Anh đứng ở đó, cách không đến một trăm mét
nhưng giống như cách cả dải ngân hà. Mặc dù cô nhìn thấy nhưng giữa họ là một
khoảng không bất tận.
Mặc dù vấn đề này không phải là quá to tát nhưng làm
Hàn Hiểu mất ngủ cả đêm, cô vẫn cảm thấy bực bội trong lòng nên bắt đầu nghĩ
mông lung, nếu thực sự sắp có một bữa tiệc sắp được bê lên như Quách Dung Dung
nói thì cô có thể ứng phó được không?
Nghĩ đến những cô gái làm việc dưới quyền của mình, thông minh lanh lợi và có
hoài bão, càng lúc cô càng cảm thấy mình đang làm việc mà không có chỗ nâng đỡ,
cản trở con đường phát triển của người khác.
Thật ra so với bên ngoài, vị trí của cô là rất bình thường. Có bằng kỹ sư chẳng
qua chỉ được thêm hai trăm tệ tiền trự cấp hàng tháng mà thôi, hơn nữa cô còn
phải chịu trách nhiệm rất lớn nên tính ra thật sự rất thiệt thòi. Tuy nhiên, kể
cả chỉ là một hạt lạc nhỏ, đã rơi vào trong ổ chuột rồi cũng đủ để khiến cho
người ta thèm rỏ dãi.
Hàn Hiểu ít nhiều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Cô thấy hơi lo lắng khi nghĩ
đến trước đây, chị Trần đã từng nửa thật nửa đùa gây sự với cô. Rồi cô lại nghĩ
đến mấy chị nhân viên có tuổi ở bộ phận đó, lợi dụng thâm niên của mình bảo cô
đi rót nước pha trà... Dù gì cô cũng là kỹ sư máy móc, đúng là bắt đầu sự
nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng cô vẫn cảm thấy không cam tâm.
Hàn Hiểu thở dài, đúng là
mọi sự đều rất dễ dàng thay đổi...
Từ đó, cô vẫn làm việc như trước, tuy nhiên lúc đọc báo cô cũng tự nhiên để ý
đến mục tuyển dụng.
Một ngày thứ năm đầu tháng bảy, Hàn Hiểu đang đưa mấy cô gái học việc đến dán
nhãn cho lô phao đo mực nước mới xuất xưởng, đột nhiên Thôi Hạo gọi điện đến,
mời cô và Quách Dung Dung tham dự lễ khai trương “Phòng tranh La Thị”.
Mặc dù Hàn Hiểu tự an ủi mình rằng Thôi Hạo gọi điện đến mời cũng không có gì
khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi buồn. Lúc cô đang ăn bữa cơm trưa ngày
thứ sáu, cuối cùng La Thanh Phong cũng gọi điện cho cô.
Hàn Hiểu nhìn thấy ba chữ “Thịt Thiên Nga” lóe sáng trên màn hình, cảm thấy
miếng thịt vừa nuốt như đang nghẹn ở cổ họng khiến cô không sao thở được.
“Hàn Hiểu? Hàn Hiểu?” Trong mớ âm thanh hỗn độn đầu bên kia điện thoại, La
Thanh Phong nói rất to. Cái nóng của mùa hè như truyền qua sóng điện thoại phả
lên mặt cô, cảm giác rất thật. Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy hình ảnh các nhân
viên đang làm việc trong nhà ăn trở nên mờ ảo, giống như nhòa đi trong một màn
sương khi nghe thấy giọng nói của anh.
“Thôi Hạo nói với cô chưa? Thứ bảy tôi khai trương phòng tranh, có không ít
người đến, tôi muốn mời các cô đến giúp việc.” La Thanh Phong nói đùa, “Không
được phép không đến.”
Hàn Hiểu nghe thấy tim
mình đập thình thịch, hỏi nhỏ: “Nuôi cơm không?”
“Dù sao cô ăn cũng không nhiều, cũng chỉ như nuôi mèo thôi.” La Thanh Phong
cười vui vẻ, “Cô thích ăn gì?”
