Cho dù mười năm trước hay mười năm sau,
nước chảy hoa trôi, mãi mãi không bao giờ vượt qua được khoảng cách.
Trở mình liên tục đến già nửa đêm mới ngủ được nên
buổi sáng cô dậy hơi muộn.
Hàn Hiểu làm vệ sinh buổi sáng trong mười lăm phút, cô chạy ra ngoài cửa nhanh
như gió nhưng vẫn muộn hơn bình thường vài phút.
Quách Dung Dung đang đứng đợi cô ở bên đường. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ
tươi tôn lên dáng người cao ráo khiến cho Hàn Hiểu vốn dĩ là người không có
nhiều cảm giác với màu sắc cũng cảm thấy mọi vật tươi sáng hơn.
Nhận lấy chiếc bánh mỳ bọc dừa Quách Dung Dung đưa cho, Hàn Hiểu thuận miệng
hỏi: “Bây giờ đã mặc váy rồi, cậu không thấy lạnh sao? Dự báo thời tiết nói hôm
nay mới mười hai độ.”
Quách Dung Dung mở to mắt nhìn cô, “Mười năm nữa, nếu hai mươi độ thì mình cũng
không mặc vừa nữa, đương nhiên phải tranh thủ thời gian.” Nói xong, thấy cô vẫn
mặc áo đồng phục đi làm, “Công ty có chỗ thay đồ đúng là lãng phí với cậu, cậu
xem có ai mặc đồng phục trực tiếp đi làm như cậu không?”
Hàn Hiểu không tán thành, “Buổi sáng mặc một bộ, qua mười mấy phút lại thay một
bộ khác, không ngại phiền phức sao?”
“Không thể nói với cậu vấn đề này được. Được rồi, ăn đi, mình thấy trong việc
ăn uống mình và cậu còn có tiếng nói chung.” Quách Dung Dung lắc đầu, “Cả tuần
mới được nghỉ một ngày, cậu không biết nghỉ ngơi sao? Đống báo cáo nát đó có ai
không làm được? Đám người đó bắt nạt cậu rồi, cậu đúng là ngốc! Cậu nhìn các
tổng giám sát khác xem, làm gì có ai tự mình điền số liệu làm báo cáo bao
giờ...”
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Hiểu và Quách Dung Dung cùng vào làm tại “máy móc Hoa
Thịnh”. Quách Dung Dung làm việc ở bộ phận tài vụ, Hàn Hiểu tốt nghiệp chuyên
ngành tự động hóa nên được điều xuống phân xưởng. Sau vài năm thực tập, Hàn
Hiểu được phân công làm tổng giám sát kỹ thuật của phòng thực nghiệm.
Trên danh nghĩa là tổng giám sát kỹ thuật nhưng thực tế, theo như cách Quách
Dung Dung nói, cũng chỉ là người đi theo một mệnh phụ giàu có để cầm túi xách
mà thôi.
Trước thời kỳ thị trường mở cửa, máy móc Hoa Thịnh là một doanh nghiệp nhà nước
nổi tiếng ở thành phố T đã tồn tại không ít các vấn đề nổi cộm. Ví dụ như phòng
thực nghiệm thuộc “hậu cung Hoa Thịnh”, sạch sẽ, không ầm ĩ, nhàn hạ hơn phân
xưởng, vì thế, hầu hết những người vào làm ở đây đều là em vợ của tổng giám đốc
X, con gái của trưởng bộ phận X, con dâu của trưởng khoa X. Chuyên môn của họ
rất đa dạng, có người học điện, có người học thương mại, còn có một người học
ngôn ngữ Trung Quốc...
Rất nhiều tiểu thư tập trung ở đó, người thích khoe đồ trang sức, người thích
ăn mặc thời thượng, nhưng việc của phòng thực nghiệm vẫn cần có người làm. Là
một khâu quan trọng kiểm tra trước khi sản phẩm xuất xưởng, phòng thực nghiệm
phải đưa ra các bản báo cáo kiểm tra mẫu.
Vì thế, sự tồn tại của
Hàn Hiểu thực sự trở nên có ý nghĩa.
Hàn Hiểu mỉm cười nghe Quách Dung Dung kể lể.
