“Thật ra tôi không hiểu về phụ nữ cho lắm, cảm thấy yêu đương thật phiền toái.”
Tân Vũ nói đến đây, ngập ngừng giây lát: “Chỉ là có một người khiến tôi cảm thấy khác biệt với những người phụ nữ còn lại, mỗi lần xảy ra chuyện liên quan đến cô ấy, tôi đều rất quan tâm, có thể vì cô ấy cũng đối xử rất tốt với †ôi chăng?”
Thụy Khắc nghe đến đây, hiểu ra Tần Vũ thật sự đang rất mơ hồ, vì vậy tiếp tục hỏi thêm một vấn đề: “Vậy anh cảm thấy khi ở bên cô ấy có thoải mái không?”
Tân Vũ suy nghĩ và gật đầu: “Rất thoải mái, rất tự do”
“Vậy thì đúng rồi! Hãy nắm bắt thật tốt, tiếp tục cố gắng.”
Thụy Khắc cổ vũ anh ấy, nếu anh nói với Tân Vũ rằng, hảo cảm đó sẽ dần dần chuyển hóa thành yêu thích, chắc sẽ dọa Tân Vũ sợ hãi đó.
‘Vẫn nên để anh ấy thuận theo tự nhiên, sẽ có một ngày nào đó, anh ấy sẽ hiểu ra tình cảm kiểu này rất khó tìm và cũng rất chân thành tha thiết.
Tân Vũ ôm đống tài liệu gật đầu: “Vậy tôi vào phòng làm việc trước đây.”
Thụy Khắc vẫy tay, tiếp tục xem các số liệu tổng hợp, anh cũng rất bận rộn, chẳng có thời gian đâu mà làm mai.
Tân Vũ chậm rãi đi về phía thang máy, trong đầu luôn nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi với Thụy Khắc, gia đình anh cũng luôn hối thúc anh hãy sớm kết hôn, cha mẹ cũng mong sớm bế cháu, nhưng anh luôn bài xích chuyện qua lại với phụ nữ.
Gương mặt người kia hiện lên trong đầu anh càng lúc càng rõ nét, điện thoại bỗng đổ chuông, là cô gọi điện tới!
Chị Hà ở đầu dây điện thoại bên kia cười nói: “Tôi nghe người ta nói Trương Y Lâm bị dọa phát khiếp rồi, luôn trốn trong nhà không dám gặp ai, điện thoại cũng chẳng dám nghe, tôi đoán chắc cô ta đang kinh hoàng khiếp sợ nghĩ có nên đứng ra thành thật hay không!”
“Cô gọi điện chỉ để nói với tôi về những thứ này ư?”
Chị Hà ngơ ngác: “Ừ… Làm phiền anh à? Nếu anh đang bận thì chờ dịp rảnh rỗi nói chuyện tiếp.”
Tân Vũ không trả lời.
“Tôi cũng chẳng biết nên nói với ai về những thứ này, nên mới gọi điện cho anh, nếu anh không muốn nghe, thì sau này tôi…
Chị Hà chưa nói xong, Tân Vũ liền ngắt lời của cô.
“Không sao, cô có thể gọi cho tôi.”
Chị Hà sững sờ giây lát, sau đó nhếch môi nở nụ cười, cô đối với anh mà nói có phải vẫn có tỉ tí gì đó khác biệt không? Chỉ cần một tí thôi cũng đủ rồi.
Dư luận không ngừng đoán mò mối quan hệ của Nhan Ôn và Giang Tùy An.
Nhưng không có bất kỳ một người nào dám tùy ý đăng †in tức, dù sao thì địa vị của Đại Hoa cũng rành rành ra đó.
Sau khi Nhan Ôn tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng khô rát, muốn ngồi dậy lấy nước, nhưng thiết bị cố định trên thân thể không cho phép cô động đậy.
Giang Tùy An phát giác cô đã thức, lập tức đi sang: “Uống nước à?”
Nhan Ôn chớp mắt.
Giang Tùy An quay người rót nước, sau khi thử độ ấm vừa phải, đặt vào trong tay của Nhan Ôn, cô cần phải nằm trên giường bệnh hơn một tuần, đôi mắt của anh chẳng giây nào phút nào rời khỏi cô cả.
Nhan Ôn tựa vào lòng anh, vừa yếu đuối vừa thương xót nói: “Sao anh cứ ở cạnh em thế? Công việc phải làm sao?”
Cô động đậy một cái cũng rất khó khăn, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn Giang Tùy An.
“Công việc cũng có thể không cần đến công ty giải quyết, vả lại, anh cũng cần nghỉ ngơi mà” Anh chỉnh tóc tơ bên mang tai của Nhan Ôn, nhẹ giọng nói: “Vừa khéo thấy nước ngoài có ghi hình một bộ phim ngắn, anh đã đăng ký giúp em rồi..”
“Phim gì vậy?”
“Vẫn chưa nhận được hồi âm, chờ có tin tức cụ thể thì chúng ta bàn tiếp” Ánh mắt của anh dừng lại trên chân của Nhan Ôn.
“Trương Y Lâm vẫn chưa hề lộ diện, có đúng không?”