Có lẽ Hàn Hiểu đang bị nghẹn thật, cô cảm thấy mình nói không thành hơi, giống
như sắp khóc, “Anh đã nói là nuôi mèo, thế thì... ăn cá đi.”
“Được.”, La Thanh Phong đáp, “Đợi xong việc, tôi sẽ mời cô đi ăn cá hồi nướng.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Anh cũng biết món đó sao?”
La Thanh Phong hỏi lại cô: “Cô nghĩ tôi là người ngoài hành tinh sao?”
Hàn Hiểu mỉm cười, trong lòng nghĩ: Sự tồn tại của anh..khoảng cách còn xa xôi
hơn cả người ngoài hành tinh.
Hàn Hiểu không hiểu hội họa.
Mặc dù có lý do xuất phát từ La Thanh Phong, cô đã từng xem không ít sách giới
thiệu về nghệ thuật, cô nhận ra các bức tranh như “Hoa hướng dương” của Van
Gogh, “Vui sống” của Pablo Picasso. Tuy nhiên, cho đến giờ cô vẫn không biết
được quái vật trong bức tranh với bộ ngực rất lớn là người hay là thú.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô ngạc nhiên trước những tác phẩm của
La Thanh Phong, rốt cuộc... đây là tranh của La Thanh Phong sao?
Mặc dù có vài bức tranh Hàn Hiểu hoàn toàn không hiểu anh ấy vẽ gì, nhưng tóm
lại, tranh của La Thanh Phong được vẽ theo bút pháp tả thực. Đặc biệt là những
bức tranh phong cảnh, màu sắc sáng đẹp tràn đầy sức sống. Tuy Hàn Hiểu không
phải là người trong ngành nhưng những bức tranh này có sức cuốn hút rất lớn đối
với cô.
“Những bức họa không tồi.” Có tiếng đàn ông lạ vang lên, giọng điệu phấn khích,
“La Thanh Phong rất biết cách nắm bắt màu sắc.”
Hàn Hiểu quay đầu sang nhìn người đàn ông tay cầm cốc trà chanh đang nói chuyện
với mình, ngại ngùng cười: “Tôi hoàn toàn không hiểu gì. Tôi chỉ nghĩ xem rốt
cuộc anh ấy đang vẽ phong cảnh ở đâu.”
Người đàn ông đang cầm cốc đưa lên miệng, nghe thấy cô nói vậy bật cười thành
tiếng, chăm chú quan sát Hàn Hiểu.
Anh ta có vẻ nhiều tuổi hơn La Thanh Phong một chút, mặc một chiếc áo thể thao
nhạt màu để lộ làn da đen, đôi mắt sáng như đang cười.
“Cậu ấy vẽ Elrabrunn,” người đàn ông hạ cốc xuống, cười nói, “một thị trấn nhỏ
rất đẹp ở Đức. Bên kia là Wurzburg. Rất đẹp, đúng không?”
Hàn Hiểu gật đầu. Cô là người sinh ra và lớn lên ở thành phố T, đi Thanh Đảo
cùng bố mẹ một lần hồi vừa tốt nghiệp, công ty tổ chức đi du lịch cũng chỉ đi
thăm núi và hồ ở vùng ngoại ô.
“Cô rất ít khi đi chơi đúng không?” Người đàn ông nhìn cô, dường như thấy vốn
hiểu biết nông cạn của cô là một điều rất thú vị.
Hàn Hiểu thật thà gật đầu, “Công việc bận quá nên không có thời gian.” Hiếm khi
có thời gian nghỉ ngơi, cô thường về thành phố gần đó thăm bố mẹ. Hơn nữa... cô
là một người lười đi, có chút thời gian cô thích nằm trên giường ngủ nướng hơn.
Đương nhiên, vì gặp một người lạ nên cô không thể nói như thế được.
Hôm nay là ngày khai trương phòng tranh nên có rất nhiều khách mời đến tham
gia. Ngoài Thôi Hạo, Quách Dung Dung, hầu như Hàn Hiểu không quen biết ai. Tự
nhiên cô muốn có một người đến nói chuyện với mình, nhưng lúc này, người đứng
bên cạnh cô khiến cho cô cảm thấy mất tự nhiên. Không quen với việc nói chuyện
như thế này, ánh mắt của cô có ý tìm kiếm bóng dáng của La Thanh Phong trong
đám người đông đúc.