Đợi cô ấy quở trách mình xong, cô mới kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. vốn
nghĩ rằng Quách Dung Dung sẽ lại mắng cô, không ngờ cô ấy mở to mắt ngạc nhiên
mãi một hồi rồi mới thở dài, “Hàn Hiểu, không phải mình muốn đả kích cậu nhưng
việc của cậu chẳng qua chỉ là tình cờ gặp lại một người bạn học cũ và có vẻ hơi
kỳ lạ, thật ra không thể bàn đến những chuyện xa hơn. Mình cảm thấy cậu không
có gì đáng vui mừng cả, nên tránh kiểu người tai họa như La Thanh Phong càng xa
càng tốt. Cậu như thế này không phải là tự tìm lấy phiền phức sao?”
Hàn Hiểu không nói gì, tự nhiên miếng bánh mỳ trong miệng trở nên nhạt thếch,
không còn mùi vị gì nữa.
Quách Dung Dung ôm lấy vai cô rồi thở dài, “Thật ra yêu thầm một người cũng không
phải là chuyện gì to tát, trong lòng ai cũng có thần tượng của mình, vấn đề là
cậu không nên liên lạc với thần tượng của mình, đó không phải là không ốm lại
tự làm cho mình ốm sao?” Nói xong rồi vỗ vai cô với vẻ rất thương cảm, “Đồ
ngốc, mình cảm thấy những ngày khổ sở của cậu sắp bắt đầu rồi.”
Mặc dù như vậy nhưng đến ngày hẹn đi xem phòng tranh, Hàn Hiểu vẫn rất vui
mừng.
Phòng tranh nằm trên đường Hà Bắc, phố Đại Học Thành Nam, cách phố Thương Mại
không xa.
Xe buýt chưa dừng ở bến,
Hàn Hiểu đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa phòng tranh được tu sửa
qua cửa sổ xe.
La Thanh Phong mặc một chiếc áo phông màu đen có hình những đường thẳng đan
chéo vào nhau và một chiếc quần bò hơi cũ, tôn lên dáng người cao lớn của anh.
Đứng bên cạnh là Thôi Hạo, râu ria lởm chởm, có vẻ như lại bị kéo đến đây sau
khi vừa tan ca làm đêm.
Phòng tranh không lớn lắm, phía gần đường có một chiếc tủ kính, trên đó vẫn còn
ghi dòng chữ “Cẩn thận làm vỡ kính”. Trong phòng, nền và tường đều có màu đen
tạo nên một vẻ thanh tịnh và nho nhã. Chỗ rẽ cách đó không xa là nhà hàng cơm
Tây mà Hàn Hiểu không nhớ tên. Năm ngoái, cô đã mời Quách Dung Dung ăn cơm suất
hai người ở đó. Lúc đó, bạn trai Quách Dung Dung là Mạch Lâm đã giơ cao dĩa nói
món sườn bò rượu vang ở đó nấu rất đúng vị.
Hai người đàn ông đều nhìn thấy cô. Thôi Hạo hé miệng cười, còn La Thanh Phong
vẫy tay với cô.
Nhìn thấy khóe miệng cong cong hơi nhếch lên của anh, tim Hàn Hiểu bắt đầu đập
mạnh và loạn nhịp.
“Ở đây.” Thôi Hạo rất tự nhiên giữ vai trò như chủ nhà, giơ tay về phía phòng
tranh, cười hi hi nói: “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng. Tổng giám sát
Hàn, cô thấy sao?”
“Đừng, gọi là Hàn Hiểu là được rồi.” Hàn Hiểu bị từ “tổng giám sát” của anh làm
nổi cả da gà.
“Vậy thì gọi là công nhân Hàn vậy.” Thôi Hạo tiếp tục trêu cô với tâm trạng rất
vui vẻ, “Thật ra tôi không hiểu vì sao cô lại có thể học tự động hóa. Tôi nhớ
hồi đó cô là một cô bé rất văn nghệ sỹ, đi đâu cũng ôm theo sách. Tôi luôn nghĩ
cô sẽ học y hoặc làm giáo viên.”
“Tôi đã từng văn nghệ sỹ sao?” Lần đầu tiên nghe thấy vậy, Hàn Hiểu trợn tròn
mắt, “Anh có nhận nhầm người không? Tôi không phải là người quan hệ rộng, chỉ
có vài người bạn học thôi.” Cô vừa nói vừa chỉ vào La Thanh Phong, “Không tin
anh hỏi...” Chưa nói xong, nghĩ đến vẻ cao ngạo lạnh lùng của La Thanh Phong
hồi đó, cô vội vàng xua tay, “Coi như tôi chưa nói gì.”
