Công việc của cô khiến cho con người cô
rất rõ ràng. Những số liệu cô đã xem qua, nếu đổi thành một con số khác, chắc
chắn cô sẽ nói “NO”.
Một tuần sau đó, thứ hai, Hàn Hiểu đến bộ phận giám
sát kỹ thuật của Hải Công theo lịch hẹn.
Lưu Đông Pha đã từng gặp cô khi đến thị sát công việc trong nội bộ hệ thống, có
thể coi là lãnh đạo gián tiếp của cô trước đây. ông có một vị trí đức cao vọng
trọng trong ngành. Hàn Hiểu không có cách nào từ chối khi ông đích thân gọi
điện mời cô đến, trừ khi cô không muốn làm trong ngành này nữa. Huống hồ, cô
vẫn còn đang nợ ngân hàng mấy chục nghìn tệ chưa trả. Đang trong tình trạng khó
khăn, đã đến nước này rồi, không ai giữ chí khí được nữa.
Nhưng lần này đến, cô không thể trốn tránh món nợ nhân tình với người đó.
Ngày đầu tiên đi làm về, Hàn Hiểu nằm trên giường suy nghĩ mông lung, cô cầm
lấy điện thoại nhắn tin cho La Thanh Phong chỉ với hai chữ đơn giản “Cảm ơn”
nhưng đó là tất cả những gì cô muốn nói.
Không ngờ La Thanh Phong nhắn tin lại rất nhanh, hỏi một câu khiến Hàn Hiểu cảm
thấy bất ngờ: “Câu nói đó của cô là thật sao?”
Hàn Hiểu không ngờ anh lại có thể nghi ngờ thành ý của mình, trong lòng không
vui. Cô ấn phím nhắn từng chữ một, “Đương nhiên là thật. Tôi thành tâm cảm ơn
anh.”
Kết quả là anh không phản ứng gì nữa.
Hàn Hiểu không hiểu ý anh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. La Thanh Phong
rất thông minh, vì sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?
Nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, nhìn lên bầu trời đêm tối
đen qua cửa sổ, Hàn Hiểu thở dài không thành tiếng. Cho dù là không có phản ứng
gì cũng nên lịch sự giữ liên lạc. Đều đã là người lớn rồi mà sao vẫn còn trẻ
con như thế?
Ở đầu điện thoại bên kia, La Thanh Phong tắt điện thoại, tiện tay vứt điếu
thuốc đang hút dở vào chậu hoa.
Đây là hoa Vu Dương chủ định mang đến, lá rất nhỏ, đến gần có thể ngửi thấy
hương thơm, không phải là loại mà La Thanh Phong thích. Nhưng từ trước đến giờ,
Vu Dương làm việc gì đều không hỏi sở thích của anh. Trong mắt cô, La Thanh
Phong giống như những đại sư kỳ lạ trong truyền thuyết, trầm tư trong thế giới riêng
của mình, ngoài vẽ tranh không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.
Có lẽ cô ấy cảm thấy chỉ những người đàn ông như vậy mới tương xứng với cô,
trong cuộc sống không tìm được người như thế nên chỉ có thể tự tạo ra một con
người như thế.
La Thanh Phong tự cười mình, tiện tay vứt điện thoại vẫn nằm yên trong tay từ
nãy lên tủ trên đầu giường.
Mặc dù anh không phải là người đắm chìm vào hội họa như trong mắt của Vu Dương,
cũng không phải là một người hay tò mò, nhưng không biết vì sao, anh rất muốn
biết câu “Tôi chỉ thích một mình anh” của Hàn Hiểu rốt cuộc có phải là thật hay
không.
Nhưng, biết rồi thì sẽ ra sao? La Thanh Phong tạm thời không nghĩ đến. Cảm giác
muốn hỏi cho đến cùng hơi nhàm chán, La Thanh Phong không biết tâm trạng này có
liên quan gì đến việc anh chưa bao giờ xác định tiêu chuẩn nào trong cuộc sống
của mình không?
Cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy chính anh cũng như mọi người, từ Vu Dương, Hình
Nguyên cho đến Thôi Hạo đều rất mơ hồ về cuộc sống và con người của anh. Cũng
giống như bức tranh trước mặt anh, màu đỏ cũng được, màu tối hơn cũng không
sao, có lẽ thay bằng một màu sắc nào đó khác đều được...