“Chưa đến phút cuối cùng, cô ta chắc vẫn chưa đứng ra đâu” Giang Tùy An hiểu rõ suy nghĩ của loại người này, cố chấp theo đuổi vì danh lợi, không chờ đến giây phút cuối cùng, sẽ không cúi đầu.
“Sao em cảm thấy, anh cố tình để cô ta vò đầu bứt tóc trong một ngày vậy?” Nhan Ôn nắm lấy bàn tay của Giang Tùy An, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay của cô sang bàn tay của anh.
Giang Tùy An thấy cô hơi tỉnh táo, lấy điện thoại ra mở bài đăng của các cư dân mạng cho cô xem.
Những lời đoán mò đó…
Nhan Ôn đột nhiên trở nên căng thẳng: “Làm sao đây?”
“Hiện tại phóng viên trên toàn thế giới đều biết anh là người quản lý của em, có ai ngốc nghếch đến nỗi đứng ra tự chuốc phiền phức không?” Giang Tùy An cười nói tiếp: “Chỉ cần không lên tiếng, bọn họ sẽ mãi mãi không nhận được đáp án, tùy bọn họ đoán sao cũng được…”
Anh sẽ cố gắng làm trọn trách nhiệm của người quản lý, bảo vệ Nhan Ôn thật tốt, và điều Nhan Ôn cần làm, chính là kiên trì mơ ước bấy lâu nay của mình, cố gắng vươn lên sân khấu cao xa hơn.
“Sẽ có một ngày bọn họ biết được…”
“Em đang lo lắng?”
Nhan Ôn bình tĩnh lắc đầu, u ám trong lòng sớm đã bị dọn sạch sẽ: “Không, chúng ta không che giấu bất cứ chuyện gì, chỉ là không chủ động công khai mà thôi, để mặc bọn họ đoán mò đi, đây cũng là một cách để bọn họ từ từ chấp nhận”
Quyền chủ động vẫn nằm trong tay của bọn họ.
Công khai hoặc không công khai, đều do bọn họ quyết định.
Thân phận của Giang Tùy An khác biệt với mọi người, dư luận xôn xao suy đoán như vậy cũng nằm trong tầm dự đoán, người hâm mộ ủng hộ hoặc đố ky đều có, đặc biệt là các bạn nữ hâm mộ.
Ồ, đây chính là cặp tình nhân xứng đôi nhất của năm nay đó… Trông bộ dạng vô cùng xứng đôi của bọn họ, tôi không thể không nói rằng, xin hai người hãy kết hôn tại chỗ!”
“Đừng nói gì cả, tôi thấy bọn họ chụp hình cùng nhau cũng cảm thấy nếu hai người không đến với nhau, thiên lý khó dung!”
Tôi về nhà xem lại mẫu quảng cáo của WM tận mấy chục lần, lúc đó bọn họ đã chan chứa tình yêu rồi! Thật đó, ánh mắt của Nhan Ôn quá hạnh phúc”
“Để bảo vệ người phụ nữ yêu thương, cam nguyện đi xuống ngôi vị của chủ tịch Đại Hoa, làm người quản lý của riêng cô ấy, trong giới giải trí, còn có ai làm được nữa?”
Còn có người hâm ăng ảnh lên mạng sau khi kết thúc buổi lễ trao giải, Giang Tùy An kịp thời có mặt, ăm Nhan Ôn lên xe, còn bị người hâm mộ thiết kế thành ảnh động…
“Cầu xin hai người đó, hãy đến với nhau đi!”
“Chủ tịch Giang, khi nào anh mới cầu hôn vậy?”
Nhan Ôn đọc những lời bình luận này, nụ cười dần dần lan tỏa đến khóe miệng, cô không ngờ sẽ có nhiều người ủng hộ bọn họ đến với nhau.
Đây cũng được xem là một hình thức chúc phúc khác chăng?
Rất nhanh, Tân Vũ mang một thùng thư to lớn và váy dạ hội, tất cả đều của người hâm mộ tặng cho Nhan Ôn, trong đó thậm chí còn có áo đôi in hình của hai người.
“Đây đều là của người hâm mộ tặng cho cô đó, cũng có thư viết gửi chủ tịch..”
“Mới một ngày thôi mà!”
“Người hâm mộ bảo cuối cùng cô cũng có được nơi gửi gắm tốt đẹp, vui mừng thay cô!”
Đống thư và lễ vật này phải chăng có thể chứng minh, cô đang cách cự ly xứng đôi với Giang Tùy An rất gần rồi không, tuy tất cả những gì cô sở hữu đều không tránh khỏi sự bảo vệ của Giang Tùy An, nhưng trải qua vụ việc lần này, cô không còn e ngại áp lực dư luận sau khi công khai nữa.
Tần Vũ đáp, đặt thùng thư vào vị trí Nhan Ôn không cần ngồi dậy cũng có thể lấy được: “Chủ tịch dặn dò, để bà chủ xem thư vào lúc rảnh rồi, giết thời gian”
Nhan Ôn gật đầu, tiện tay cầm lên một bìa thư bình thường, tấm ảnh bên trong tuột ra, không phải lá thư, mà là một tấm ảnh.