Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 450: Cơ hội nhận lỗi chỉ có một lần



Bác sĩ nữ nuốt nước bọt, chán nản buông tay, dè dặt quan sát sắc mặt của Giang Tùy An.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn anh thì cô ta bị dọa phát khiếp, lập tức nhận tội ngay. “Xin lỗi, viện trưởng, tôi thật sự không ngờ việc sẽ thành ra thế này, chủ mưu đằng sau là ai, tôi thật sự không biết, chỉ là... chỉ là bọn họ bảo có người muốn cắt bỏ tử cung của cô Nhan, để cô ấy không thể nào làm mẹ, tôi... tôi ham tiền nên mới làm chuyện như vậy “Tôi thật sự biết lỗi rồi...

Viện trưởng Quách suýt chút tức giận tới nỗi đứng không vững, bàn tay siết chặt thành cú đấm, gân xanh hiện rõ rệt, ông ta xông tới vung cho bác sĩ nữ kia một bạt tai.

Ông ta thật sự không nhịn tiếp được nữa, tại sao có người tàn nhẫn đến nỗi thực hiện được việc bỉ ổi này chứ!

Còn Giang Tùy An chỉ lạnh lùng ngồi ngay bên cạnh, bởi vì anh đã biết tất cả mọi thứ từ s. “Viện trưởng, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự không dám nữa, không bao giờ dám tái phạm nữa!”

Viện trưởng Quách lạnh lùng đẩy cô ta ra, nói với trợ lý: "Bảo bác sĩ Trương trưởng khoa của bọn họ tới đây.

Một người không thực hiện được kế hoạch hoàn chỉnh không kẽ hở như thế, những người khác trong khoa nhất định đã tham gia từ đầu.

Lúc bấy giờ Tăng Nhĩ Ngọc và ông lão Nhan nghe thấy những lời này đã phẫn nộ tới đỉnh điểm, có người dám hãm hại con gái, cháu gái của họ. “Rốt cuộc là ai!” Ông lão Nhan phẫn nộ quát to. “Ba, đợi một lát, chờ Tùy An hỏi xong đã Tăng Nhĩ Ngọc cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận, khiến mình bình tĩnh trở lại, xoa dịu cảm xúc của ông lão Nhan.

Nhan Ôn là con gái duy nhất của bà, không ngờ lại bị kẻ khác gài bẫy như vậy...

Những lời đồn thổi bôi bác đó đều là do có kẻ cố ý lan truyền ép hại Nhan Ôn, còn người làm mẹ như bà chẳng giúp được tí sức nào cả.

Nước mắt của Tăng Nhĩ Ngọc như đứt dây, không ngừng tuôn rơi.

Rất nhanh, bác sĩ Trương bị mời vào, khi gặp Giang Tùy An, bác sĩ Trương thấy thấp thỏm trong lòng, cơ thể không vâng lời run cầm cập.. “Viện trưởng.

Viện trưởng Quách giương mắt nhìn cô ta, giờ đã bình ổn cảm xúc từ cơn bàng hoàng lúc nãy, chỉ có giọng nói vô cùng lạnh lẽo “Tôi chỉ muốn biết ai mua chuộc cô làm chuyện tán tận lương tâm đó! Chẳng lẽ bà Giang có thù hằn với cô à?” “Viện trưởng. Ông đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu. “Vừa rồi nhân viên của cô đều đã khai hết, cô còn muốn lừa gạt tôi ư?” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Bác sĩ Trương vừa nghe vậy thì hoảng loạn tiến lên: “Không, viện trưởng, tôi chẳng biết gì cả, ông đừng nghe lời người khác nói bậy” “Nói bậy? Cô xác định chứ? Hay là cô nhất định phải nhìn thấy chứng cứ mới chịu nói sự thật” Giang Tùy An ngồi trên ghế sofa, giọng cực kỳ lạnh lẽo.

Bác sĩ Trương siết chặt tay, lo sợ sực nhớ ra chuyện gì đó, nhìn sang Tần Vũ: “Chẳng phải anh đã hứa với tôi sẽ tha cho tôi sao?” “Tôi nói rồi, tôi sẽ tha cho cô, nhưng tôi không đại diện được cho chủ tịch, người mà cô hãm hại là phu nhân của chủ tịch nhà tôi.

Bác sĩ Trương hít một hơi sâu, biết mình không còn đường lui, bất lực ngồi sụp xuống sàn: “Tôi... tôi nhận tiền của Nhan Nhu, là cô ta bắt tôi làm như vậy.” “Nhan Nhu?” “Đúng vậy, cô hai của nhà họ Nhan, Nhan Nhu. Bác sĩ Trương lặp lại một lần nữa.

Lúc bấy giờ, hai người ngồi trong phòng VIP bên cạnh đều bị kinh hoàng...

Bọn họ không nghe nhầm, kẻ giăng bẫy hãm hại Nhan Ôn, khiến cô ấy không thể làm mẹ chính là Nhan Nhu! Giang Tùy An bảo bọn họ tới đây, chính là để bọn họ đích thân nghe thấy, đích thân nhìn thấy!

Sao lại có người chị nhẫn tâm độc ác như vậy... mưu tính tất cả, dồn ép từng bước, phát tán lời đồn, cố ý hãm hại l

Cô ta chính là Nhan Nhu giả vờ đóng vai cháu gái tốt của nhà họ Nhan!