“Vì sao lại coi như cô chưa nói gì?” La Thanh Phong cười nói, “Sợ tôi cũng nhận
nhầm người sao? Không thể. Hồi đó cô vẫn như vậy, không thích nói nhiều, đi đâu
cũng ôm sách, lúc ôn bài còn tranh thủ đặt sách giải trí ở phía dưới để đọc
trộm.” Nói xong anh cười lớn.
Hàn Hiểu chỉ cảm thấy như bị va chạm một cú rất mạnh, lục phủ ngũ tạng bị một
đôi tay to lớn giữ chặt, không sao thở được nữa, một cảm giác vui mừng kỳ lạ,
nhẹ nhàng dần dần lan tỏa trong lòng cô...
Hóa ra, anh ấy vẫn còn nhớ cô...
Thôi Hạo khua khua năm ngón tay trước mặt cô, “Sao thế? Có hai người làm chứng
nên cô không chống lại được sao?”
Hàn Hiểu cười một cách không tự nhiên, trốn tránh. “Không phải.”
Thôi Hạo hỏi La Thanh Phong, “Sao mắt cậu tinh thế? Cậu tuổi chó à? Người ta để
sách giải trí đặt ở bên dưới mà cậu cũng biết sao?”
La Thanh Phong thấy Hàn Hiểu có vẻ như đang không biết phải làm gì liền cười,
“Lúc đó mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khi đi qua liếc nhìn về phía cô ấy ngồi
là thấy ngay. À, đúng rồi, thật ra hồi đó tôi cũng muốn nói cho cô biết, cô để
sách hóa học lên trên sách giải trí như thế, thật ra rất lộ liễu...”
Hàn Hiểu cảm thấy nếu anh tiếp tục nói thì ngực cô sẽ nổ tung. Cô không bao giờ
nghĩ rằng, anh chỉ đi lướt qua chỗ cô như thế nhưng cũng đã từng chú ý đến cô.
Mặc dù chỉ là vô tình.
Hàn Hiểu ôm lấy mặt, rồi giả bộ xấu hổ cười nói: “Đúng là mất mặt, hóa ra vẫn
bị phát hiện.”
Thôi Hạo và La Thanh Phong nhìn nhau rồi cười phá lên.
Hôm đó mọi người ăn trưa ở nhà hàng phong cách Tây gần đó.
Hàn Hiểu không dám gọi các món chưa từng ăn vì có La Thanh Phong ở đó, cô không
muốn làm trò cười cho thiên hạ nên gọi các món quen thuộc như sườn bò hạt tiêu
và sa lát rau.
Thôi Hạo phân vân hồi lâu với rất nhiều món tráng miệng có tên hoa mỹ, sau đó
gọi cho mỗi người một suất kem hoa quả là món mà phụ nữ rất thích.
Ăn được nửa chừng, La Thanh Phong ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại, anh
dắt theo một cô bé, nói đúng hơn là một người phụ nữ bởi vì cô ấy trang điểm
trông rất người lớn. Hàn Hiểu đã nhìn thấy ảnh của cô ấy trong ví của La Thanh
Phong, cô ấy xinh hơn trong ảnh, ánh mắt cũng lanh lợi hơn.
Khi La Thanh Phong giới thiệu cô ấy là nhà đầu tư vào phòng tranh, cô ấy nhìn
Hàn Hiểu rồi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng.
Đột nhiên Hàn Hiểu thấy thông cảm với cô ấy. Không ai có thể vui vẻ khi bị bạn
trai giới thiệu theo kiểu xa lạ như thế. Huống hồ, cô ấy có vẻ là một người phụ
nữ rất kiêu ngạo...
Theo quan niệm của Hàn Hiểu, cô ấy là con gái thành phố đích thực, biết trang
điểm, biết nói chuyện, biết thưởng thức rượu, dùng tiếng Đức để nói chuyện
phiếm với La Thanh Phong.
Cô ấy tên là Vu Dương.
Cái tên này không hiểu vì sao khiến cho Hàn Hiểu nhớ đến một câu trong bài
“Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, “Thình lình tiếng trống Ngư Dương, Hãi hùng tan
khúc "Nghê thường vũ y"”
Người đang còn trẻ thì không rõ cảm giác ưu sầu, thích
đăng cao nhìn về nơi xa.
Thích đăng cao nhìn về
nơi xa, vì ngâm phú tân từ mà miễn cưỡng nói sầu.
Mà hiện tại nếm hết cảm
giác ưu sầu muốn nói rồi lại không nói gì.
Muốn nói mà không nói gì,
lại chỉ nói: “Mùa thu mát mẻ làm sao!”]