Nhưng người đó không như vậy. Công việc của cô khiến cho con người cô rất rõ
ràng. Những số liệu cô đã xem qua, nếu đổi thành một con số khác, chắc chắn cô
sẽ nói “NO”.
Nếu cô ấy nói thích, chắc chắn là cô ấy thích. La Thanh Phong rất muốn hiểu rõ
về khái niệm mơ hồ mà cô gọi là “thích”, nếu thực sự có thể chạm vào được thì
đó là gì?
Đó là một cảm giác tò mò hoàn toàn không thể khống chế được.
Từ phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây có thể nhận ra, ông chủ của
nhà hàng Đức này không phải là người nước ngoài. Nhưng vì đầu bếp là người Đức
nên hương vị các món ăn ở đây đích thị là của Đức.
Đây là nhà hàng Vu Dương giới thiệu với anh. Sở thích của cô ấy rất kỳ lạ, khi
ở Đức cô ấy ăn đồ Trung Quốc, khi ở Trung Quốc cô ấy lại hay ăn đồ ăn Đức và Ý.
La Thanh Phong luôn nghĩ cô ấy là một người rất kỳ lạ và khó hiểu, cho dù là
cách cư xử hay thói quen sinh hoạt của cô ấy cũng vậy.
Không ăn sáng nên La Thanh Phong cảm thấy đói nhưng ngoài canh nấm và lạp
xường, anh hầu như không ăn thêm món gì khác. Có lẽ là vì tâm trạng anh không
vui nên ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ngồi đối diện anh là Vu
Dương đang hờ hững gẩy miếng bánh hoa quả kiểu Đức trong đĩa hồi lâu mà không
ăn.
Ngược lại, Hình Nguyên ăn rất ngon miệng, sau khi ăn đĩa thịt nướng của mình,
anh trút hết cả chỗ lạp xường trong đĩa Vu Dương sang đĩa mình.
La Thanh Phong châm một điếu thuốc, do dự một lát rồi lại đặt xuống.
Vu Dương liếc nhìn anh, lười biếng nói: “Rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói?”
Hai tay La Thanh Phong ấn lên huyệt thái dương của mình rồi vén tóc ra phía
sau, để lộ một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Anh nhìn Vu Dương với thái độ rất
chăm chú, “Vu Dương, chúng ta đã thỏa thuận trước rồi, em về đây cùng anh làm
nhà đầu tư, anh nghĩ... em chỉ cần để luật sư của em làm việc với anh là được.
Anh cảm thấy em không cần phải đến phòng tranh hàng ngày.”
Vu Dương đang cầm dao dừng tay lại, đầu mày giãn ra, nhìn anh vẻ không vui, “Anh
lại làm sao thế?”
La Thanh Phong không chớp mắt nhìn cô, “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em.”
Vu Dương không kiềm chế được nữa, bực bội ném chiếc dao trong tay, giọng vút
cao, “ Cái trò này anh chơi mãi không chán sao?”
La Thanh Phong lắc đầu, “Chúng ta biết nhau đã nhiều năm, có thể coi là hiểu
nhau. Vì anh chơi chán rồi nên mới không muốn tiếp tục nữa. Vu Dương, chúng ta
không hợp nhau.”
Vu Dương đay nghiến hỏi anh: “Lần này anh lại để ý đến ai rồi?”
“La Thanh Phong, anh toàn nói những lời không thực tế!” Vu Dương cầm cốc đưa
lên miệng uống mới phát hiện ra đó là cà phê đen của Hình Nguyên nên vội nhổ
ra, “Em không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đi tìm cái gì! Anh là họa sỹ, ngoài vẽ
tranh, sáng tác, mọi việc trên thế giới này không có liên quan gì đến anh.
Không có em anh có nổi tiếng được không? Lúc nào cũng muốn tìm cảm giác...
Ngoài việc soi gương nhìn chính mình, anh còn có cảm giác với ai nữa?”
La Thanh Phong vẫn không nói gì.
Vu Dương mềm giọng, mở to mắt dịu dàng nhìn La Thanh Phong, “Chỉ có em mới có
thể giúp anh, em có thể lợi dụng điều kiện của họ Vu để giúp anh gây ảnh hưởng.
