Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 415: Nữ chính bị phủ định



Dù kết hôn bao lâu, dù vượt qua bao trải nghiệm đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ nhàm chán cô.

Trên chiếc giường to lớn, hai người ôm ấp nhau, Nhan Ôn chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng anh dường như vẫn tràn trề sức mạnh. “Tùy An, đừng.” Đôi môi của Nhan Ôn thốt ra hai chữ này, cô cảm thấy cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Giang Tùy An bật cười lau chùi cơ thể cho cô, dường như rất hiếm khi nghe thấy chữ đừng từ miệng cô

Trên sàn váy cưới và trang phục rơi vương vãi, còn món quà sinh nhật tuyệt vời nhất đang nằm cạnh anh, chẳng biết tại sao, anh cảm thấy đây là ngày sinh nhật đáng trân trọng đầy dư vị nhất trong cuộc đời.

Nhan Ôn ngủ mãi, đến lúc tỉnh dậy, đã là giờ chiều tối.

Cô hơi hé mắt, ngắm nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, mỉm cười: “Tại sao cứ ở bên em thế này?” “Sợ em lén lút bỏ chạy.” Giang Tùy An cúi đầu hôn cô: “Anh không nên khiến em mệt mỏi thế này..

Nhan Ôn đỏ bừng má: “Khi nào chúng ta sinh em bé?" “Chờ đóng xong bộ phim này.” Giang Tùy An nắm lấy bàn tay của cô, mười ngón đan chặt vào nhau. “Vậy anh thích con trai hay con gái?” Nhan Ôn nghiêng người, ngước mắt nhìn anh. “Đều yêu thích cả, con trai giống anh, con gái giống em.” Giang Tùy An trả lời vô cùng nghiêm túc. “Vậy chúng ta sinh hai đứa...” Nhan Ôn bật cười, nằm nhoài trên lồng ngực của Giang Tùy An, bàn tay ôm chặt anh, dù bọn họ rất kề cận nhau, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.

Giang Tùy An cũng ôm lấy cô: “Vậy một lát anh đưa em về đoàn phim?” "Không cần, em đã xin nghỉ phép, em muốn ở cùng anh thêm một lát nữa!” Nhan Ôn làm nũng, ôm chặt anh không chịu buông tay.

Lúc bấy giờ ánh chiều tà chiếu vào ban công, Nhan Ôn ngồi dậy, níu lấy bàn tay của Giang Tùy An: “Chúng ta chụp một tấm ảnh, đăng lên mạng đi?” "Em muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với tất cả mọi người ủng hộ chúng ta, em tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ gửi gắm dũng khí theo đuổi tình yêu cho nhiều người hơn. “Được.” Giang Tùy An cầm điện thoại lên, nắm lấy bàn tay của Nhan Ôn, cùng nhau chụp một tấm ảnh.

Vài phút sau, tấm ảnh được đăng tải lên mạng, người hâm mộ chia sẻ một cách điên cuồng “Oa, đột nhiên phát kẹo! Chẳng phải Nhan Ôn đang ở trong đoàn phim sao? Tại sao bọn họ đột nhiên hẹn hò vậy!” “Thật lãng mạn quá đi, cảnh sắc ngoài kia đẹp để thế này.. "Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch Giang, bọn họ đương nhiên phải hẹn hò ngọt ngào rồi!”

Thượng Quan Lệ đang đóng phim ở nước ngoài, nhìn thấy dòng trạng thái nhịn không được phải bình luận rằng: “Đột nhiên phát kẹo! ức hiếp mình đang ở nước ngoài không gặp được ông xã của mình có đúng không? Chủ tịch Giang sinh nhật vui vẻ, ngọt ngào với bà Giang nhé.”

Sau khi Nhan Ôn nhìn thấy các lời bình luận này, càng dịu dàng ôm lấy Giang Tùy An: “Em thích cảm giác được toàn thế giới ngưỡng mộ.”

Bọn họ cùng nhau dùng bữa tối, thưởng thức cảnh đêm, mãi cho đến khi phải đưa Nhan Ôn trở về đoàn phim, Giang Tùy An mới lái xe tiễn cô đi. “Anh không muốn đi nữa.” Khoảnh khắc thấy Nhan Ôn sắp đóng cửa phòng, Giang Tùy An đột nhiên giơ tay chống lấy cánh cửa. “Vậy... Nếu anh ở lại, chắc em không còn hơi sức dậy sớm nữa.” Nhan Ôn hơi xấu hổ. “Anh sẽ không khiến em mệt mỏi đâu.”

Nhan Ôn chưa bao giờ cảm thấy cô và Giang Tùy An sẽ chiếm đoạt lẫn nhau một cách điên cuồng thế này, hình như cứ không muốn buông tha đối phương, từ sáng đến tối, đều muốn thân mật thêm một chút nữa với đối phương.

Điều này phải chăng thể hiện tình cảm của bọn họ lại tiến thêm được một bước rồi không?

Sáng hôm sau, Giang Tùy An vì có buổi họp nên không chờ Nhan Ôn thức dậy, anh đã tự rời khỏi, lái xe chạy thẳng tới công ty.

