Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 1



Đêm khuya, có cơn mưa phùn lặng lẽ rơi xuống thành phố B.

Mưa phùn là loại mưa rất tốt, nó không để người say ngủ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chỉ khiến tâm tư của kẻ mất ngủ ướt đẫm triền miên.

Hứa Gia Lạc đứng hút thuốc trên ban công, điện thoại bị hắn ném trên chiếc bàn trà bên cạnh. Màn hình sáng liên tiếp mấy lần, phía trên là thông báo nhắc nhở của thẻ tín dụng AMEX.

Hắn thờ ơ nhìn lướt qua, rồi cũng lười mở ra xem.

Sau khi ly hôn, Cận Sở vẫn dùng thẻ phụ của hắn. Bây giờ là buổi chiều bên Mỹ, nên hắn đoán Cận Sở đang đi shopping. Mua sắm đến mức có tin nhắn thông báo gửi đến thì hẳn là số lượng không nhỏ…

Cận Sở đang mua gì nhỉ?

Hứa Gia Lạc vừa hút thuốc vừa nghĩ.

Cận Sở thường thường mơ màng, có một lần đi trên phố, người ấy đã bỏ ra 800 đô la để mua một bức tượng gỗ hình con khỉ của một kẻ lang thang tự xưng đến từ châu Phi. Kẻ lang thang kia bảo đây là vật thần thánh đã được trưởng lão bộ lạc cầu phúc.

Về sau hai người họ nhìn thấy một bức tượng gỗ tương tự trong chợ đồ cũ, hóa ra nó là đồ chơi trẻ em được sản xuất hàng loạt ở Việt Nam, đề giá 3,99 tệ.

Mặc dù Cận Sở rất tức giận, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn khuyên cậu ta giữ lại bức tượng gỗ, đồng thời tự mình treo một nhãn mác viết tay lên cổ khỉ gỗ: Giá 800 tệ.

Hứa Gia Lạc thường xuyên nhớ đến những chuyện ngốc nghếch này, nhớ rất rõ tới từng chi tiết nhỏ.

Hai người họ ở chung với nhau bảy năm, gần như chưa hề cãi nhau.

Mãi đến khi Cận Sở đột nhiên nói với hắn: Em cảm thấy mình không yêu anh nữa Hứa Gia Lạc ạ. Em thấy hình như chuyện gối chăn chỉ vì nhu cầu sinh lý cần thiết trong kỳ phát tình, và cuộc sống này chẳng hề có ý nghĩa.

Trong hôn nhân, câu nói này tương đương với việc mới bắt đầu chơi đấu địa chủ đã tung ngay bốn con hai cộng thêm con Joker.

Hứa Gia Lạc không níu kéo nữa.

Hắn cưng chiều Cận Sở, nhưng sẽ không thẽ thọt khép nép cầu xin.

Luật sư nói với hắn, nếu không phải cuộc ly hôn vì sai lầm thì thực sự không cần nhượng bộ đến mức này. Nhưng Hứa Gia Lạc vẫn bình tĩnh chọn thỏa thuận ly hôn hoàn toàn bất lợi cho mình, dứt khoát để nhà cửa và xe lại cho Cận Sở.

Sau khi thực hiện xong xuôi tất cả các thủ tục, Hứa Gia Lạc tạm dừng việc học tiến sĩ, một mình lên máy bay ngồi 12 tiếng về nước.

Đám bạn xấu trong nhà bên kia tổ chức tiệc độc thân cho hắn. Những người này có mối quan hệ rắc rối phức tạp với nhà họ Hứa, nhưng đều là những kẻ giàu có rảnh rỗi, chẳng ai cảm thấy cuộc hôn nhân thấp kém này đáng tiếc hận bao nhiêu cả.

Hứa Gia Lạc điềm nhiên tham gia party với bọn họ mấy hôm, đi xem thi đấu F1, đi bar, lái du thuyền ra biển câu đêm.