Hàng năm chúng ta có thể về Munich tổ chức triển lãm tranh...”
La Thanh Phong dựa lưng vào ghế, mặt mũi tỏ vẻ thờ ơ, có vẻ nhu viễn cảnh sáng
lạn mà cô vẽ ra không hề hấp dẫn anh.
Hình Nguyên nhìn miếng lạp xường rồi nhìn Vu Dương, dường như đang chờ xem tiếp
vở kịch.
“Vu Dương, em có thể đầu tư vào phòng tranh của anh, nhưng xin em, đừng coi anh
là chỗ đầu tư của em.” Ngón tay La Thanh Phong gõ nhẹ lên cốc rượu rồi tự cười
mình, “Anh không có hứng thú với những điều em nói, hoặc là, không có em và họ
Vu giúp đỡ, anh vẫn làm được, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Em không cho anh
được những gì mà anh thật sự thích thú.”
Mặt Vu Dương biến sắc.
La Thanh Phong thở dài, “Hơn nữa, em không nên đi lạc vấn đề, anh đang nói
chuyện của em và anh. Ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau, qua nhiều năm
càng nhận rõ sự thật đó, không nên nhầm lẫn nữa. Em nói xem.”
Vu Dương thở mạnh, run rẩy vì tức giận, “Cái gì mà không hợp nhau? Em ở Đức rất
tốt, nếu không phải vì thích anh, em đã không đi cả nửa vòng trái đất đến đây!”
“Thích là gì?” La Thanh Phong cảm thấy buồn chán, mệt mỏi hỏi lại cô, “Kế hoạch
của em là biến anh thành Picasso hoặc Dùrer thứ hai là thích sao?” [Albrecht Dùrer
(1471-1528): Họa sỹ người Đức]
Khuôn mặt của Vu Dương hơi biến dạng vì tức giận, “ Em bỏ công việc làm ăn của
họ Vu, đến Trung Quốc cùng anh, không phải là thích sao?”
La Thanh Phong chau mày, “Làm ăn? Nhà em không phải
là xã hội đen sao?”
“Anh mới là xã hội đen!” Vu Dương giận dữ, “Cả nhà anh đều là xã hội đen!”
Hình Nguyên bật cười không đúng lúc.
Vu Dương thấy anh không những không giúp mình nói một câu, còn cười như đang
xem diễn kịch, mặt đỏ lên rồi chuyển sang xanh tái, cuối cùng xách túi bỏ đi.
Bước đến cửa nhà hàng còn buông lại một câu, “La Thanh Phong, chuyện này chưa
xong đâu!”
Hình Nguyên nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Vu Dương, cầm khăn lên lau miệng, “
Thất lễ, thất lễ.”
La Thanh Phong liếc nhìn anh ta, cuối cùng cũng lấy thuốc trong túi ra.
Hình Nguyên vội vàng cướp một điếu rồi cầm bật lửa châm thuốc cho anh.
“Sao thế, lại muốn chia tay sao?” Hình Nguyên vẫn giữ vẻ mặt như cũ, không tỏ
vẻ ngạc nhiên, “Trước mặt tôi nói chia tay không ít hơn ba lần rồi!”
La Thanh Phong hít một hơi thuốc, quay đầu nói: “Hôn tôi một cái.”
Anh nhìn điếu thuốc dưới đất rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của La Thanh Phong,
không hề có vẻ như đang muốn đùa giỡn.
“Không phải là anh có thể trêu đùa với cả đàn ông và phụ nữ sao?” La Thanh
Phong sốt ruột, “Còn giả vờ với tôi làm gì?”
Hình Nguyên sờ vào túi mình, không có thuốc nên tiện tay lấy một hộp thuốc
trong túi La Thanh Phong, giải thích: “Tôi phải giả vờ sao? Vô sỉ là vũ khí tốt
nhất của tôi! Nhưng nói đi nói lại, người anh em, tôi thật sự không có cảm giác
gì với cậu.”
La Thanh Phong thờ dài, “Không hôn được sao?”
Hình Nguyên thật thà gật đầu.
La Thanh Phong tiếp tục thở dài, “Cảm giác của tôi với Vu Dương cũng tương tự
như cảm giác của anh với tôi.”
