta lại.

Một loạt những động tác nhanh như chớp diễn ra không quá mười giay, không ai có thể kịp phản ứng lại.

Cùng lúc đó, ông chủ Khúc lao lên người Mạnh Hằng Phi. Mạnh Hằng Phi không kịp đề phòng đã bị ông ta tóm chặt, ngã vật ra đất. Trước khi cảm thấy đau, cậu ta đã kịp phản ứng lại do từng được tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, dựa vào địa hình không bằng phẳng dưới chân lộn ngược người lại ép ông chủ Khúc xuống mặt đất. Ông chủ Khúc mặc dù cơ thể nhỏ bé nhưng vô cùng linh hoạt. Mạnh Hằng Phi chưa kịp đấm vào mặt ông ta thì đã bị ông ta túm chặt lấy, dùng lực của đầu gối lật ngược Mạnh Hằng Phi lại.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Tô Cẩm lặng người. Tay thả lỏng, ba lô trượt từ vai xuống, sượt qua chân rồi rơi xuống đất, mặc dù cách một lớp vải, nhưng chân vẫn cảm thấy đau. Đột nhiên cảm giác đau làm cho người cô tỉnh táo lại, Tô Cẩm ngay lập tức nhận ra đây là một sự thay đổi vô cùng lớn, cho dù nó từ đâu đến, nếu không nắm bắt được cơ hội này thì e rằng mình sẽ mãi mãi gửi thân lại trong rừng mà thôi.

Tô Cẩm bỏ dây đeo ra, không nghĩ gì lao vào Mạnh Vãn Đình đang đi trước cô mấy bước. Sau lưng Mạnh Vãn Đình vẫn còn đeo ba lô, trên người lại mặc áo dài tay chống nước lên Tô Cẩm không nắm đúng tay cô ta. Mạnh Vãn Đình bị cô xô vào, ngã người về phía cây cổ thụ trước mặt. Nhưng Tô Cẩm không ngờ rằng, người này phản ứng rất nhanh, hai tay bám vào cây, lập tức quay người lại đá vào bụng Tô Cẩm. Tô Cẩm loạng choạng lùi lại hai bước, ôm bụng cúi gập người, Mạnh Vãn Đình tung chân đá lần thứ hai trúng vào ngực Tô Cẩm.

Tô Cẩm thấy cổ họng có vị máu, một ngụm máu phun ra ngoài. Bị đá hai phát liền, Tô Cẩm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình quặn lại, đau đớn vô cùng. Khi Mạnh Vãn Đình túm lấy tóc cô kéo về phía người đàn ông hét lớn: “Dừng tay lại cho tôi”, trước mắt Tô Cẩm là một khoảng tối om, ngay cả lớp lá cây ở dưới chân cũng không nhìn rõ được nữa.

“Dừng tay lại cho tôi, nếu không tôi sẽ giết con bé này.” Mạnh Vãn Đình kéo tóc Tô Cẩm lôi về phía trước. Giọng của cô ta lạnh như băng, nhưng lạnh hơn giọng của cô ta là con dao đang kề vào cổ Tô Cẩm.

Tâm trạng của Tô Cẩm một lần nữa lại từ trên đỉnh rơi xuống đáy vực.

Lý Hiểu Âu và ông chủ Khúc nhìn nhau, đồng loạt dừng tay. Trên mặt hai người này đều có vết thương, thậm chí gò má của Lý Hiểu Âu còn có vài vết máu do bị móng tay cào xước.

Mạnh Hằng Phi kẹp hai tay của anh, không do dự đấm một quả thật mạnh vào Lý Hiểu Âu, “Tao đánh chết mày, cái đồ trứng thối ăn cây táo rào cây sung!”.

Lý Hiểu Âu liếc nhìn con dao kề bên cổ Tô Cẩm, nhẫn nhịn không phản ứng gì. Quả đấm của Mạnh Hằng Phi trúng gò má khiến máu chảy ra từ khóe miệng anh.

“Được rồi, được rồi.” Mạnh Vãn Đình vội ngăn lại, “Cầm lấy súng rồi tìm khóa còng tay anh ta lại”.

Nghe thấy câu này, nắm đấm của Mạnh Hằng Phi dừng lại cách mắt Lý Hiểu Âu không đến mười xen ti mét. Cử động ngón tay, Mạnh Hằng Phi túm lấy cổ áo anh hỏi: “Khóa đâu?”.