Đã rất lâu rồi hắn không thực hiện những việc của giới công tử ca này, nhưng vẫn như thia lia quen chậu.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hắn đã quay về, bắt đầu định giới thiệu đủ kiểu Omega trẻ trung xinh đẹp. Nhưng chẳng ai ngờ, nửa đêm nọ lúc đang uống rượu được nửa cuộc, nhân vật chính của bữa tiệc là Hứa Gia Lạc bỗng đặt gấp một chuyến bay về thành phố B.

Hắn chẳng chào hỏi ai, chỉ gửi một tin nhắn nói bạn thân của mình ly hôn nên phải qua xem.

Ai nấy đều ngơ ngác, bản thân mình ly hôn mà không thấy cậu coi ra gì, giờ bạn bè ly hôn cũng cần phải chạy trốn ngay trong đêm à.

Đương nhiên Văn Kha là người bạn mà Hứa Gia Lạc coi trọng nhất. Anh ly hôn, Hứa Gia Lạc rất lo lắng.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân duy nhất của việc hắn biến mất –

Thực ra nguyên nhân thật sự cũng không đáng nhắc đến, chỉ là trong biển người đương cuồng hoan ồn ào náo nhiệt, hắn quá nhung nhớ Cận Sở, cũng nhớ bé Nam Dật của hai người họ khôn nguôi.

Hắn là Alpha đã xem “Bố già” mà lớn, tại sao lại không đau lòng vì ly hôn được cơ chứ.

Vai Michael Corleone của Al Pacino đã dạy hắn: Đàn ông không chịu bỏ thời gian để bầu bạn với người nhà không phải là đàn ông chân chính.

Nhưng bây giờ hắn vẫn mất đi người nhà của mình.

*Bố già (tiếng Anh: The Godfather) là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955. Trong phim này, Al Pacino hóa thân thành Michael – con út trong gia đình mafia Corleone – không muốn kế thừa đế chế tội ác do cha gây dựng. Sau lần cha bị ám sát hụt, Michael buộc lòng phải đứng lên điều hành băng đảng để cạnh tranh với các dòng họ khác. Qua thời gian, anh trở thành “Bố già” mới, thống trị thế giới ngầm ở New York.

….

Quay về thành phố B đã ba bốn tháng, vậy mà Hứa Gia Lạc vẫn thường xuyên mất ngủ như tối nay.

Hắn hút bốn điếu thuốc, điếu thứ năm đang dang dở một nửa thì chợt nghe thấy phía cửa kính ngoài ban công truyền đến tiếng động nho nhỏ.

Lúc quay đầu lại, quả nhiên Hứa Gia Lạc nhìn thấy Hạ An đang bực bội dùng móng cào cửa…

Hạ An nhớ hắn rồi.

Hứa Gia Lạc khẽ mỉm cười một cái, hắn nhanh chóng bóp tắt thuốc lá rồi quay người kéo cửa ra, đoạn bế con mèo lên.

Hắn thơm Hạ An, hỏi: “Có phải mày là công chúa bé bỏng của tao không hả Hạ An?”

“Meo…” Hạ An dùng hai chân trước ôm lấy cánh tay hắn, lười biếng lúc lắc cái đuôi.

Hạ An là một con mèo Ragdoll già 12 tuổi, có hai màu như báo biển, và một đôi mắt to tròn xanh đậm.

Hứa Gia Lạc đã nuôi Hạ An từ khi nó còn là một chú mèo cái nhỏ bằng bàn tay đến khi thành một cục lông tròn xoe bự chảng như bây giờ. Nhưng tám năm trước sau khi mang thai, Cận Sở làm ầm ĩ không muốn sống chung với mèo, nên Hứa Gia Lạc bèn đưa Hạ An về quê hương Cẩm Thành nhờ bố mình chăm sóc thay mấy năm.

Lần này sau khi về thành phố B sắp xếp công việc, chuyện đầu tiên hắn làm là đón Hạ An về sống cùng với mình.

Ôm Hạ An quay về giường, Hứa Gia Lạc mở Wechat ra nhìn bảng tin bạn bè một chút. Ba phút trước Cận Sở đăng một tấm ảnh chơi đùa với Nam Dật ở bãi biển, hắn nhấn like, sau đó định đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên tiếng ting ting thông báo.