Hôm nay La Thanh Phong là nhân vật chính nên có rất nhiều người đứng xung
quanh. Vu Dương đứng bên cạnh anh, mặc một bộ lễ phục màu đen ôm sát người, nụ
cười rạng ngời sáng hơn cả chuỗi hạt cô đeo trên cổ.
“Đúng là đẹp đôi.” Hàn Hiểu nghĩ, “Dù sao ngoại hình cũng rất phù hợp. Nếu La
Thanh Phong có thái độ nhiệt tình hơn với cô ấy thì bức tranh sẽ đẹp hơn.”
Chí ít... cũng dễ khiến mình mất hy vọng nhiều hơn.
Điều này khiến cho cô cảm thấy hơi tuyệt vọng nhưng lại có một chút vui mừng.
Có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy khiến cho cô có cảm giác hạnh
phúc trong chua xót.
Dù sao cô đã có tình cảm trong lòng lâu như thế, giờ đây có thể nhìn thấy anh
cũng là một điều tốt rồi.
Hàn Hiểu thở dài.
Đang định quay người bỏ đi thì thấy người đàn ông giới thiệu về Erlabrunn vẫn
đứng ở bên cạnh nên cô giật mình, “Vì sao anh vẫn ở đây?”
Người đàn ông đó nhìn cô vui vẻ, “Nói thật với cô, tôi không quen ai ở đây.”
“Không quen anh đến đây làm gì?” Câu trả lời khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy ngạc
nhiên.
Người đàn ông giơ cốc trà chanh lên rồi cười rất kỳ lạ, “Tôi từ xa đi qua đây, thấy
ở đây có nước ngọt miễn phí nên ghé vào uống một cốc.”
“Thật sao?” Hàn Hiểu nửa tin nửa ngờ.
Người đàn ông gật đầu một cách trịnh trọng rồi đưa ngón tay trỏ lên môi thì
thầm dặn cô: “Đừng nói cho ai biết.”
Thật sự Hàn Hiểu chưa gặp chuyện này bao giờ nên đành khách khí nói: “Không cần
gấp, dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương, có người đến xem là điều đáng
hoan nghênh.”
Người đàn ông lại đổi một cốc trà chanh khác rồi quay sang hỏi cô: “Cô quen
người ở đây à?”
Hàn Hiểu gật đầu, trong lòng nghĩ: Anh nghĩ ai cũng giống anh... hào phóng như
vậy sao?
Người đàn ông như biết được suy nghĩ trong lòng cô, cười chỉ vào La Thanh
Phong, lúc đó đang nói chuyện với khách mời ở cửa chính, “Đó là ông chủ, cô
quen cậu ta sao?”
Hàn Hiểu không muốn nhắc đến La Thanh Phong với người lạ, nhưng cũng không muốn
người đàn ông vào đây uống nước ngọt miễn phí hiểu nhầm quan hệ giữa mình và
anh ấy nên đành gật đầu, trả lời một câu rất ngắn gọn: “Bạn học.”
Người đàn ông “ồ” lên một tiếng, đang định nói gì đó thì nghe thấy có một người
phụ nữ sốt ruột giục: “Đã uống đủ chưa? Vẫn chưa đi sao?”
Hàn Hiểu quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy Vu Dương.
Nhưng ngữ điệu thân thiết trong câu nói có vẻ như là không phải nói với mình.
Cô đang nghi ngờ thì người đàn ông bên cạnh cô đã từ tốn nói: “Được rồi được
rồi, mới uống có hai cốc nước ở nhà em mà đã tiếc sao? Hôm khác sẽ trả em hai
thùng…”
Vu Dương liếc nhìn anh rồi quay sang Hàn Hiểu, gật đầu chào cô với thái độ
không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình.
Vẻ cao ngạo của người đẹp khiến cho người khác không dám tùy ý đến gần. Hàn
Hiểu cũng gật đầu chào, quay người bước lẫn vào đám đông tìm Quách Dung Dung.