Lý Hiểu Âu nhìn cái ba lô cách chỗ sau lưng Tô Cẩm không xa nói giọng nhàn nhạt: “Túi bên cạnh phía trái của ba lô, là túi thứ hai từ trên xuống”.

Không có cách nào để kiểm tra xem lời nói có thật hay không, Mạnh Hằng Phi xô mạnh anh một cái rồi tức giận bước ra phía sau lưng Tô Cẩm để mở túi ba lô.

Mạnh Vãn Đình vội vàng hét lên với cậu ta: “Cầm lấy súng trước!”.

Mạnh Hằng Phi có lẽ đã quen với việc chống lại mỗi câu nói của cô ta, không thèm đếm xỉa đến lời nhắc nhở đó, chạy đến ba lô của Lý Hiểu Âu, bỗng có một vật gì đó giống như tia sét xuyên vào ngực cậu ta.

Tô Cẩm hét lên một tiếng, không thể tin được khi nhìn thấy một vật bằng kim loại xuyên qua lưng cậu ta – đó rõ ràng là một mũi tên!

“Hằng Phi?!” Giọng Mạnh Vãn Đình run rẩy.

Tô Cẩm vẫn còn chưa kịp rời ánh mắt khỏi mũi tên thì cảm thấy tay cầm dao của Mạnh Vãn Đình run run, có một cảm giác ran rát trên cổ mình. Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ, Tô Cẩm vội vàng cúi đầu, trong giây lát vạt áo đã thấm đầy máu, trong đầu cảm thấy trống rỗng.

Bên tai là một sự yên lặng đến kỳ lạ, có lẽ là đã vài phút trôi qua, có lẽ là chỉ vài giây, cơ thể của Mạnh Vãn Đình chầm chậm trượt xuống, ngã ra dưới chân cô. Một mũi tên giống như thế xuyên trúng động mạch cổ của Mạnh Vãn Đình, dường như cổ cô ta bị rách ra, cơ thể vẫn co giật nhưng rõ ràng là cô ta không thể sống lâu nữa.

Tô Cẩm nghe thấy có một tiếng động lớn, tất cả mọi âm thanh đều dồn lại, phía xa là tiếng nước chảy, trên đầu là tiếng chim kêu, và tiếng thở hổn hển của người sắp chết.

Hai chân Tô Cẩm mềm nhũn, khuỵu xuống mặt đất. Khuôn mặt co giật quái dị của Mạnh Vãn Đình đang hiện ra trước mắt cô, cô không thể tránh được cái nhìn đó, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn máu tươi từ chỗ mũi tên xuyên vào, chảy trên cổ cô ta rồi thấm xuống đất.

Bên cạnh cô ta là Mạnh Hằng Phi vẫn ở nguyên tư thế đang quỳ từ đầu đến cuối. Ngón tay vẫn đặt trên dây khóa ba lô nhưng ngay cả Tô Cẩm cũng nhận ra rằng, dường như cậu ta chết ngay lập tức, không phải chịu một chút đau đớn gì.

Phía xa là Mạnh Hội Đường đang gào khóc. Một chân bị kẹp vào cây, hai tay bị khóa ở phía sau, không thể di chuyển được. Nhưng cơ thể phát phì do tuổi tác của ông ta hướng về phía con trai và con gái đã chết kêu gào, vùng vẫy.

Lý Hiểu Âu quỳ xuống bên cạnh cái xác, bĩnh tĩnh quan sát phần mũi tên lộ ra bên ngoài cơ thể, không để lộ cảm xúc gì nói một câu: “Nỏ quân dụng do Nga chế tạo, cậu ấy đã đến rồi”.

Tô Cẩm vẫn còn đang ở trong trạng thái cứng đờ như hóa đá, đầu óc không thể hiểu được lời anh ta nói, cho đến khi anh ta vỗ vai ra hiệu cho cô nhìn về phía sau, cô mới quay cổ đã cứng đơ lại nhìn.

Trong rừng sâu, bóng dáng một người từ từ đứng lên. Quần áo dã chiến và khuôn mặt vô cùng lạ lẫm với cô, nhưng đôi mắt…

Tô Cẩm như ngừng thở.

Làm sao cô có thể không nhận ra đôi mắt đó được? Đó là đôi mắt của anh ấy, chỉ có anh ấy mới có được, đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này. Vẻ sát khí đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt sáng ngời, ấm áp, dịu dàng, giống như dải ngân hà trên bầu trời đêm.