Mặt Hứa Gia Lạc lập tức đen thui.

Lại nữa, tiếng nhắc nhở như đòi mệnh này khiến nhất thời hắn quên sạch sầu não.

Thời gian hiển thị trên điện thoại lúc này rất chi bắt mắt: 1.08 AM.

Chỉ mỗi một người có thể khiến điện thoại hắn vang lên nhắc nhở có tin nhắn đến của DingTalk*.

*DingTalk là một ứng dụng giao tiếp và hợp tác doanh nghiệp của Trung Quốc, do Alibaba phát hành, được ví như Slack phiên bản Trung. Ứng dụng này thường được dùng trong các doanh nghiệp, nói thêm là các sếp rất thích nó vì gửi thông báo nhanh, nhân viên nào đọc chưa đều biết cả, có đầy đủ các chức năng như chấm công, họp trực tuyến, quản lý dự án… Nhưng nhân viên lại rất ghét, lý do là bị giám sát quá gắt =)))

Hứa Gia Lạc không muốn suy nghĩ tiếp nữa, hắn quăng điện thoại qua một bên định không đọc tin nhắn này, nhưng sau mấy lần trằn trọc trên giường, hắn vẫn không tài nào ngủ được.

Đúng thế, hắn mắc chứng bắt buộc cưỡng chế.

Là kiểu bắt buộc cưỡng chế “Nếu có người gửi tin nhắn đến mà bạn không đọc, bạn vẫn sẽ suy nghĩ xem rốt cuộc người ta nói cái gì, bởi thế chẳng thể nào ngủ được”.

Thế nên Hứa Gia Lạc từ bỏ giãy giụa, ngồi dậy mở tin nhắn ra –

Phó Tiểu Vũ: Hứa Gia Lạc, chiều mai chúng ta gặp nhau, cần đổi phương án.

Quá tuyệt, double kill.

Không chỉ là tiếng chuông báo một tiếng đồng hồ lấy mạng, mà còn tiếng kèn lệnh tăng ca thổi lên.

Hứa Gia Lạc lập tức cap màn hình một tấm ảnh lịch, sau đó dùng bút đỏ khoanh lại hai chữ “Thứ bảy” thật bắt mắt, nhấn gửi đi.

Một tấm ảnh nói rõ hết thảy.

Một phút sau.

Phó Tiểu Vũ: Thứ bảy anh có sắp xếp gì? Bảng trắc nghiệm hôm qua anh gửi đến còn có rất nhiều thứ cần sửa, trước khi deadline đến cần anh phối hợp hơn với tôi để xử lý cho xong phần này.

Hứa Gia Lạc: Chiều mai tôi định ra sân bóng rổ chơi với bạn, đã hẹn trước rồi. Sau đó tối có bữa liên hoan, với lại sáng phải tắm cho mèo, chẳng lúc nào rảnh cả.

Lại một phút sau.

Phó Tiểu Vũ: Sân bóng rổ nào? Tôi cần từ nửa tiếng đến một tiếng thôi, lúc nghỉ giữa trận chúng ta gặp nhau, tôi sẽ lái xe đến tìm anh.

Hứa Gia Lạc: ….

Nếu như trên thế giới này có thứ gì thật sự có thể xóa bỏ nỗi muộn phiền ly dị, thì có lẽ đó không phải rượu, mà là công việc.

Nếu như trên thế giới này có người nào có thể băng qua thời gian, vượt qua khoảng cách, kiên định không đổi đi tìm hắn, theo đuổi hắn, thì có lẽ đó không phải là một người yêu hắn, mà là Phó Tiểu Vũ –

Một Omega mạnh mẽ, đáng ghét, không hề có tí ti quyến rũ.

….

Ba giờ chiều, sân bóng rổ Nsports của thành phố B.

Bảy tám Alpha đang chơi bóng trên sân, ai nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Giày thể thao ma sát với mặt sân phát ra tiếng kêu rin rít, tiếng reo hò sôi động cũng liên tiếp vang lên.

