Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 360: Sao quả tạ



Chị Hà ngơ ngác gật đầu, cúp máy nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, vì vậy lập tức liên hệ với phóng viên quen biết, định dò thám thân phận chủ mưu phía sau.

Lúc này bình luận trên mạng đã vọt đến con số hàng trăm. “Nhan Ôn đóng phim hành động bị đạo quẹt xước mặt, bị đưa đến bệnh viện chỉnh hình rồi!” "Lầu trên đừng đùa nữa, rõ ràng bị té gãy chân!” “Không phải chứ, hình như bị phá hủy nhan sắc, vết thương vô cùng nghiêm trọng, theo người trong đoàn phim tiết lộ thì khi Nhan Ôn bị đưa đến bệnh viện, gương mặt be bét máu. “Không mà!"

Trên mạng còn có người bảo Nhan Ôn là sao quả tạ, sẽ mang đến vận xui cho người khác, thậm chí có người liệt kê tất cả những người bên cạnh cô gặp chuyện bất lành từ lúc cô ra mắt đến nay, tổng hợp thành một bài viết.

Thậm chí còn có một số blogger bói toán trên mạng, công khai nói rằng Nhan Ôn là ngôi sao xui rủi, tướng mặt bày sẵn ở đó, bất cứ người nào tiếp cận đều bị cô ấy khắc.

Những lời bình luận như vậy cộng thêm các bài đăng, thật sự có người tin rằng Nhan Ôn đích thị là sao quả tạ.

Nghệ sĩ cùng công ty với cô đều tụt dốc, các bộ phim điện ảnh mà cô tham gia đều gặp trắc trở, còn diễn viên đóng cùng cô cũng sẽ gặp bất trắc.

Đại bộ phận người đương nhiên không tin những lời đồn đại vô căn cứ, nhưng trong thời buổi hiện đại, nói điều gì kỳ quái đều sẽ có người tin sái cổ.

Nhan Ôn chính là sao quả tại

Một diễn viên bị gán mác như vậy, còn có thể lăn lộn trong giới giải trí ư? Còn có đạo diễn nào dám dùng cô ấy nữa? Càng đừng nhắc đến các nhãn hàng và nhà đầu tư...

Mọi người đều muốn có vận may, đặc biệt là tài vận, lời đồn như vậy sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến con đường ngôi sao của Nhan Ôn, một khi cô tham gia tác phẩm nào xảy ra vấn đề, mọi người đều liên tưởng đến cô.

Những kẻ đứng đằng sau tạo dựng tin đồn chẳng những muốn hủy hoại con đường ngôi sao của Nhan Ôn, mà còn muốn phá hoại cả cuộc đời của cô.

Trước cửa phòng cấp cứu, Giang Tùy An luôn chờ đợi.

Cảnh Nhan Ôn bị thương cứ quanh quẩn trong đầu anh... mãi không tan biến.

Trong lòng anh chẳng giây phút nào được bình yên trở lại, hận không thể lập tức lôi kẻ đứng đằng sau ra ngoài ánh sáng!

Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, nói với Giang Tùy An rằng: “Vết thương của bệnh nhân nam đã được may vá, không có hiện tượng gãy xương, bệnh nhân nữ vẫn đang hôn mê, gót chân trái bị treo, ngoài ra nghi ngờ não bộ chịu sự va chạm, xuất hiện khả năng chấn động não nhẹ, cần phải quan sát hai mươi bốn tiếng. “Tôi nghĩ các bạn đóng phim truyền hình nhỉ? Bệnh viện nhỏ như chúng tôi không có phương pháp bảo mật phòng vệ tốt cho lắm, để bệnh nhân có nơi nghỉ ngơi yên tĩnh, các bạn có định chuyển viện không?” "Đúng rồi, bệnh nhân nam đã tỉnh.” “Cám ơn bác sĩ.

Giang Tùy An nhanh chân bước vào trong kia, trông thấy sắc mặt bình thản của Nhan Ôn nằm trên giường bệnh, nhịp thở đều đặn, trái tim đang treo thấp thỏm cuối cùng cũng được đáp đất.

Tại sao người bị thương không phải là anh? Tại sao ông trời phải bắt Nhan Ôn chịu nhiều đau khổ thế này!

Anh nguyện người trải qua tất cả là mình, chứ không phải Nhan Ôn. “Chắc cô ấy sẽ không sao.” Âu Dương Hải nhìn Giang Tùy An, bình thản lên tiếng.

Giang Tùy An chỉ không yên lòng, anh lại yên lặng ngắm nhìn Nhan Ôn một hồi lâu, dường như xác định cô sẽ khỏe mạnh, mới quay người trò chuyện cùng Âu Dương Hải nằm giường bên cạnh: “Nếu lúc đó không phải em, có thể Nhan Ôn đã... “Nếu anh muốn cám ơn em, thì không cần đầu, em không muốn nhìn thấy anh. “Vậy em muốn nhìn thấy ai?" Giang Tùy An cảm thấy lời nói của Âu Dương Hải có ẩn ý. “Cái đó... Trợ lý của Nhan Ôn hiện giờ đang làm gì? Bảo cô ấy đến chăm sóc cho em. “Được.” Giang Tùy An vốn không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý dẫn người tới đây. “Đạo cụ trong đoàn phim luôn có người chuyên phụ trách bảo quản, sẽ không xuất hiện vấn đề trùng hợp vậy, điều tra được gì chưa?” Âu Dương Hải nhớ về tình cảnh lúc đó, liền nổi cơn tam bành.