Cổ họng Tô Cẩm nghẹn lại, chỉ có thể nhìn anh đang bước về phía mình, không nói được một lời nào.

“Khu kinh tế biên giới Ma Ham nằm ở phía nam tỉnh Vân Nam, là bộ phận đầu mối giữa tỉnh Vân Nam và bán đảo Trung Nam tiếp giáp với cửa khẩu Ma Đinh của Lào, cách Tây Song Bản Nạp hơn 190 ki lô mét (đi theo tuyến đường quốc lộ Côn Nam)… hóa ra lại là rất gần.” Lục Hiến Phong vỗ tay vào quyển sách giới thiệu, ngẩng đầu nhìn người đang nhắm mắt giả vờ ngủ trên giường bệnh, dịu dàng hỏi: “Đợi bao giờ em ra viện, chúng ta có thể đến đó chơi hai ngày được không?”.

Tô Cẩm nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.

Lục Hiến Phong lại lật quyển sách trong tay, tiếp tục đọc: “Cách thành phố Côn Minh thuộc tỉnh Vân Nam hơn 700 ki lô mét. Sau khi xuất cảnh ở Ma Ham, đến Nam Tha, Lào mất 62 ki lô mét, đến cố đô Luang Prabang của Lào mất 285 ki lô mét, đến thủ đô Viêng Chăn của Lào mất 680 ki lô mét… Hay là chúng ta đi Lào chơi?”.

Tô Cẩm nhắm mắt tiếp tục giả vờ không nghe thấy.

“Ôi, tôi đang nói với cô đấy thưa đại tiểu thư Tô!” Lục Hiến Phong không kiên nhẫn được nữa, vứt quyển sách đi rồi đưa tay véo mặt Tô Cẩm, “Em định tảng lờ anh đến bao giờ?!”.

Má Tô Cẩm bị hai tay anh véo sang trái rồi lại sang phải, cô kêu lên vì đau: “Anh bỏ tay ra!”.

Lục Hiến Phong lập tức nghe lời bỏ tay ra, còn vuốt nhẹ lên má cô, “Có đau không?”.

Tô Cẩm bực bội lườm anh, trở mình rồi lại giả vờ ngủ.

“Đừng động đậy!” Lục Hiến Phong vội vàng giữ cô lại, có vẻ hơi căng thẳng, “Cẩn thận vết thương trên cổ”.

Vết thương trên cổ thực sự là không nghiêm trọng, những vết thương nghiêm trọng thì lại không nhìn thấy được.

Sau khi rời khỏi khu rừng đó, hàng đêm Tô Cẩm đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Cảm giác tròng trành lắc lư, cái tát của Mạnh Hằng Phi và cơ thể đầy mùi rượu đè nặng lên người trong bóng tối, khu rừng mờ mịt sương, mũi tên đầy máu, cơ thể co giật sắp chết và giây phút tuyệt vọng nhất… Tất cả đều mai phục ở trong bóng tôi chờ đợi cô, chỉ cần nhắm mắt lại là chúng lại lần lượt hiện ra trước mắt. Trong những ngày đầu, cô phải uống thuốc an thần để có được giấc ngủ yên. Mấy ngày sau đó tình hình có vẻ tốt hơn, cô vẫn kêu thất thanh trong đêm, nhưng khi mở mắt thấy mình đang ở trong vòng tay quen thuộc, điều này khiến cô cảm thấy được an ủi nên sự sợ hãi trong lòng được xoa dịu.

Cô không thể rời người đàn ông này, đặc biệt là trong đêm, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với anh. Thực sự là đầu óc cô rất căng thẳng, không thể cảm thấy thoải mái được. Cô không có cách nào để quan tâm đến bất kỳ ai.

“À, quên mất không cho em xem cái này.” Lục Hiến Phong lấy chiếc chìa khóa vàng từ trong túi ra, đắc ý giơ lên trước mặt cô. “Anh đã đem đổi một sợi dây khác đẹp hơn, đeo vào đi. Cái này mẹ anh đã đem vào đền xin rồi, có tác dụng tránh tà rất tốt.”

Tô Cẩm hé mắt, nhìn chiếc chìa khóa vàng, sống mũi đột nhiên hơi cay.