Đi được hai bước cô mới nghĩ ra, người đàn ông đó rõ ràng có quen biết với Vu
Dương, tất nhiên không phải là ghé đến đây để uống nước ngọt miễn phí. Cô quay
lại nhìn, anh ta và Vu Dương đã bước đến gần cửa, đang vui vẻ nói chuyện gì đó
với La Thanh Phong.
Quả nhiên là có quen biết!
Mình bị anh ta lừa rồi!
Hàn Hiểu không biết cảm giác trong lòng mình là gì, cô thấy không thoải mái,
nhưng cũng không phải là tức giận, chỉ hơi buồn vì thấy mình dễ dàng bị lừa như
vậy. Lẽ nào trông cô ngốc nghếch đến thế? Hay là bản chất của người đàn ông đó
là như thế?
Người đàn ông đứng ở cửa dường như cảm thấy có người đang nghĩ xấu cho mình,
quay đầu lại nhìn và bắt gặp ánh mắt của cô rồi nở một nụ cười. Hình như... có
vẻ hơi đắc ý vì vở kịch thành công của mình.
Hàn Hiểu không nhịn được lườm anh ta.
Nói là đến giúp việc, thật ra phòng tranh đã mời nhân viên phục vụ đến, Thôi
Hạo và Hàn Hiểu không giúp được gì. La Thanh Phong phải gặp rất nhiều người nên
không có thời gian đi cùng họ. Họ tụ tập nói chuyện hồi lâu và bắt đầu cảm thấy
nhàm chán. Đúng lúc đó bệnh viện gọi điện thoại cho Thôi Hạo báo anh phải về để
điều trị cho một bệnh nhân, Mạch Lâm cũng gọi điện giục Quách Dung Dung về nhà
nên Hàn Hiểu cũng chào tạm biệt ra về cùng họ.
La Thanh Phong tiễn họ ra cửa rồi vội vàng quay vào. Cho đến khi lên xe taxi,
Hàn Hiểu vẫn nhìn thấy bóng dáng bận rộn của anh nổi bật lên giữa đám đông.
Hàn Hiểu nghĩ, người này đã ở trong lòng cô quá lâu nên anh ấy mãi mãi luôn nổi
bật trong mắt cô.
Anh đứng ờ đó, cách không đến một trăm mét nhưng giống như cách cả dải ngân hà.
Mặc dù cô nhìn thấy nhưng giữa họ là một khoảng không bất tận.
Cũng giống như Erlabrunn trong tranh của anh, cô chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Bởi cảnh vật hiện ra trước mắt có thật đến như thế nào thì cũng chỉ là một bức
tranh mà thôi.
Khi Quách Dung Dung gọi điện nói bác sỹ nhi khoa mời cô đi chơi, Hàn Hiểu đồng
ý rất nhanh. Quách Dung Dung hơi ngạc nhiên, liên tục hỏi cô: “Cậu không sao
chứ? Cậu không sao chứ?”
Đương nhiên Hàn Hiểu
không sao, cô chỉ muốn biết một tình yêu thật sự trong cuộc sống là như thế
nào. Cô sợ để lòng mình yên lặng quá lâu, lúc nào đó phát điên thì sẽ rất buồn
cười. Nếu cô nàng xinh đẹp Vu Dương biết được, có thể sẽ lại nhìn cô với vẻ
không lạnh lùng không nhiệt tình và thầm đố kỵ với cô trong lòng.
Hàn Hiểu không biết tâm trạng của mình là gì nhưng cô không thể chịu đựng được
cái nhìn khinh thường của Vu Dương. Vì thế cô cố gắng ngăn mình không chạy đến
ngắm nhìn ông chủ của phòng tranh họ La từ xa, không để mình tiếp tục chờ đợi
La Thanh Phong gọi điện thoại, không để mình nghĩ đến tất cả mọi điều liên quan
đến anh ấy.
Cô nghĩ, trong những ngày La Thanh Phong không xuất hiện, trái đất vẫn quay như
cũ.