Một lần nữa, Hình Nguyên lại làm rơi điếu thuốc ra khỏi miệng.
La Thanh Phong nhìn xuống, che giấu ánh mắt hoang mang của mình, “Có thể tôi
không biết thích là gì, nhưng tôi có thể khẳng định không thích là gì, vì thế,
không nên tiếp tục lừa dối nữa. Thật sự tôi cũng không ham muốn thứ gì của nhà
anh.”
“Tôi cũng không hy vọng cậu ham muốn gì ở nhà tôi.” Hình Nguyên rút ra điếu
thuốc thứ ba trong năm phút, lười biếng nói, “Không phải tôi tự khen mình, tôi
không phải là người xấu. Nhưng... Dương Dương không giống tôi.” Anh nhướn mày,
ánh mắt có vẻ hơi tàn bạo, “Hơn nữa, cô ấy tiếp xúc với những người không giống
tôi, ví dụ ông ba Mạnh. La Thanh Phong, tôi nói với cậu những lời này không
phải là cảnh cáo, chỉ là nhắc nhở thôi. Tôi không biết Vu Dương sẽ ngáng đường
cậu như thế nào, cậu đã có gan gây sự với cô ấy thì tốt nhất là nên chuẩn bị
tâm lý. Cô ấy sẽ không dễ dàng buông tay với những gì mà cô ấy đã để tâm.”
La Thanh Phong nhìn xuống không nói gì.
Hình Nguyên nói tiếp: “Cho dù nói như thế nào, tôi và anh trai cậu cũng có quan
hệ thân thiết. Cậu ấy chỉ có một mình cậu là em trai, tôi có thể chăm sóc cậu
đến mức nào hay mức đó. Nhưng nói thật, nếu sớm biết sự việc sẽ trở nên như thế
này, năm đó khi đến thăm cậu ở Munich, tôi đã không dẫn cô ấy theo.”
Trong mắt La Thanh Phong, người bạn này của anh trai mình mặc dù không phải là
người tốt, hoàn cảnh gia đình rất phức tạp, nhưng dù xấu tốt thế nào cũng vẫn
là người biết điều, không ép buộc người khác làm bất kỳ điều gì, cho dù người
bị ảnh hưởng là người thân của mình. Có lẽ chính vì điểm này nên La Thanh Phong
mới có thể làm bạn với anh ấy.
“Anh trai tôi tháng sau kết hôn.” La Thanh Phong cầm cốc nhấp môi, “Anh có đi
được không?”
Hình Nguyên thở dài, “Để sau. Tôi từng này tuổi rồi, không có việc thì đến đó
làm gì để bị shock?”
La Thanh Phong mím môi cười, không nói gì nữa. Anh đã nghe nói, năm đó Hình
Nguyên và anh trai anh học đại học cùng thích chị dâu Anne Bạch nhưng không gặp
vận may nên rốt cuộc vẫn phải để anh trai anh lấy mất người đẹp.
Hình Nguyên cầm cốc thất thần một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Cậu có phát hiện
ra không? Cô bạn học họ Hình của cậu trông rất giống chị dâu cậu.”
Hàn Hiểu?
La Thanh Phong ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại ngoại hình của Hàn Hiểu, mặc dù cô
không trang điểm nhưng khuôn mặt rất tinh tế. Đúng là... có vài điểm giống
nhau. Vì sao trước đây anh không nhận ra?
La Thanh Phong liếc nhìn Hình Nguyên như đang có tâm sự gì đó, đột nhiên cảm
thấy không vui trong lòng, “Anh đừng có ý định gì với cô ấy.”
“Ồ?’ Ánh mắt Hình Nguyên nhìn anh, đầu mày hơi rung lên, “Không phải là cậu muốn
chia tay Vu Dương vì cô ấy chứ?”
La Thanh Phong chau mày, “Không phải.”
“Có thật là không phải không?” Ánh mắt Hình Nguyên rất chăm chú rồi nhìn về
phía sau lưng anh.
La Thanh Phong thấy thế, trong ánh mắt anh ấy có gì đó hơi lạ.
Anh quay đầu lại nhìn.