Lục Hiến Phong tránh chỗ quấn băng trên cổ cô, đeo chiếc chìa khóa vàng vào cho cô, nhìn thấy mắt cô hơi đỏ, không đừng được tiến lại hôn lên má cô. “Cứ cho là em không thèm để ý đến anh, thì cũng phải nói chuyện với anh chứ. Em xem anh ngoan thế này, ngày ngày mượn nồi của nhà ông Khúc để nấu canh gà cho em…”

Tô Cẩm cúi đầu nhẹ nhàng sờ vào chiếc chìa khóa trước ngực, nước mắt rơi xuống.

Lục Hiến Phong đưa tay ôm cô vào lòng mình, giống như là an ủi một đứa trẻ đang tủi thân, nhẹ nhàng vuốt lưng cô. “Là anh không tốt, sau này anh sẽ không để em gặp chuyện như thế này nữa…”

Tô Cẩm cảm thấy đỡ căng thẳng, vùi đầu vào lòng anh khóc thành tiếng.

“Không sao, không sao.” Lục Hiến Phong nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, trong lòng chua xót nghĩ: Phản xạ của cô bé ngốc nghếch này đúng là dài, đã nhiều ngày trôi qua rồi mà bây giờ mới biết khóc.

Bên ngoài cửa, Lý Hiểu Âu đẩy cửa phòng ra một chút rồi lại khép vào như cũ, quay đầu lại cười với Khúc Kinh Vĩ. “Thằng nhóc đấy nói là canh gà do nó nấu, đúng là không biết điều. Anh Khúc, về chúng ta phải cho nó một trận.”

Ông chủ Khúc đặt túi to túi nhỏ lên chiếc ghế ở cửa, cười hồn hậu, “Người ta đang dỗ vợ mà, không sao. Về cậu cũng phải theo đuổi cô nào đó đi, tôi sẽ bảo con dâu giết gà, nấu canh cho!”.

Lý Hiểu Âu sờ cằm, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Ôi, phải nói là phụ nữ ở chỗ ông khá tuyệt. Ông có quen cô nào vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, vừa khôn khéo, vừa đanh đá, gan không nhỏ mà lại chưa lấy chồng không?”.

“Vừa khôn khéo, vừa đanh đá?” Mặt ông chủ Khúc ngạc nhiên, “Cậu không nói nhầm đấy chứ?”.

“Đúng.” Lý Hiểu Âu bình thản gật đầu, “Trước mặt tôi thì vừa ngoan vừa nghe lời, trước mặt người khác thì vừa dũng cảm vừa đanh đá… Ông nghĩ như vậy không tốt sao?”.

Ông chủ Khúc cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười được, cúi đầu nghĩ, hay là quyết định nói thật: “Tôi cảm thấy… con gà mà con dâu tôi giữ cho cậu có thế sẽ sống cho đến già”.

Lý Hiểu Âu: “…”

Từ lúc bắt đầu nói chuyện với Lục Hiến Phong, câu Tô Cẩm hỏi nhiều nhất là: “Anh đúng là cảnh sát à?”.

Lúc đầu thì Lục Hiến Phong rất bình tĩnh trả lời cô, sau đó thì bắt đầu đọc giấy chứng nhận cảnh sát cho cô nghe; sau đó nữa, chỉ cần cô hỏi câu này là anh trực tiếp đưa giấy chứng nhận cho cô xem, thế là lại thêm một câu mà Tô Cẩm nói nhiều nhất là: “Làm thế nào để kiểm tra xem giấy chứng nhận là thật hay giả đây?”.

Lục Hiến Phong: “…”

Vấn đề này nếu cứ tiếp tục diễn ra thì sẽ không tốt chút nào. Nếu anh nói mình là người thành thật thì cô lại nói: “Những kẻ lừa đảo đều nói như vậy”. Nếu anh tiếp tục giải thích: “Anh không phải là kẻ lừa đảo”. Cô sẽ nói tiếp: “Thế làm thế nào để chứng minh anh không phải là kẻ lừa đảo? Bằng chứng của anh có thể là giả…”.

Lục Hiến Phong không biết làm thế nào nữa, nghĩ: Người cố chấp thật là đáng sợ. Liệu có phải đưa cô ấy đi gặp một chuyên gia kiểm định không, học kỹ thuật kiểm định như thế nào?