“Sợ cậu không tự nhiên nên mình đã nói với anh Lâm, lúc bắt đầu bốn người chúng
ta sẽ đi cùng nhau.” Đầu bên kia điện thoại, Quách Dung Dung cẩn thận lựa chọn
từng chữ, “Đợi bao giờ hai người có cảm tình với nhau thì sẽ hẹn hò riêng.”
Hàn Hiểu không nghĩ xa như thế, cô cũng không biết cái gì được gọi là “có cảm
tình”. Nhưng cô có thể hiểu được lòng tốt của Quách Dung Dung nên hôm đi hẹn
hò, cô để Quách Dung Dung giúp cô chọn quần áo và trang điểm. Mặc dù trước khi đi
cô có ý định bàn lùi, nhưng dù sao, không khí buổi tối hôm đó cũng khá vui vẻ.
Hàn Hiểu không còn căng thẳng nữa, những lần sau đó, cô đi ăn cơm riêng với vị
bác sỹ nhi khoa, có lúc họ cùng nhau đi dạo. Đương nhiên, hầu hết thời gian đều
là bác sỹ nhi khoa nói và cô nghe. Không có cảm giác gì đặc biệt nhưng vì dành
một phần thời gian cho anh ấy nên thời gian buổi tối của cô căng thẳng hơn. Sau
vài lần phải làm thêm giờ đến tận sáng, Hàn Hiểu bắt đầu cảm thấy kết giao với
bạn trai là một việc thật phiền phức.
Không biết cảm giác này có phải tất cả những người đang yêu đều có không, Hàn
Hiểu ngại ngùng không dám hỏi Quách Dung Dung, đành mượn cớ phải làm thêm giờ
để từ chối lời mời đi ăn cơm của bác sỹ nhi khoa mỗi lần anh ấy gọi điện.
Sau đó Hàn Hiểu không ít lần nhớ tới đêm hôm đó, khi cô tắt điện thoại, cô cảm
thấy lòng mình như trút được gánh nặng. Nếu lúc đó cô không đấu tranh mà đồng ý
đi với anh ấy, liệu hôm nay cô có còn tiếp tục làm tổng giám sát kỹ thuật trên
danh nghĩa, thật ra là làm tạp vụ cao cấp ở máy móc Hoa Thịnh không.
Thật sự... trong cuộc đời này, mọi chuyện đều rất khó lường.
Mọi người trong phòng thực nghiệm vẫn thế, người thì có việc, người thì có hẹn,
cuối cùng cũng chỉ còn lại Lý Nam ở lại làm thêm giờ cùng cô.
về việc báo cáo sai đến tai trưởng bộ phận kỳ lạ lần trước, cho dù là Lý Nam
hay Tô Lệ, Hàn Hiểu đều cảnh giác nên cô không nói gì cả.
Chỉ có hai người ở lại làm thêm giờ, không có chuyện gì để nói nên không khí
rất không thoải mái. Hàn Hiểu ngậm chiếc tua vít, vừa nối đầu kiểm tra của máy
điều khiển nhiệt độ với màn hình, vừa thề trong lòng, sau khi báo cáo xong số
liệu kiểm tra của máy điều khiển nhiệt độ, cô sẽ không làm thêm giờ nữa. Cô làm
thêm giờ nhưng tiền làm thêm giờ tổng công ty phát xuống hàng tháng lại được chia
đều cho mọi người trong phòng thực nghiệm, đúng là... đen đủi. Mất công thế này
không bằng đi ăn với bác sỹ nhi khoa! Cho dù anh ấy không nhận được sự quan tâm
của cô nhưng món ngon... không có tội mà.
Hàn Hiểu đang nghĩ sau này không biết có bỏ chế độ làm thêm giờ không thì nghe
thấy Lý Nam ngồi bên cạnh hỏi: “Chị Hàn, dùng bảng dữ liệu tiêu chuẩn hay dùng
bảng dữ liệu của máy đo nhiệt độ?”
Hàn Hiểu không quay đầu lại nói: “Bảng dữ liệu máy đo nhiệt độ.”
Lý Nam không nói gì lấy bảng dữ liệu máy đo nhiệt độ, ngồi xuống bên cạnh cô
rồi lại hỏi: “Chị Hàn, máy đo nhiệt độ kiểu SR và SD có gì không giống nhau mà
giá tiền lệch nhiều thế?”