Nhan Ôn cũng thức dậy ngay sau đó, thu dọn đơn giản một hồi rồi chạy tới phim trường, bởi vì cô đột nhiên xin nghỉ phép, có người vẫn đang chờ đợi cô đích thân lên tiếng giải thích, và người đó chính là nhân vật nổi tiếng thần bí kia. “Nhan Ôn, cô đến rồi à.” Úc Nam thấy Nhan Ôn xuất hiện, hơi khó xử bước tới: “Hôm nay phải đóng cảnh quay giữa cô và ông Hải, thế nhưng...

Ông Hải là cách xưng hô của người trong đoàn phim dành cho ông lão Giang. “Ông ấy từ chối rồi ư?” “Tại sao tôi không thể từ chối? Một người không hề có tố chất diễn viên mà lại có thể thủ vai nữ chính? Truyền ra ngoài sẽ khiến người khác nghi ngờ tiêu chuẩn của bộ phim này! Vì ngày sinh nhật của chồng, có thể bỏ rơi cả đoàn phim? Cô tưởng cô là ai hả!” Ông lão Giang ngồi ngay bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: "Tôi sẽ không diễn chung với một diễn viên không có tiêu chuẩn đâu.”

Nhan Ôn hơi cúi đầu, cô phát hiện ông Hải này thật tình không chừa chút mặt mũi nào cho cô cả, tuy cô đích thật xin nghỉ phép một ngày vì việc riêng, nhưng nói trước mặt tất cả mọi người trong đoàn phim, hơi có chút... “Thật xin lỗi, ông Hải, tôi biết tôi không nên vì việc riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, nhưng việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó, đối với tôi mà nói, ông xã mới là người quan trọng nhất.” Nhan Ôn quay người, nói với ông lão Giang rằng: “Thành thật xin lỗi.”

Thật ra dựa theo hợp đồng, dù tình dù lý, Nhan Ôn xin nghỉ phép một ngày cũng chẳng có gì quá đáng, vả lại cô ấy đã đuổi kịp tiến độ ghi hình trước khi nghỉ phép, bởi vì sự cố gắng của cô, nên không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.

Những nhân viên công tác khác trong đoàn phim đều đứng cạnh theo dõi, cảm thấy ông Hải đích thật hơi làm khó người khác.

Mọi người đều cảm thấy Nhan Ôn vừa nghiêm túc vừa cố gắng, tại sao chính ông Hải này bất mãn như vậy? “Dù cô có lý do gì, việc cũng đã xảy ra, ngoại trừ thay người, chẳng có cách giải quyết nào khác đâu!”

Úc Nam đứng cạnh, chỉ cảm thấy ngọn lửa này sắp thiêu cháy tới người mình, khó xử nói với Nhan Ôn rằng: “Ông ấy là một trong các nhà đầu tư cho bộ phim lần này nên có quyền phát biểu đối với việc lựa chọn vai diễn, theo tôi thấy, chỉ có cô mới làm cho ông ấy tha thứ mà thôi.” “Trông ông ấy có vẻ không giống như sẽ cho tôi cơ hội.” Nhan Ôn hơi nhíu mày, lần đầu tiên cô vấp phải chuyện như thế.

Úc Nam ho khan một tiếng, nói với ông lão Giang rằng: “Rốt cuộc ông muốn cô ấy làm thế nào, nói ra thì mọi người mới cùng nhau thương lượng giải quyết vấn đề được chứ.”

Tiếp tục giằng co, chẳng mang lại lợi ích cho ai cả. “Ông Hải, tôi làm sai chỗ nào, mong ông chỉ điểm, tôi đều đồng ý, thế nhưng nếu ông chỉ vì tôi xin nghỉ phép một ngày, mà phủ định con người của tôi, thì lý do này e rằng rất khiêng cưỡng.” “Theo tôi thấy, diễn xuất của cô chẳng tốt hơn bao nhiều so với Hề Mạn!” Ông lão Giang hừ lạnh một tiếng: “Ít ra cô ta sẽ không dùng lý do lung tung ảnh hưởng đến công việc, vả lại mỗi cảnh quay đều phát huy rất ổn định, cô đích thật rất hiếm khi NG, nhưng mỗi khi cô quay phim đều dùng sức quá độ, khiến người ta xem nhiều sẽ cảm thấy nhàm chán. “Tôi nghe bọn họ nói, cô hay lén lút luyện tập phim hành động một mình, cô cảm thấy mỗi bộ phim đều có thời gian đầy đủ để cô chuẩn bị sao? Chỉ điểm này thôi thì cô không bì kịp Hề Mạn rồi!” “Nỗ lực hơn người khác thì sao chứ? Thế nhưng cô cũng khá thông minh, biết dùng cách thức này để bù đắp chỗ thiếu sót của bản thân? Tùy tiện gọi một học sinh từ học viện điện ảnh ra, dựa theo sự tập luyện cao độ của cô, thành phẩm đóng ra sẽ có hiệu quả không tệ gì so với cô

Ông lão Giang hung hãn phê bình Nhan Ôn, thậm chí chẳng thèm nề mặt chút nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.