Cho đến khi hai người đáp máy bay về thành phố T, Tô Cẩm vẫn phân vân vấn đề giấy chứng nhận là thật hay giả. Nhưng, cô cũng biết câu hỏi gần đây nhất của mình thực sự đã làm anh nổi giận, thế là cô lại khéo léo đổi sang một câu hỏi khác: “Ồ, anh là cảnh sát vũ trang à?”.

Lục Hiến Phong đang lim dim ngủ hé mắt, hoài nghi nhìn cô, “Ừ”.

Tô Cẩm lại hỏi: “Thế trước khi làm cảnh sát vũ trang thì sao?”

Lục Hiến Phong lại liếc nhìn cô, trả lời rất cẩn thận: “Làm lính”.

Tô Cẩm tiến lại gần anh hơn, rõ ràng là rất háo hức, “Lý Hiểu Âu nói anh dùng nỏ quân dụng, còn nói anh bắn súng rất giỏi. Anh đã từng làm đặc công à?”.

Lục Hiến Phong cảnh giác, trả lời lại càng thận trọng hơn: “Đã từng làm”.

Tô Cẩm lại hỏi thêm: “Thế bây giờ anh ở cấp nào?”.

Lục Hiến Phong lại càng cảnh giác hơn, “Hai vạch một sao”.

Nói thật là Tô Cẩm chỉ biết có thứ được gọi là “cấp bậc”, nhưng cấp bậc cụ thể thế nào thì cô không rõ. Đang muốn hỏi “hai vạch một sao” là cấp gì thì cô tiếp viên đã nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh. Tô Cẩm bị vấn đề làm thế nào để thắt dây an toàn được an toàn hơn thu hút sự chú ý nên những thắc mắc về vấn đề cấp bậc của anh tạm thời được gác lại.

Lục Hiến Phong thở phào, phát hiện ra rằng để một đứa trẻ tò mò không hỏi những vấn đề khó giải thích, con đường thoát thân duy nhất là đánh lạc hướng, không để cho đầu óc cô ấy có thời gian rảnh rỗi.

Lục Hiến Phong đưa tay ôm chặt lấy cô, nói nhỏ: “Ôi, Tô Tô, sau khi chúng ta về thành phố T thì em có dự định gì không? Nói ra xem nào”.

Tô Cẩm rất chăm chú suy nghĩ, có vẻ đau xót thở dài, “Vấn đề công việc của em vẫn còn tồn đọng. Không biết là công ty định giải quyết như thế nào…”.

Lục Hiến Phong an ủi cô: “Điều đó không cần gấp gáp, tốt nhất là em nên nghỉ ngơi một thời gian”.

Tô Cẩm lại hỏi anh: “Anh có dự định gì không?”.

Lục Hiến Phong cầm lấy tay cô, cầm đầu ngón tay cô đếm: “Một, lâu rồi không có người ở nhà, cần phải dọn dẹp vệ sinh; hai, phải đi siêu thị mua thật nhiều đồ ngon về nhét đầy tủ lạnh. Em là bệnh nhân mà, cần phải bổ sung dinh dưỡng; ba, khi nào rảnh rỗi còn phải đưa em đi thăm thằng nhóc của vợ chồng Hình Nguyên; bốn, cuối tháng là sinh nhật mẹ anh, anh phải đưa em về, để em ra mắt; năm, khi nào sức khỏe của em hồi phục, sắp xếp thời gian đưa em về thăm người nhà”. Anh nghiêng đầu nghĩ. “Tạm thời dự định như vậy đã. Em có ý kiến gì không?”

Anh nói từng việc một thì miệng Tô Cẩm cũng mở to dần, đến khi anh nói xong có lẽ có thể nhét cả quả trứng vịt vào đó.

Lục Hiến Phong vỗ vỗ lên mặt cô, cười hỏi: “Em nhìn phản ứng của em kìa, có gì đáng ngạc nhiên lắm sao?”.

Tô Cẩm định thần lại, xoa xoa mặt, có vẻ hơi ngại ngùng, “Hóa ra… anh đã lên kế hoạch nhiều việc như vậy”.

Lục Hiến Phong rướn mày hỏi lại cô: “Em có ý kiến gì không?”.

Tô Cẩm tiếp tục xoa mặt mình, lắp bắp nói: “Người đó… Lý Hiểu Âu đâu?”.

“Anh ấy nhiều việc, nên về trước báo cáo rồi.” Lục Hiến Phong không hài lòng kéo ngón tay cô ra khỏi mặt, “Em không được lảng tránh chủ đề chính”.