Ông lão Nhan đã không thốt ra lời nào được nữa, bàn tay của ông đang run rẩy siết chặt cây gậy, mở to đôi mắt

Tăng Nhĩ Ngọc hít một hơi sâu, bà biết người làm mẹ như bà không thể tiếp tục nhẫn nhịn, chẳng lẽ phải chờ tới khi đối phương thật sự giết hại con mình, thì bà mới đứng ra sao?

Khi Tăng Nhĩ Ngọc định đi ra lấy lại công bằng cho con gái, ông lão Nhan lên tiếng. “Khoan đã.” “Ba!” Tăng Nhĩ Ngọc tưởng ông lão Nhan vẫn muốn nói giúp Nhan Nhu, nhưng vừa quay người lại thì bắt gặp sự đau khổ và chán ghét từ đáy mắt của ông lão Nhan. “Việc này hãy giao cho ba, ba sẽ không để con và Tiểu Ôn chịu uất ức đâu.”

Lúc bấy giờ, trong lòng ông lão Nhan đã có sự tính toán, lời nói của ông tràn đầy sự kiên định.

Tăng Nhĩ Ngọc dõi nhìn thần sắc của ông, rốt cuộc cũng trở về ngồi xuống vị trí của mình.

Thật ra bà cũng không dám chắc lần này ông lão Nhan có nhẫn tâm nổi không. “Ba sẽ không thu hồi lời nói đuổi nó ra khỏi nhà họ Nhan, nhưng dù sao nó cũng đã mang thai, đứa trẻ này là tương lai của nhà họ Nhan, đợi đến khi nó sinh con xong, ba sẽ tính toán dứt khoát với nó” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Ông lão Nhan làm như vậy cũng xuất phát từ suy tính cho đứa trẻ tương lai, dù sao đây cũng là huyết mạch của nhà họ Nhan, nếu ông đuổi Nhan Nhu ra khỏi nhà họ Nhan, mẹ chồng của cô ta sẽ chấp nhận đứa trẻ này u?

Chẳng thà chờ đợi đứa trẻ chào đời, mới đi giải quyết vụ việc.

Đây cũng vì cắt đứt khả năng sau này Nhan Nhu dùng đứa trẻ để uy hiếp nhà họ Nhan. “Sau này ba sẽ không tin tưởng nó nữa.

Lúc bấy giờ, Tăng Nhĩ Ngọc quan sát biểu cảm của ông lão Nhan, mới tin tưởng ông thật sự đã hạ quyết tâm.

Ông lão Nhan đã cho Nhan Nhu biết bao nhiều cơ hội, nhưng lần nào Nhan Nhu cũng đều không biết trân trọng, càng lúc càng nanh nọc hãm hại chị em ruột thịt, thể loại như thế làm sao có thể ở lại nhà họ Nhan?

Trong lòng Nhan Nhu, còn có nhân tính và lương tâm hay không?

Giây phút này, ông lão Nhan không còn thấy thương cho Nhan Nhu nữa.

Bác sĩ Trương biết mình không thể thoát tội, nên đã khai toàn bộ sự việc, và dùng rất nhiều lời lẽ tốt đẹp để che đậy tội lỗi của mình, đổ tất cả trách nhiệm lên người Nhan Nhu, còn bảo mình thật tình bất lực, bị Nhan Nhu dụ ép, nên mới... Thế nhưng đây chỉ là trò che mắt thấp hèn trước mặt Giang Tùy An, anh chẳng tin một chữ nào cả. “Vậy cô hãy nói cho tôi biết, ai tung tin vợ tôi vô sinh ra ngoài?” “Là Nhan Nhu! Cô ta tìm người, chẳng liên quan gì tới tôi cả, thật đó!” Bác sĩ Trương cố gắng tách rời rạch ròi.

Viện trưởng Quách kinh ngạc nhìn cô ta, lúc nãy những lời nói đó phải chăng ông đang nằm mơ? Kẻ thấy tiền lu mờ con mắt lại là trưởng khoa của bệnh viện bọn họ!

Hành y trong nghề mấy chục năm, viện trưởng Quách tự hỏi chưa từng bắt gặp bác sĩ nào nhẫn tâm độc ác thế này!

Ông cố gắng bình tĩnh trở lại, nói với Giang Tùy An rằng: “Chủ tịch Giang, tôi đã hiểu rõ vụ việc này, cá nhân tôi đại diện cả bệnh viện hứa với anh, nhất định sẽ cho anh một lời giải đáp hài lòng, tôi thật sự xin lỗi! May thay quý phụ nhân không bị tổn hại, nếu không trên đời này thật sự không còn thiên lý nữa. “Tôi sẽ lập tức liên hệ với cảnh sát, mời họ điều tra. “Không cần nữa." Giang Tùy An lạnh lùng thốt ra ba chữ, ánh mắt dần chuyển sang gương mặt của bác sĩ Trương: “Tội trạng của bọn họ thụ án chẳng được mấy năm, tôi muốn giải quyết riêng, dù sao... chuyện liên quan tới an nguy của bà xã tôi, nếu giao bọn họ cho cảnh sát thì hình phạt quá nhẹ tay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.