Hàn Hiểu cúi đầu ấn nút trên máy, nói: “Vấn đề này không phải tự xem hướng dẫn
sử dụng là được rồi sao?”
“Chị Hàn...”
“Xem hướng dẫn sử dụng.”
“Trong hướng dẫn sử dụng nói, máy đo nhiệt độ kiểu SR và SD có độ chính xác như
nhau..”
Hàn Hiểu hỏi ngược lại:
“Quyển hướng dẫn sử dụng dày như thế chỉ viết về độ chính xác sao?”
“Chị Hàn...”
Hàn Hiểu thở dài, đặt hai máy đo nhiệt độ cạnh nhau rồi lạnh lùng giảng giải:
“Xét về ngoại hình, SD mỏng hơn, đẹp hơn, dễ dàng lắp ráp hơn. Xét về tính
năng, nó không chỉ có thêm chức năng lên chương trình mà có chức năng tạo giao
diện, có thể kết nối các dữ liệu của nhiều máy bất kỳ lúc nào. Còn nữa, nó có
điện trở bằng platinum -100.0°c~350.0°c.” Giảng xong cô cảm thấy không cam
lòng, nói thêm một câu, “Tất cả đều có trong hướng dẫn sử dụng.”
Lý Nam vừa nghe vừa gật đầu, đợi cô nói xong lại hỏi tiếp: “Vậy độ chính xác từ
máy đo nhiệt độ hiện lên màn hình là như nhau đúng không?”
Hàn Hiểu liếc nhìn cô, cảm thấy hơi hoài nghi với câu hỏi này. Cô thấy câu hỏi
này nên thốt ra từ miệng của cô Trần mới phải, chỉ người nào hàng ngày chỉ biết
đọc báo giải trí mới có thể hỏi như thế. Nhưng Lý Nam vẫn bình tĩnh chờ cô trả
lời, Hàn Hiểu đành nói: “Độ chính xác là như nhau, chỉ cần chọn kiểu phù hợp
với nhau là được.”
Lý Nam gật đầu, bắt đầu tiến hành làm việc với chiếc màn hình đã được dán nhãn
đạt tiêu chuẩn chất lượng ở bên cạnh.
Hàn Hiểu do dự một lát rồi cố gắng nuốt lại những lời định nói. Lý Nam dù sao
cũng là người của phòng thực nghiệm, động chạm vào màn hình cũng không phải là
hành động quá đáng. Huống hồ máy này là máy đã được kiểm tra hoàn tất và đạt
tiêu chuẩn, các dữ liệu bên trong đã được bảo mật, trừ khi cô ấy biết mật mã
nội bộ của bộ phận kỹ thuật, nếu không sẽ không thể tiến hành thay đổi dữ liệu.
Hàn Hiểu hơi do dự bởi hành động của cô ấy.
Cô không thể ngờ, vấn đề nằm trên màn hình mang nhãn hiệu TSA3702 này.
Máy móc của Hoa Thịnh khi xuất xưởng đều có thể kết hợp dùng với một màn hình
tiêu chuẩn. Tác dụng của màn hình là hiển thị để chỉnh sửa các sai lệch về dữ
liệu của máy điều khiển nhiệt độ sau khi đưa vào sản xuất. Vì thế, các dữ liệu
tiêu chuẩn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Một máy hiển thị màn hình như vậy có
giá 240 000 nhân dân tệ ngoài thị trường.
Đã được dán nhãn đạt tiêu chuẩn chất lượng, vậy mà máy hiển thị màn hình nhãn
hiệu TSA3702 bị bên mua trả lại bộ phận kiểm tra chất lượng với lý do “dữ liệu
có sai sót”, ngoài ra còn có một bản kiểm tra dữ liệu bị sai và hóa đơn liệt kê
tổn thất gây ra cho nhà xưởng.
Trên nhãn kiểm tra đạt tiêu chuẩn chất lượng có chữ ký của Hàn Hiểu, bộ phận
kiểm tra chất lượng không nghi ngờ gì về việc coi cô là người chịu trách nhiệm
cho sự cố này.