Thật ra, sự xuất hiện của cô ấy khiến cho Hàn Hiểu tỉnh mộng. Ý nghĩ không trốn
tránh được hiện thực một lần nữa xuất hiện trong đầu cô: Cho dù mười năm trước
hay mười năm sau, nước chảy hoa trôi, mãi mãi không bao giờ vượt qua được
khoảng cách.
Cho dù khoảng cách đó có tên là tự ti, xa cách hay là Vu Dương.
Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều không, Hàn Hiểu luôn cảm thấy La Thanh
Phong đối xử với Vu Dương không giống như với người yêu, không giống thái độ
của Mạch Lâm đối xử với Quách Dung Dung. Quan tâm nhưng vẫn giữ khoảng cách,
ngược lại có vẻ giống như là... đối tác làm ăn.
Hoặc anh là mẫu người đàn ông lịch thiệp, nếu không vì sao có thể giải thích về
tấm ảnh trong ví của anh?
Sau cuộc hẹn hò không chính thức đó, tự nhiên Hàn Hiểu trở nên buồn bã và trầm
tư.
Lúc hết giờ làm việc, Quách Dung Dung nói cô vốn dĩ là “Niên thiếu bất thức sầu
tư vị, vi phú tân từ cường thuyết sầu.”, còn bây giờ là “ Nhi kim thức tẫn sầu
tư vị, dục thuyết hoàn hưu”
Hàn Hiểu lạnh lùng nói mình không đến nỗi chua xót như thế.
Quách Dung Dung cười rồi hỏi ngược lại: “Không? Không thật sao? Vậy bây giờ cậu
gọi điện thoại cho Từ Thiên Lâm, hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm đi.” Từ Thiên Lâm
là bác sỹ khoa nhi mà mẹ của Quách Dung Dung giới thiệu cho Hàn Hiểu, Hàn Hiểu
bị Quách Dung Dung kéo đi gặp mặt một lần.
Hàn Hiểu lắc đầu. Rõ ràng mình vì người khác mà hồn bay phách lạc, giờ đi hẹn
người ta là bác sỹ khoa nhi thì thật sai lầm.
“Đợi cậu thông tư tưởng, nhận ra cái trò yêu thầm này chỉ là vài cọng hành trên
đĩa rau, không làm no bụng như thịt kho tàu, đợi đến khi cậu thông suốt mọi
chuyện thì con của anh chàng bác sỹ khoa nhi đó đã biết quấy xì dầu rồi.” Quách
Dung Dung thở dài, “Rốt cuộc cậu đang chờ đợi điều gì? Hay phải đợi đến khi
người ta lấy vợ sinh con rồi cậu mới nản lòng?”
Hàn Hiểu tiếp tục lắc đầu, “Mình không đợi.”
Chuyện cười. La Thanh Phong đâu phải là người chồng đi làm ăn xa của cô mà cô
phải đợi, đến lượt cô đợi từ lúc nào? Cô chẳng qua chỉ là... chẳng qua chỉ là
người qua đường bị lạc trong rừng hoa đang sống trong mộng tưởng không muốn
tỉnh lại mà thôi.
Mười năm, cuối cùng chỉ là một giấc mộng.
Hàn Hiểu tạm biệt Quách Dung Dung rồi đi lòng vòng một mình trên đường không
muốn về nhà.
Bất giác, cô bước đến đường Hà Bắc.
Cách một con phố đã nhìn thấy ánh đèn sáng chiếu ra từ phòng tranh.
Biển đã được treo lên. Trên tấm biển đen có viết vài chữ đơn giản “Phòng tranh
La Thị”. Có vẻ công việc tu sửa đã đến giai đoạn cuối, vài người công nhân đang
làm nốt vài công việc vụn vặt cuối cùng.
Hàn Hiểu không muốn bước tới, nhưng cũng không muốn bỏ đi nên ngồi lên chiếc
ghế gỗ ở bên đường, quan sát từ xa. Chỗ này khuất ánh đèn nên cho dù có người
đi qua cũng không chú ý đến cô.
Hàn Hiểu không biết vì sao mình lại đến đây, có lẽ tiềm thức của cô luôn muốn
như vậy. Như tối nay cũng tốt, tất cả mọi tâm sự trong lòng ban ngày không được
bộc lộ giờ đây có cơ hội được giải tỏa theo gió đêm.
Hàn Hiểu nhìn thấy La Thanh Phong cầm điện thoại bước ra ngoài cửa phòng tranh.
