Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 377: Cục diện đã thành



Nhan Nhu nhìn những người khác trong căn phòng, Nhan Ôn bình chân như vại, hai anh em kia thì đứng ngoài câu chuyện: “Được lắm... Các người mới là người một nhà?” “Chị hai, em chỉ muốn gia đình sống vui vẻ với nhau, vốn dĩ lúc chị tư ra khỏi nhà, bầu không khí trong gia đình đã ngột ngạt lắm rồi, chị vẫn không biết chừng mực, liên tục gây sự, quyền lực mà chị muốn sở hữu thật sự quan trọng đến thế sao?” “Chị ngồi lên chiếc ghế phó tổng của công ty, chỉ vì chị là cô hai của nhà họ Nhan, ngoại trừ thân phận này, chị chẳng làm được gì cả, nhưng chị lại không thấy rõ điểm này, không biết trân trọng... Nhan Trình dời mắt: “Không phải mọi người ép chị đi, mà chị là người đầu tiên bỏ rơi người nhà của mình.” “Điều quan trọng nhất là, chị tư chưa bao giờ xem chị là kẻ thù, còn chị thì sao? Ngay cả chị ấy gả đi cũng không chịu buông tay, cứ phải hủy diệt hoàn toàn mới cam lòng, em cảm thấy nhục nhã vì có người chị như chị. “Đây là kết quả tốt nhất vào thời điểm bây giờ rồi.” Nhan Kiệt lắc đầu, trông thảm cảnh hôm nay của Nhan Nhu, bọn họ chẳng thốt ra được cảm giác thế nào, thương tiếc, hay là bất lực...

Hai anh em luôn duy trì sự im lặng, chẳng phải không dám nói, mà là còn nghĩ đến tình cảm gia đình nên không lên tiếng.

Cùng sống chung một mái nhà suốt nhiều năm nay, bọn họ đều hiểu rõ con người của Nhan Nhu ra sao, sau khi xảy ra vụ việc, ngoại trừ cô ta, thì không có người hiềm nghi thứ hai nào khác.

Bọn họ lựa chọn lạnh lùng, cũng bởi vì Nhan Nhu làm chuyện tuyệt tình trước tiên.

Nhan Nhu không ngờ rằng, bây giờ tất cả mọi người đều đứng về phe Nhan Ôn!

Cô ta bị bỏ rơi triệt để rồi... “Về nhà dọn dẹp đồ đạc của cháu đi.” Ông lão Nhan quay người nhìn con trai của mình: “Con cũng nên chịu trách nhiệm về chuyện mình làm, trốn tránh là hành vi của kẻ hèn nhát.”

Trong căn nhà này, vẫn còn một người đáng chịu sự trừng phạt nhất, chính là ông Nhan. “Ba, con cũng rất đau khổ, con chỉ không có dũng khí để thừa nhận... Con biết con có lỗi với hai mẹ con. “Con cũng rời khỏi... Người không xứng đáng ở lại là con.” “Được! Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Nhan không còn con, cũng không còn Nhan Nhu!” Ông lão Nhan tuyên bố một câu, vụ việc đã thành cục diện bất di bất dịch.

Như vậy, tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Nói xong, ông lão Nhan hơi bất lực đứng dậy, nhìn Tăng Nhĩ Ngọc, lại nhìn sang Nhan Ông “Có thể ông thật sự già rồi, Tiểu Ôn, dìu ông ra ngoài." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nhan Ôn nhìn sang ông, im lặng bước tới, hai ông cháu cùng rời khỏi khách sạn.

Lúc bấy giờ, ông lão Nhan lại hỏi tiếp vấn đề lần trước: “Vụ việc đã giải quyết xong rồi, cháu cũng thấy đó, ông nội đã đưa ra sự lựa chọn, còn cháu thì sao nào? Vẫn không đồng ý tiếp nhận gánh nặng người thừa kế của doanh nghiệp Nhan thị sao?”

Nhan Ôn cúi nhẹ đầu: “Ông nội, cháu có việc muốn làm, kinh doanh không phải là chí hướng của cháu, cháu rất cám ơn ông đã xem trọng cháu như vậy, nhưng mà. Rất xin lỗi.” “Chẳng gì phải xin lỗi cả! Thật ra, ông biết mơ ước thật sự của cháu không phải làm kinh doanh từ lâu rồi, sau này, ông sẽ không ép cháu nữa.” “Ông nội, thật ra mẹ cháu là một lựa chọn không tệ. “Con ranh này, mình không đồng ý thì đá trái banh cho mẹ mình?” Ông lão Nhan nhìn cô thâm sâu: “Nếu như có một ngày, ông nội và mẹ cháu đều không thể kinh doanh được nữa, cháu vẫn sẽ từ chối lời đề nghị của ông u?"

Ngày đó, chắc còn rất xa vời... “Không đầu” Nhan Ôn im lặng sau vài giây, vẫn không nỡ lòng tiếp tục từ chối. “Ông sẽ luôn ghi nhớ lời nói hôm nay của cháu, do ông nội nợ mọi người quá nhiều rồi.”