Có người không sợ chết, dám động tay động chân vào đạo cụ của anh và Nhan Ôn!

Giọng của Giang Tùy An vô cùng lạnh lẽo: “Anh sẽ lôi ra kẻ đó, trả lại gấp mười lần so với vết thương ngày hôm nay của em." “Vậy trước khi anh trả lại gấp mười lần cho kẻ đó, hãy để em gửi lời cảm ơn đến hắn ta.” Khóe miệng Âu Dương Hải nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.

Nếu chẳng phải anh bị kẻ đó hãm hại, sao có cơ hội ở riêng với Bạch Hiểu Hiểu được chứ?

Anh cũng biết người khác luôn sợ anh, nhưng phản ứng của cô bé kia hình như hơi gay gắt quá thì phải... Hiện giờ anh đang bị thương, chắc có lẽ cô ấy sẽ thả lỏng cảnh giác đôi chút?

Giang Tùy An nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu, chẳng nói thêm gì cả.

Chẳng mấy chốc, Bạch Hiểu Hiểu đã chạy tới, có thể thấy mắt vẫn rất đỏ, hình như đã khóc. “Chủ tịch Giang, chị Tiểu Ôn sao rồi?” “Đã không còn lo ngại gì nữa, nhưng vẫn cần theo dõi quan sát." Giang Tùy An liếc sang Âu Dương Hải bên cạnh: “Chỉ là cậu ta bị thương cánh tay, tạm thời cần người chăm sóc, đoàn phim không có người thích hợp, nếu cô tiện bề thì ở lại chăm sóc cậu ta, xem như thay Nhan Ôn gửi lời cảm ơn đến cậu ta.

Giang Tùy An bán đứng người khác cũng rất có lý luận căn cứ.

Bạch Hiểu Hiểu chớp mắt, hôm nay khi xảy ra sự cố, cô đã sợ chết khiếp tại hiện trường, nếu không phải Âu Dương Hải kịp thời phản ứng, hậu quả thật khó lường, cô cũng phát hiện, người đàn ông đó dường như không đáng sợ như vẻ bề ngoài. “Vâng, em biết rồi.”

Bạch Hiểu Hiểu gật đầu đồng ý, giọng cực kì trong trẻo.

Lúc bấy giờ Âu Dương Hải đang nằm nghiêng trên giường bệnh, sau khi nghe thấy giọng của cô, nụ cười dần trở nên thâm sâu.

Người trong đoàn phim đều chờ đợi ngoài hành lang bệnh viện, không dám đi vào quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, bây giờ kết quả này đã là tốt nhất trong vạn sự bất hạnh rồi, mọi người đều đang chờ Nhan Ôn tỉnh dậy.

Hôm sau, rốt cuộc Nhan Ôn cũng tỉnh lại.

Cô chậm rãi hé mắt, nhìn thấy bức tường trắng xóa trong phòng bệnh, họ khan hai tiếng, cổ họng đau cực kỳ, cơ thể chẳng còn một chút sức lực nào cả.

Cô nhìn thấy Giang Tùy An ngủ thiếp đi trên ghế, không muốn làm phiền anh, định miễn cưỡng ngồi dậy lấy nước uống, Giang Tùy An liền choàng tỉnh. “Sao vậy? Vẫn không khỏe chỗ nào à? Đau ở đâu?” Anh sốt ruột nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn, căng thẳng nhìn cô, giọng nói khàn đặc, trông rất tiều tụy.

Một ngày một đêm, anh chưa hề chợp mắt, cứ thế chăm sóc bên cạnh cô.

Nhan Ôn lắc đầu, vừa định lên tiếng, Giang Tùy An liền cướp lời: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, cậu ta không sao, vết thương đã được băng bó kỹ càng rồi.” “Em... Nhan Ôn hé miệng: “Tùy An, có phải em đã khiến anh lo lắng rồi không?”

Giang Tùy An lắc đầu, ánh mắt tối sầm: “Chỉ cần em tỉnh lại là được!” “Xảy ra chuyện như vậy, người trong đoàn phim chắc đang sốt ruột lắm? Tùy An, đừng trách cứ những người không liên quan.” Nhan Ôn lên tiếng, lại ho khan thêm hai lần. “Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ hiềm nghi nào đâu.”

Anh nhất định phải điều tra vụ việc này tới cùng. “Chủ tịch Giang.” Đạo diễn nghe thấy có tiếng trò chuyện trong phòng bệnh, nhẹ gõ cửa: "Nhan Ôn tỉnh chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.