Một Alpha trẻ tuổi chạy vào từ ngoài cửa, hiển nhiên là cậu ta đến muộn, túi thể thao đeo xộc xệch. Sau khi chạy vào sân cậu ta mới vội vàng chào hỏi: “Má nó, xin lỗi mọi người nhé, em ngủ trưa quên đặt báo thức nên đến muộn… Ấy, anh Hứa đâu? Đã lâu lắm rồi không quay về cùng nhau chơi, em nhớ anh ấy quá đi mất.”

Alpha đứng đầu chụp quả bóng rổ vào tay, hơi bĩu môi hất hất mặt về phía ngoài sân, thấp giọng nói: “Suỵt, nói nhỏ chút thôi Đại Ninh. Anh Hứa đang tăng ca đấy.”

Đại Ninh còn tưởng mình nghe lầm, cậu ta thuận theo hướng kia nhìn qua, chỉ thấy Hứa Gia Lạc đang mặc áo chơi bóng rổ ngồi trên sàn nhà nom rất đáng thương, trên bàn nhỏ trước mặt có đặt một chiếc laptop, và hắn đang gõ chữ lạch cạch.

Mà bên cạnh hắn có một Omega mặc sơ mi quần tây trông chẳng ăn nhập gì với nơi này cả. Lúc này người đó đang ngồi ngay ngắn trên khán đài, hình như đang nói gì đó với Hứa Gia Lạc.

“Anh Hứa nói chuyện hồi lâu với Omega kia rồi, cũng chẳng có tâm tư mà chơi bóng.” Alpha đứng đầu nặng nề thở dài.

“Omega kia nom như thế nào hả A Mông.” Đại Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt hóng hớt. Nhưng sau đó cậu ta nghĩ nghĩ rồi không nhờ vả nữa, chạy thẳng đến máy bán hàng cạnh đó mua hai lon nước ngọt rồi đi về phía Hứa Gia Lạc. Cậu ta vừa chạy đến vừa nhiệt tình nói: “Ấy anh Hứa ơi, hai người bận rộn thế, em đến đưa cho hai anh lon nước nè. Trời nóng nực lắm, đừng để mình bị khát.”

Cậu ta vừa nhìn thoáng qua một cái đã phát hiện không ổn, trên chiếc bàn nhỏ kia đang đặt la liệt bảy tám lon nước.

Xem ra là nước do mấy kẻ hóng hớt đến trước đó đưa. Trí thông minh của mấy người này không khác lắm so với thẳng A, thế mà lấy cớ cũng nhất trí với nhau.

*Thẳng A tác giả chế lại từ từ thẳng nam í.

Omega ngồi trên khán đài ngẩng đầu nhìn Đại Ninh một cái, đoạn nhíu nhíu mày: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi không khát.”

Giọng điệu của y rất lãnh đạm, nhưng cái thoáng ngẩng đầu kia lại khiến Đại Ninh sững sờ hồi lâu mới “À” một tiếng, nhớ ra mình đến chơi bóng.

Hứa Gia Lạc đang sứt đầu mẻ trán gõ chữ, không quay đầu lại nói: “Cậu nhanh đi chơi bóng đi.”

Trên sân bóng rổ, A Mông vừa dẫn bóng chạy về phía trước vừa tiếp tục tám chuyện với Đại Ninh: “Thế nào, thấy sao?”

Đại Ninh cũng giả vờ như đang hồng hộc cướp bóng, nhưng trong lòng vẫn còn vương chút rung động. Cậu ta hồi tưởng lại một lúc mới nói: “Đù má, đại mỹ nhân đấy. Còn nữa, sao mấy anh đã đi qua ngó hết rồi mà chả ai nói với em một tiếng vậy, khiến em như thằng ngu ngục ấy.”

“Haizzz.”

A Mông còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, hắn ném bóng vào rổ đánh “Soạt”.

Cú lên rổ này khiến hắn có linh cảm, bèn phát biểu cách nhìn của mình một cách nặng nề: “Anh Hứa của anh bị bắt thóp chắc chắn rồi.”

______________

Hết chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.