Thật ra Nhan Ôn hiểu rõ hơn ai hết, ông lão Nhan thân là trụ cột trong nhà họ Nhan, có rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, tuy cô cũng từng rất tổn thương, nhưng câu chuyện đã qua đi, cô có thể lý giải chỗ khó khăn của ông lão Nhan. “Ông nội, đều đã qua đi hết rồi, sau này sẽ tốt lên mà thôi.” “Ông nội sẽ không tiếp tục uy hiếp cháu phải rời khỏi giới giải trí nữa, nhưng cháu phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, đừng bị thương nữa, còn thằng bé Giang Tùy An... Bữa nào dẫn về nhà cùng nhau dùng bữa

Bây giờ ông đã không còn nhiều hơi sức mà lo chuyện của con cháu, họ vẫn phải bước trên con đường đời của riêng mình, đã đến lúc ông phải buông tay rồi. “Cháu sẽ nhanh chóng dẫn anh ấy về ra mắt với ông.” Nhan Ôn cười xuống xe.

Giống hệt lần trước, Giang Tùy An đứng đợi cô ở phía không xa, nhưng tâm trạng của bọn họ đều đã thay đổi. “Ông nội bảo muốn gặp anh. “Anh về nhà chuẩn bị quà cáp ra mắt.” Giang Tùy An ôm lấy bờ vai của cô. “Chủ tịch Giang, anh đích thật là một chàng rể rất được người lớn yêu thích. “Em đang khen ngợi anh sao? Đi thôi nào, chúng ta đón mẹ về nhà.”

Bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài cổng khách sạn, lúc bấy giờ, một hàng người của nhà họ Nhan đều bước ra.

Bà Nhan và Nhan Trình đi phía sau, phía trước là Nhan Nhu và Nhan Kiệt. “Anh rể!” Sau khi Nhan Kiệt nhìn thấy Giang Tùy An, lập tức chạy sang chào hỏi, Nhan Ôn ngăn cậu ta lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tăng Nhĩ Ngọc nhìn bộ dạng nhếch nhác của ông Nhan thì lắc đầu. “Nhĩ Ngọc, anh biết lỗi rồi, trước kia đều do anh có lỗi với em, sau này, gia đình giao hết cho em.” Ánh mắt ông Nhan tràn đầy sự hối hận, nếu không vì ông ấy quá tham lam thì cũng không chịu thảm cảnh của ngày hôm nay. “Em phải sống thật hạnh phúc, anh sẽ trở lại bên cạnh em.” Nói xong câu này, ông Nhan một mình bước vào màn đêm tăm tối.

Thế nhưng Nhan Nhu lại dùng ánh mắt vô cùng căm hận để nhìn bọn họ chòng chọc. “Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu! Các người hãy đợi đấy. “Muốn trả thù thì trả thù tôi! Đừng ra tay với những người khác. Tăng Nhĩ Ngọc chặn trước mặt Nhan Nhu: “Chuyện đã đến nước này, cô vẫn không hề ăn năn hối cải, bản tính của cô đã định sẵn cô sẽ không có được kết cục tốt đẹp, nếu cô không làm những chuyện độc ác kia, thì nhà họ Nhan đã sớm lọt vào tay cô rồi.” “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giành lại tất cả của mình!”

Nhan Nhu nói xong thì bỏ chạy rời khỏi.

Nhan Kiệt đứng cạnh bất lực hừ lạnh một tiếng: “Chị ấy mãi mãi không biết sửa sai.” Sau đó nhìn thấy Giang Tùy An dẫn Nhan Ôn rời khỏi thì chạy tới xin xỏ Nhan Ôn rằng: “Chị tư, chị nói với anh rể vài câu đi, em rất có thiên phú ca hát! Để em gia nhập vào Đại Hoa có được không?” “Mỗi năm Đại Hoa đều tuyển thực tập sinh, nếu cậu muốn gia nhập thì dựa vào bản lĩnh của mình để tham dự cuộc thi.” “Vậy phim của chị có cần vai quần chúng không? Người qua đường gì đó em đều có thể diễn được!” “Mỗi ngày đến đoàn phim ăn cơm hộp, xếp hàng để diễn bóng lưng của một người qua đường không có lời thoại cũng đồng ý sao?” Giang Tùy An bên cạnh lên tiếng: “Yêu cầu này thì có thể đáp ứng cậu. “Thật sao!”. “Nhưng Đại Hoa có yêu cầu rất nghiêm khắc với diễn viên quần chúng, đặc biệt về phim của Nhan Ôn, dù người qua đường không có lời thoại, cũng phải học lớp bồi dưỡng hai tháng.” “Phim mới của chị em lợi hại thế sao? Ngay cả người qua đường cũng phải đào tạo... Nhan Kiệt tò mò cực kỳ, luôn đuổi theo hỏi đồng hỏi tây. “Một bộ phim trinh thám, tạm thời cậu hãy học tập thật tốt, chuyện gia nhập làng giải trí cứ từ từ suy nghĩ. “Hai người đừng nôn nóng phủ định em như vậy, em chịu được cực nhọc, vả lại em rất có tài năng ca hát!” Nhan Kiệt hơi kích động, không chịu khuất phục lên tiếng rằng: “Chuyện chị có thể làm được, em cũng làm được! Vả lại ông nội cũng ngầm thừa nhận em có thể làm kia mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.