Bóng của anh bị ánh đèn chiếu kéo dài ra, từng đường nét đều hiện lên rất rõ
nhưng đó chỉ là một cái bóng.
Cũng chỉ là một cái bóng mà thôi.
Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng buồn bã. Vì ngoài việc nhìn trộm anh từ phía xa, cô
không thể làm bất kỳ điều gì khác.
Quách Dung Dung nói La Thanh Phong là một tai họa.
Tai họa là một điều rất nghiêm trọng. Hàn Hiểu nghĩ, rất có thể điều này sẽ dẫn
đến rất nhiều phản ứng liên hoàn: Việc nghiêm trọng thứ hai sẽ xảy ra sau đó,
rồi đến việc nghiêm trọng thứ ba...
Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ gặp phải vấn đề “bận quá nên
phạm sai sót”
Nhìn thấy bản báo cáo số liệu ngỡ rằng đang nằm gọn trong máy hủy tài liệu,
bỗng nhiên bị trưởng bộ phận Nghiêm đẩy ra trước mặt, Hàn Hiểu nhất thời không
hiểu chuyện gì, trong lòng nghĩ: Không thể như thế được. Đường đường là trưởng
bộ phận vì sao lại đến xem đống giấy lộn của mình? Ngạc nhiên nhận lấy tờ báo
cáo, đập vào mắt cô là vài vết móng tay trên đó, hình như... đã bị cầm chặt
trong tay từ rất lâu rồi.
Hàn Hiểu vẫn chưa kịp hiểu tình hình, trưởng bộ phận Nghiêm mặt mày tươi tỉnh
lên tiếng, “Cô Hàn, tôi gọi cô đến đây vì sợ trong điện thoại nói không được rõ
ràng. Việc này nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không đúng. Dù sao ai cũng
có lúc sai lầm...”
Đột nhiên Hàn Hiểu nhanh nhạy hơn một chút và hiểu ra được điều gì đó.
Ai cũng biết Nghiêm Hiểu Phong chưa đến ba mươi tuổi đã ngồi được vào vị trí
trưởng bộ phận và là người có khả năng cao nhất kế nhiệm chức giám đốc, con
người này có rất nhiều vấn đề lớn cần giải quyết, vì sao lại đích thân chỉ ra
sai sót trong công việc của cô?
Hơn nữa... Sai sót trong công việc? Hàn Hiểu giống như bị gậy đánh vào người,
sững sờ.
“Xét đến kinh nghiệm, năng lực và chức vụ, cô là một người quan trọng của phòng
thực nghiệm. Nhưng tất cả mọi số liệu báo cáo của các nhóm đều do cô tổng hợp,
e rằng vì bận quá nên phạm sai sót...” Trưởng bộ phận Nghiêm đẩy gọng kính, nói
nhấn mạnh từng chữ, “Nhưng lần này, bên A là một đối tác liên doanh mới, yêu
cầu của họ cũng rất khắt khe. Nếu báo cáo những con số sai lệch này với họ,
người ta hỏi vặn lại, chúng ta mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, sau này e rằng sẽ rất
khó hợp tác...”
Hàn Hiểu sau khi bối rối cảm thấy tỉnh táo hơn, cô nhìn khóe miệng anh ta động
đậy và cảm thấy một cơn tức giận bùng lên trong lòng. Rõ ràng là thứ mình đã
hủy đi rồi, vì sao trong chớp mắt lại lẫn vào trong báo cáo và lọt vào tầm mắt
của lãnh đạo?
“Bận quá nên phạm sai sót”, những chữ này mặc dù rất bình thường nhưng từ khi
vào phòng thực nghiệm, Hàn Hiểu chưa bao giờ phạm sai lầm như vậy.
Lúc mới vào xưởng, cô lấy danh nghĩa là trợ lý đã phô tô lại mọi ghi chép trong
suốt ba năm ở phân xưởng, quen thuộc với các con số giống như với đầu ngón
tay..., vì sao lại không nhận ra sai sót? về việc bận quá nên phạm sai sót, để
báo cáo sai vào chung với tập báo cáo đã kiểm tra càng là điều không thể xảy
ra. Trên bàn làm việc của cô, giấy tờ được sắp xếp thành từng loại rất ngăn nắp
gọn gàng, chưa bao giờ xảy ra chuyện để lẫn lộn trước đây.