Tay Tô Cẩm buông thõng xuống, đặt lên chân rồi lại vặn vào nhau.

Lục Hiến Phong có vẻ hơi hiểu ra, để lộ vẻ không tự tin, anh nói: “Tô Tô, không phải là em đang không vui chứ?”.

“Đương nhiên là không!” Tô Cẩm bực bội lườm anh. Nhưng khi quay đầu đi, Lục Hiến Phong nhìn thấy cổ cô đỏ lên, ngay cả tai cũng đỏ lựng.

Lục Hiến Phong cúi đầu cười, “Tốt, không phải, đương nhiên là không”.

Tô Cẩm rất muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng mặt cô đang nóng bừng. Cô sợ là mặt lại đỏ lên, nếu lúc này quay người lại thì không phải là anh ấy sẽ nhìn thấy sao?

“Ôi, Tô Cẩm.” Lục Hiến Phong sợ cô xấu hổ rồi thành ra bực bội, lại tiếp tục nói vấn đề mình là cảnh sát thật hay cảnh sát giả, rồi chuyển chủ đề nói chuyện. “Bố mẹ em thích ăn gì?” Nhìn trộm phản ứng của cô, đúng, vẻ mặt cô quả nhiên đã gần như quay trở về trạng thái bình thường.

“Mẹ em thích ăn cay.” Tô Cẩm bắt đầu chỉ đầu ngón tay đếm các món ăn: “Các món ăn Tứ Xuyên như gà nấu cay, cá hấp, đậu phụ nấu cay có thể làm cho mẹ em vui. Bố em thích ăn sườn chua ngọt, cánh gà…”.

Lục Hiến Phong không khách khí ngắt lời cô: “Mấy món sau đều là món em thích ăn phải không?”.

Tô Cẩm thẳng thừng phản đối: “Bố em cũng thích ăn, không được sao?”.

“Được, được.” Lục Hiến Phong cảm thấy hơi đau đầu, trong lòng nghĩ chắc bố của cô ấy sẽ không vô lý như cô ấy.

Không thể không đáp lễ. Tô Cẩm bắt đầu khách khí hỏi lại anh: “Mẹ của anh thích ăn gì?”.

Lục Hiến Phong không thèm chú ý nhìn cô, “Em biết làm gì?”.

“Anh…” Tô Cẩm cảm thấy tức giận, “… Thí sinh Lục, mời trả lời câu hỏi”.

Lục Hiến Phong không biết là cô có giả vờ hay không, đành trả lời câu hỏi: “Mẹ của anh thích ăn các món Mãn – Hán”.

Tô Cẩm lắp bắp: “… Mãn… Mãn…”.

“Các món Mãn – Hán.” Lục Hiến Phong vui vẻ thay cô nói hết câu.

“Coi như em không hỏi.” Tô Cẩm vẻ trách móc nghiêng đầu sang bên kia, “Ngủ thôi. Em là bệnh nhân, phải ngủ nhiêu”.

Lục Hiến Phong cúi đầu mỉm cười, nhìn vẻ ngạc nhiên của cô gái ngồi cạnh rồi cảm thấy có gì đó không nỡ nhẫn tâm, “Tô Tô, anh còn có một tin vui, em muốn nghe không?”.

Tô Cẩm không mở mắt trả lời: “Không nghe”.

Nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy giọng của Lục Hiến Phong rất hấp dẫn: “Thật sự là không muốn nghe sao? Điều này có liên quan đến cô bạn thân của em Bành Tiểu Ngôn đấy”.

Tô Cẩm thở dài, trong lòng nghĩ mình đúng là không chống lại được mê hoặc, “Thế thì em đành miễn cưỡng nghe đây”.

Lục Hiến Phong lại cười, nhưng giọng nói đã trở lại bình thường: “Có một người tên là Simon, em có còn nhớ gì không?”.

Tô Cẩm mở to mắt, “Là người ở bãi đỗ xe làm cho anh sợ trốn vào lòng em à?”.

“Tô Tô!” Lục Hiến Phong dở khóc dở cười.

“Có phải không?”

Lục Hiến Phong mất kiên nhẫn, “Không sai, chính là anh ấy”.

Tô Cẩm nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng trên người anh ta hiện ra một vẻ đáng sợ không ai dám lại gần. Cô còn nhớ giọng nói của người đó, rất trầm ấm.

