Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 373: Ai mới là người thứ ba



“Tôi từng làm mẹ đơn thân mấy năm, tôi biết cha mẹ quan trọng biết bao đối với một đứa trẻ, vì vậy để giữ gìn hình tượng người ba hiền từ mà ông ấy khổ tâm tạo dựng, tôi luôn giữ kín bí mật này, thế nhưng, vì sự nhẫn nhịn của tôi, mà tôi trở thành người thứ ba trong miệng của bọn họ ư?" “Tôi thừa nhận tôi không phải là một người lương thiện, khi tôi hay tin Ngô Thiến qua đời, tôi cũng từng cảm khái ông trời có mắt, nhưng dù sao người cũng đã ra đi, dù có truy cứu thì cũng chẳng còn ý nghĩa... Thế nhưng, bọn họ lại hại con gái của tôi hết lần này đến lần khác, tôi thật sự không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. “Nó danh chính ngôn thuận là thiên kim tiểu thư của nhà họ Nhan! Nó không phải là con gái của người thứ ba!”

Giờ này phút này, tất cả phóng viên đều bị tin tức bí mật gây chấn động.

Chẳng ai ngờ nhà họ Nhan lại cất giấu bí mật như vậy, vả lại còn do phu nhân nhà họ Nhan đích thân công khai sự thật trước đám đông.

Bà vì người chồng mà nhẫn nhịn suốt nhiều năm nay, bây giờ đã đến lúc trả sự trong sạch cho bản thân và con gái rồi. “Xin mọi người hãy tin những lời nói hôm nay của tôi, đừng tiếp tục bồi bác con gái tôi là người thứ ba nữa, nó đi đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì. “Hôm nay tất cả bằng chứng mà tôi mang đến đều có hiệu quả chân thật, tôi đồng ý trả lời tất cả mọi câu hỏi của mọi người.” “Tôi cũng hi vọng mọi người hãy quan tâm nhiều đến tác phẩm phim ảnh của Nhan Ôn, đừng dùng lời lẽ bịa đặt để tổn thương nó nữa.”

Sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc cúi gập người chào với tất cả phóng viên.

Những thứ mà bà ấy nói đều chân thật thành khẩn thế này, khiến người ta chẳng thể nào hoài nghi.

Thì ra, nhà họ Nhan luôn cất giấu bí mật này... “Bà Tăng, bây giờ bà kể hết những chuyện này ra, không sợ nhà họ Nhan trả thù sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, nụ cười của Tăng Nhĩ Ngọc vô cùng cay đẳng: “Nếu không vì con gái của tôi, tôi có thể mang bí mật này vào tận ngôi mộ rồi, bây giờ tôi đứng ở đây, nói rõ tất cả, đã chuẩn bị sẵn sàng cùng nhau hủy diệt! Tôi không thể tiếp tục ích kỷ, vì cái gọi là tình yêu của tôi mà kéo chân cuộc đời của con gái tôi. “Tôi hi vọng mọi người đều nhận thấy biểu hiện của Nhan Ôn trong phim, chứ không phải dùng lời bôi bác không rõ thực hư tổn thương đến nó, con gái của tôi không phải là con gái của người thứ ba! Nó luôn đường đường chính chính sống trên đời, chẳng nợ nần ai cả.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Nói đến sau cùng, Tăng Nhĩ Ngọc lại nghẹn ngào. “Cám ơn mọi người, lời tôi muốn nói chỉ có thế thôi.” Bà đặt micro xuống, người bạn bên cạnh tiến lên đỡ lấy bà.

Dưới sân khấu, phóng viên đang bàn tán xôn xao.. “Nếu không vì con gái, nhất định bà ấy sẽ không nói chuyện này ra, theo tôi thấy thì những thứ đó là thật, ai dám ngụy tạo chứng cớ để bôi bác nhà họ Nhan chứ?” “Lần trước Nhan Ôn bị thương, Đại Hoa mãi không chịu thanh minh với bên ngoài, chắc là do dính líu tới nhà này... Nhan Ôn cũng thật tội nghiệp, bị người nhà của mình hãm hại như vậy!” “Để bảo vệ mấy đứa con trong nhà họ Nhan và người chồng của mình, bà Tăng đích thật rất vĩ đại, luôn nhẫn nhịn suốt nhiều năm nay, nếu không phải thấy con gái bị nguy hiểm đến tính mạng, bà ấy cũng sẽ không đi tới nước này. “Thật là lòng người hiểm ác, sau này nhà họ Nhan sẽ đối xử với hai mẹ con họ ra sao?”

Tăng Nhĩ Ngọc không phải đang trả thù, mà bà đang thanh minh!

Kẻ phản bội không phải là bà, bị lời nói ngon ngọt dụ dỗ lừa gạt bao nhiêu năm nay, đã đến lúc bà phải tỉnh táo đối mặt với sự thật rồi, nếu không người bị lừa chẳng riêng bản thân bà. “Nhĩ Ngọc, cậu làm được rồi! Cậu thật sự rất dũng cảm, Nhan Ôn sẽ hiểu cho cậu thôi” Trần Mẫn quan tâm vỗ vai bà: “Điều qua đi hết rồi.”