Hàn Hiểu chưa kịp cười nhạt thì trưởng bộ phận Nghiêm đã nói, “Tóm lại, tôi hy
vọng sẽ không xảy ra chuyện này thêm một lần nữa. Tôi rất tin vào năng lực làm
việc của cô, nếu việc quản lý quá bận rộn, cô có thể để Tiểu Lý và Tiểu Tô giúp
đỡ. Họ vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc, đây cũng là cơ hội để họ
rèn luyện.”
Bỗng nhiên Hàn Hiểu hiểu rằng, những lời nói cuối mới là vấn đề cốt lõi của
buổi nói chuyện.
Thấy Hàn Hiểu không nói gì, cũng không có ý định cáo từ, trưởng bộ phận Nghiêm
ho hai tiếng, hỏi cô: “Cô Hàn, còn vấn đề gì không?”
Hàn Hiểu lắc đầu, “Không. Sau này tôi sẽ chú ý.”
Trưởng bộ phận Nghiêm nhìn cô rồi cười nói: “Cô Hàn là kỹ thuật viên có nhiều
kinh nghiệm của Hoa Thịnh, lãnh đạo rất hài lòng về công việc cô làm. Sau này
chú ý đến những vấn đề nhỏ này là được.”
Hàn Hiểu gật đầu, khi đóng cửa bước ra ngoài, cô cảm thấy trong lòng hơi chua
xót.
Trong công việc, cô là người rất tỉ mỉ, bản báo cáo sai không thể từ tay cô đưa
cho bộ phận kỹ thuật. Nhưng điều kỳ lạ là nó vẫn nằm ở đó, kỳ lạ hơn là trưởng
bộ phận Nghiêm có thể nhận ra ngay con số sai sót đó trong bản báo cáo dài cả
trăm trang...
Vấn đề hôm nay đúng là nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không đúng. Nhưng
cảm giác bị hiểu nhầm thật sự không phải là dễ chịu, hơn nữa Hàn Hiểu không
biết ai là người đổ lỗi cho mình nên cô cảm thấy vô cùng bức bối.
Lúc về văn phòng, Hàn Hiểu gọi Lý Nam là người đưa tài liệu vào, giả vờ như vô
tình hỏi cô: “Lúc nộp báo cáo cho trưởng bộ phận Nghiêm, anh ấy có nói gì
không?”
Lý Nam và Tô Lệ là sinh viên mới tốt nghiệp mà phân xưởng chọn vào phòng thực
nghiệm, Lý Nam rất nho nhã còn Tô Lệ lại hoạt bát. Bình thường có chuyện gì,
Hàn Hiểu đều nhờ Lý Nam giúp đỡ.
Lý Nam nghe thấy cô hỏi thế, bĩu môi nói: “Có thể nói gì, lúc em đem tài liệu
vào, Tô Lệ đang ở đó, trưởng bộ phận Nghiêm cầm báo cáo rồi bảo em ra ngoài.”
Hàn Hiểu thở dài. Cuối cùng “Thâm cung nội chiến” cũng xảy ra ở chỗ cô rồi.
Tô Lệ và trưởng bộ phận Nghiêm hình như có quan hệ họ hàng gì đó nên Lý Nam là
người có năng lực và kinh nghiệm tương đương cảm thấy không cam tâm. Bản báo
cáo đó rốt cuộc do ai làm cũng không phải là dễ dàng nhận định.
Sự việc đã đến mức này, sau này cô nhất định phải chú ý.
Sau khi cô kể với Quách Dung Dung chuyện này, Quách Dung Dung cười nhạt, “Cậu
ngốc thật. Nói cho cậu biết, công ty có tiêu chuẩn, phòng thực nghiệm chỉ cần
có một kỹ sư. Nếu có cậu là bà cô ở đó, hai còn bé này không thể vượt mặt, cũng
không có cơ hội thi tuyển làm kỹ sư. Đều là những con người có khát vọng, có ai
muốn làm trợ lý mãi dưới trướng của cậu? Trong lòng họ chắc chắn đang rất lo
lắng. Ai không biết chơi xấu, có khi cả hai người đó kết hợp ra tay cũng nên!”
Hàn Hiểu không thốt lên được lời nào.
Quách Dung Dung lại nói: “Cậu đợi đó mà xem. Theo mình hiểu, đây mới chỉ là món
khai vị trước bữa cơm thôi, còn cả một bữa tiệc nữa cơ. Cậu cứ từ từ mà đợi. Có
thời gian hãy nghĩ xem nên làm thế nào.”
Hàn Hiểu cười tự chế giễu mình hỏi lại: “Ngoài việc lũ đến phải đắp đập be bờ
còn làm thế nào được nữa?”