Có vài người ăn mặc rất nghiêm chỉnh đang bước vào nhà hàng, vừa mới nhìn
thoáng qua La Thanh Phong đã nhận ra Hàn Hiểu.
Không phải là một Hàn Hiểu buộc tóc đuôi gà, mặc áo phông và quần bò mà là một
Hàn Hiểu mặc sơ mi trắng với váy. Mái tóc hơi dài buông xõa xuống vai, cô trang
điểm nhẹ nhàng và toát lên vẻ xinh đẹp chưa từng thấy.
Bất giác La Thanh Phong cảm thấy khó thở.
Cùng lúc đó, Hàn Hiểu nhìn thấy anh. Cô hơi ngạc nhiên rồi gật đầu chào, ngồi
xuống một ghế trống cùng mọi người.
La Thanh Phong quay lại, bắt gặp cái nhìn của Hình Nguyên. Không biết vì sao,
trong giây phút đó, anh cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hình Nguyên.
“Có thật là không phải không?” Hình Nguyên tiếp tục hỏi mà không động sắc mặt.
“Không phải gì?” Nói xong, La Thanh Phong mới nhớ ra câu hỏi lúc trước. Có liên
quan đến Hàn Hiểu không? Hình như có, hình như không. Dù sao cô ấy cũng chỉ là
bạn học cũ...
“Không phải.” La Thanh Phong cảm thấy mất kiên nhẫn vì bị hỏi dồn.
“Vậy thì tốt.” Hình Nguyên gật đầu, “Như vậy, nếu tôi theo đuổi cô gái này sẽ
không có gì liên quan đến cậu.”
Cánh tay đưa ra của La Thanh Phong dừng lại rồi tiếp tục đưa về phía trước như
không hề có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chiếc chìa khóa xe bên cạnh cốc rượu,
“Theo đuổi? Tôi thấy anh không nên động đến những cô gái như vậy thì tốt hơn.
Cô ấy không phải là đối tượng tốt để anh đùa cợt.”
Hình Nguyên cười, “Có phải cậu cảm thấy, kẻ tồi tệ như tôi chỉ thích hợp với
những cô gái phong trần thôi sao?”
La Thanh Phong trả lời dứt khoát: “Phải.”
Hình Nguyên ngậm điếu thuốc và cười, không nói gì nữa.
Hàn Hiểu không biết vì sao mình ngồi được xuống ghế, không những chân cứng đờ
mà các cơ mặt của cô cũng đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên cô hội họp cùng đồng nghiệp sau khi đến Hải Công, không ngờ
lại trùng hợp như vậy...
Bây giờ Hàn Hiểu muốn trốn La Thanh Phong. Liệu có cô gái nào sau khi bộc lộ
tình cảm có thể đối diện với đối phương như không hề có chuyện gì xảy ra?
Hờ hững ăn xong bữa cơm, mấy người đồng nghiệp đang lấy ví ra chia tiền thì
nhân viên phục vụ mang lên tặng hoa quả, nói với họ là có người đã thanh toán
với lý do mời khách của cô Hàn.
Mọi người ngạc nhiên, xúm lại hỏi cô có phải là bạn trai không.
Hàn Hiểu hoa cả mắt, quay lại nhìn, thấy Hình Nguyên đang đứng dựa vào quầy hôn
gió với cô. Đứng bên cạnh anh ta còn có La Thanh Phong, sắc mặt u ám.
Hàn Hiểu không biết anh đang nghĩ gì.
Thật ra... cô quen La Thanh Phong cũng không lâu, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy
thái độ đó của anh nên không phân biệt được rốt cuộc anh có tâm trạng như thế
nào. Nhưng, thái độ không vui của anh có thể rất dễ dàng nhận ra. Vì sao anh
không vui? Vì Hình Nguyên? Lẽ nào anh ấy vẫn còn cảm thấy mình đang câu kéo
Hình Nguyên?
Trong mắt anh ấy mình không tốt như vậy sao?
Hàn Hiểu lườm Hình Nguyên, không vui nói: “Tôi không có bạn trai bị bệnh thần
kinh như thế. Anh ta nhiều tiền thì để cho anh ta trả.” Cô không nói thành lời
ý sau đó của mình: Dù sao cũng là mời cả mâm, không phải chỉ mời một mình tôi.