Bây giờ Tăng Nhĩ Ngọc đã thực hiện hết mọi chuyện mong muốn, trao công tác dọn dẹp cho bạn tốt, bước chân của bà trở nên thong thả vô cùng, cuối cùng bà đã bàn giao một câu trả lời cho bản thân trong cuộc đời này, thế nhưng vừa bước ra thì bắt gặp ông Nhan đang đứng trước cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Tăng Nhĩ Ngọc sững sờ giây lát, nhưng lúc này ánh mắt của bà chẳng có chút tình cảm, chỉ như đang nhìn một người xa lạ mà thôi.

Thân phận phu nhân của nhà họ Nhan, bà không cần nữa, điều mong ước duy nhất của bà chính là con gái có thể sống tốt...

Trần Mẫn đứng trên sân khấu nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới đưa Tăng Nhĩ Ngọc đi.

Đến khi trở về căn phòng trên lầu, Tăng Nhĩ Ngọc mới thở phào một hơi, lúc nãy bị ông Nhan nhìn chằm chằm như thế, cổ của bà như bị siết chặt, khó chịu đến nổi hít thở không thông. “Đừng suy nghĩ nữa! Cậu đã đưa ra sự lựa chọn, sau này hãy sống cùng con gái, chẳng phải cũng rất tốt đẹp sao?” “Mình muốn nghỉ ngơi một lát. Tăng Nhĩ Ngọc nói xong, liền bước vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cánh cửa.

Trần Mẫn nghĩ bà chỉ muốn yên tịnh một lát, nên không ngăn cản bà ấy, bất cứ người nào trải qua phong ba như vậy, đều sẽ mệt nhoài cơ thể và tâm trí. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vài phút sau, có người gõ cửa. "Ai?" “Dì Trần, là con, Nhan Ôn”

Trần Mẫn ngơ ngác một hồi, sau đó chạy tới mở cửa, nhìn thấy thật sự là Nhan Ôn, bà vui mừng tột cùng: “Tiểu Ôn, rốt cuộc con đã tới rồi à!” “Mẹ con đâu?” “Bà ấy bảo mệt, muốn nghỉ ngơi, đang ở trong phòng ngủ, chỉ là khóa trái cửa mà thôi.”

Nhan Ôn và Giang Tùy An nhìn nhau, Giang Tùy An lập tức gọi Tần Vũ liên hệ với nhân viên quản lý khách sạn, rất nhanh đã có nhân viên mang chìa khóa phòng đến.

Nhan Ôn đẩy cửa, thấy Tăng Nhĩ Ngọc đang nằm trên giường, toàn thân như vừa trải qua một trận bạo bệnh.

Cô đứng khựng lại bên giường, một lát sau mới hồ lên một tiếng: "Mẹ. "

Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chưa lên tiếng gọi như vậy.

Nghe thấy giọng nói, Tăng Nhĩ Ngọc mở mắt, xúc động nhìn Nhan Ôn, nước mắt của bà lặng lẽ chảy xuống, giọng nói cũng run rẩy “Suốt nhiều năm nay, rốt cuộc con đã chịu nhận mẹ rồi."

Nhan Ôn khóc thút thít, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay băng giá của Tăng Nhĩ Ngọc. “Con không tốt, không tận lòng hiếu thảo của người con gái. “Không... Là mẹ không tốt, mẹ quá ích kỷ, nên mới để con chịu khổ nhiều như vậy” Tăng Nhĩ Ngọc không nỡ rời xa Nhan Ôn, bà mong ngày hôm nay từ rất lâu rồi.

Hai mẹ con ôm nhau, Nhan Ôn dịu dàng lau chùi giọt lệ của bà: “Đều qua đi cả rồi, đi về cùng con có được không? Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau.

Tăng Nhĩ Ngọc sững sờ giây lát, chậm rãi lắc đầu: "Vẫn chưa đến lúc, mẹ phải giành hết tất cả mọi thứ thuộc về con trở lại!”

Bà đã có tính toán tệ nhất, bà có thể rời đi thật xa, nhưng nếu như vậy thì người nhà họ Nhan sẽ càng ngông cuồng, vả lại Nhan Ôn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Nhan, mẹ con bà không cần phải sống một cách nhịn nhục. “Con thích đóng phim thì cứ yên tâm đi đóng! Chuyện của nhà họ Nhan, cứ giao cho mẹ xử lý, những thứ thuộc về mình thì chẳng ai cướp đi được cả” Tăng Nhĩ Ngọc nắm chặt bàn tay của Nhan Ôn: “Là mẹ quá nhu nhược, mới khiến con chịu khổ, sau này mẹ sẽ phấn chấn lên, Nhan Nhu muốn làm người chưởng quản của nhà họ Nhan, thì phải bước qua ải của mẹ trước đã. “Sau này, để mẹ bảo vệ con, sẽ không để con tiếp tục chịu khổ nữa.

Trái tim của Nhan Ôn đột nhiên được sưởi am...

Cô hiểu lầm mẹ ruột bao nhiêu năm nay, thậm chí còn từng buông rất nhiều lời gây tổn thương đến bà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.