“Hình như Tiểu Ngôn thường xuyên hẹn hò với anh ta.” Tô Cẩm nhớ lại điều này có vẻ hơi buồn, “Đúng là, tại sao bọn em lại có cùng một số mệnh, nhiều người đàn ông tốt như thế lại không thích, đi thích một người xấu? Chi Chi như vậy, em cũng vậy, Tiểu Ngôn cũng vậy…”.

Lục Hiến Phong thở dài, “Tô Tô! Em nói anh đấy à?”.

Tô Cẩm cắn răng, “Anh còn không xấu sao? Nếu không do anh thì giờ này em đang ở nhà ngủ nướng rồi”.

Lục Hiến Phong duỗi tay, có vẻ không biết phải làm thế nào, “Rốt cuộc là em có muốn nghe nữa không?”.

Tô Cẩm làm theo dáng điệu của anh cũng thở dài, “Em không xen ngang nữa, anh nói tiếp đi”.

“Nhiều năm trước bố của Simon bị người ta lừa đến mức phá sản.” Lục Hiến Phong kéo cô vào lòng chầm chậm nói: “Bố của Simon nhờ người quen tìm đến bố của Vu Dương, cuối cùng cũng giải quyết được việc này, vì thế, Simon nợ nhà họ Vu”.

Tô Cẩm nói có vẻ không được thành tâm, “Ừ, ừ, rất nghĩa khí”.

Lục Hiến Phong không nhịn được cười, “Khi Tiểu Ngôn và Lâm Cường tìm đến chỗ của Lâm Chi Chi thì đúng lúc nhìn thấy hai người trợ lý của Vu Dương đang xóa dấu vết. Việc của Chi Chi là do họ làm. Nhưng lúc đó phía cảnh sát đã tiến hành điều tra, họ không dám làm cho sự việc ầm ĩ thêm. Vu Dương liền nhớ ra Simon”.

“Tiểu Ngôn biết sao?”

Lục Hiến Phong gật đầu, “Biết, hình như đã tha thứ cho anh ta rồi”.

Tô Cẩm thở dài. Đứng ở góc độ của người ngoài, Tô Cẩm không muốn bạn của mình lại dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đã lừa lọc cô ấy, nhưng nghĩ lại, không phải là Lục Hiến Phong cũng lừa dối mình sao? Cô đành tự giải thích rằng: Có lẽ Simon cũng có những khổ tâm không thể nói cho người ngoài biết được thì sao?

“Được rồi, việc của cô ấy em cũng không can thiệp vào.” Tô Cẩm dựa vào vai anh lười biếng lắc đầu, “Dù yêu thế nào thì gái lớn cũng phải lấy chồng”.

Lục Hiến Phong cười, “Em già rồi sao?”.

Tô Cẩm không thèm để ý đến câu đùa của anh, nhắm mắt lại hỏi anh: “Chi Chi cũng là cảnh sát ngầm sao?”.

“Chi Chi và anh không giống nhau. Khi cô ấy còn học ở trường thì đã được chọn đi Paolo huấn luyện. Trong toàn bộ hệ thống, cô ấy hoàn toàn là một gương mặt mới.” Lục Hiến Phong nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Tô Cẩm, không muốn nói tiếp nữa.

Tô Cẩm vùi mặt vào vạt áo của anh, buồn bã hỏi: “Nếu cô ấy là một cảnh sát có kinh nghiệm, có phải cô ấy sẽ không có rung động tình cảm với đối tượng của mình không?”.

“Điều này không dễ nói”, Lục Hiến Phong vuốt tóc cô, “Chuyện tình cảm, người ngoài sao có thể nói rõ được? Huống hồ trong đó còn chứa đựng rất nhiều điều giả dối”.

Tô Cẩm lập tức ngẩng đầu lên, mắt trợn tròn nhìn anh, “Anh cũng lừa dối em, bắt đền!”.

Lục Hiến Phong nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô, đôi mắt sáng như đang cười, giống như làn nước mùa xuân trong vắt. Nụ cười lộ ra trong tận đáy mắt, cuối cùng Lục Hiến Phong cũng cười thành tiếng, “Lừa dối sao?”.

Tô Cẩm đưa tay chạm lên khóe môi anh, bất giác cũng mỉm cười.

Lục Hiến Phong cúi đầu hôn lên ngón tay cô, dịu dàng hỏi lại cô: “Thế thì anh dành cả nửa cuộc đời của anh để đền cho em, được không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.