Chuyện “Tặng quà sinh nhật cho Phó Cảnh” này cũng khiến Phó Tiểu Vũ hơi lắng lo suy nghĩ.
Chiều nay khi Hứa Gia Lạc chuẩn bị đi Thuận Thành, Phó Tiểu Vũ vốn đang có cuộc họp online với bên Lam Vũ, nhưng được nửa chừng y còn cố ý bớt chút thời gian đến bên Hứa Gia Lạc.
Kết quả y đi ra cũng không nói chuyện, chỉ cầm điện thoại đứng ở làn đỗ xe nhìn Hứa Gia Lạc.
“Em nhìn gì đấy?” Hứa Gia Lạc hỏi.
“Hay là em đi với anh nhé.”
Phó Tiểu Vũ thấp thỏm nói, đoạn bước hai bước tới bên cạnh xe.
“Hử?” Hứa Gia Lạc ngồi vào Tesla, thắt dây an toàn cho mình: “Lại không sợ mất mặt nữa rồi à? Với cả không phải lát nữa em còn phải họp đấy ư?”
Phó Tiểu Vũ im lặng một chốc, bỗng cúi người xuống nói với Hứa Gia Lạc qua cửa xe: “Xin lỗi anh, có phải là em hơi vô trách nhiệm không?”
Đúng là y không muốn chủ động đi tìm Phó Cảnh. Nhưng y đã đồng ý với Hứa Gia Lạc, nên không thể không thừa nhận rằng có lẽ từ sâu trong đáy lòng, y vẫn loáng thoáng hi vọng quan hệ cha con giữa mình và Phó Cảnh vẫn có thể có lối thoát.
Là vấn đề của chính gia đình y, thế nhưng vì sĩ diện, vì không muốn đối mặt với Phó Cảnh mà y đã giao nhiệm vụ đầy khó xử này cho Hứa Gia Lạc.
Điều này không chỉ vô trách nhiệm, mà còn cả nhu nhược.
“Ha…” Hứa Gia Lạc ngồi trong xe thấp giọng cười. Hắn thò tay ra khỏi cửa xe, rồi dùng lưng ngón tay cọ nhè nhẹ lên mặt Phó Tiểu Vũ, hài hước nói: “Lần này đâu có phải là chính thức gặp phụ huynh đâu. Coi như anh chạy việc giúp em thôi, đừng nghĩ long trọng thế.”
Phó Tiểu Vũ hít vào một hơi nhưng không nói gì. Câu nói “Không phải gặp phụ huynh” của người đối diện vẫn khiến y thờ phào một hơi, cuối cùng gật gật đầu lùi lại một bước.
Lúc đến Thuận Thành, trời đã nhá nhem tối.
Trước khi xuất phát Hứa Gia Lạc đã thêm Wechat của Đường Ninh để chào hỏi. Khi đến nhà họ Đường chỉ có mỗi Đương Ninh đứng đón hắn ở cửa ra vào,
“Vất vả cho cháu quá Tiểu Hứa à, xa như thế còn lái xe tới. Cháu khách sáo quá…” Nữ Alpha cũng rất nhiệt tình, bà giúp Hứa Gia Lạc chuyển từng hộp đồ vào phòng khách, vừa đi vừa cao giọng nói: “Nhiều quá, mấy thứ này là gì thế? Không phải trước đó cháu nói là chỉ đưa ít thịt với cá đến sao?”
Bà cao giọng như vậy ít nhiều gì cũng có chút cố ý.
Hứa Gia Lạc thuận theo ánh mắt của bà liếc vào trong một cái, chỉ thấy cửa phòng ngủ chính vẫn đang khép, rồi lại nhớ đến Phó Cảnh mãi không thấy xuất hiện, đương nhiên hắn hiểu ra ngay lập tức.
“Đúng là không nhiều lắm đâu ạ. Bác cho cháu con dao rọc giấy hay dao gì đó với, để cháu giúp bác mở ra. Trong này có rất nhiều đồ tươi, còn có đồ ướp đá nữa, phải nhanh chóng cất đi.”
Hứa Gia Lạc cười nói.
Dĩ nhiên hắn không chỉ mang đến chút thịt cá, mà đã cố ý tìm một người bạn làm trong quán ăn Nhật cao cấp để mua mấy thùng đồ tươi, trong đó bao gồm cả thịt bò wagyu và sườn non cho Đường Ninh. Nhưng quan trọng nhất là bề bề tươi rói, hải sâm đỏ cao cấp và bào ngư loại ba con một ký – những thứ mà hắn đặc biệt chuẩn bị cho Phó Cảnh.
Từng thùng đồ được mở ra, Đường Ninh thật sự hết hồn. Bà là người biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được những thứ này không giống đồ mà công ty phát cho.
“Không có đâu ạ, bác cứ ngồi đi, để cháu xử lý cho.”
Hứa Gia Lạc không phản bác rõ ràng, sau khi lấy đồ trong thùng ra xong hắn tự mình xắn tay áo lên chăm chỉ xách mấy thứ đó vào nhà bếp và xếp trong tủ lạnh.
Đường Ninh cũng không khăng khăng giúp cho bằng được. Bà đã có tuổi rồi, khom lưng không dễ chịu lắm, chỉ có điều sau khi Hứa Gia Lạc xắn áo lên bà nhìn lướt qua chiếc đồng hồ Audemars Piguet trên cổ hắn hắn.
Công ty tặng chỉ là cái cớ giả vờ thôi, chỉ cần là người thông minh thì đều hiểu rõ chuyện này.
Những gì Hứa Gia Lạc làm nom tùy ý thật đấy, nhưng thực ra lại rất tinh tế. Việc tặng đồ cho phụ huynh, điều mấu chốt cần thiết nhất chính là khéo léo, từ vẻ ngoài hay chất lượng quà đều phải chăm chút.
Thịt bò và tôm tít đều là những thứ hai ông bà thích ăn, còn hải sâm và bào ngư hắn mang đến, nói bổ dưỡng chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn chính là mặt mũi. Đến lúc đó lấy ra chụp kiểu ảnh, hoặc lúc mở tiệc chiêu đãi bạn bè nói “Phó Tiểu Vũ tặng, Alpha của Phó Tiểu Vũ tặng” đều khiến người lớn vui vẻ hơn bất cứ điều gì.
Chuyện này đúng là thông tục, nhưng Hứa Gia Lạc lại nhìn thấu được điểm này, và còn cảm thấy rất bình thường. Khói lửa nhân gian là thế đó, hắn nguyện ý phối hợp.
Hắn bận rộn một lúc lâu. Có lẽ mùi hải sản nồng quá, chỉ nghe “Meo” một tiếng, một con mèo mướp từ nhà đi ra, đồng thời cũng đẩy cánh cửa vốn khép hờ trước đó ra.
“Bé Mập!” Tiếng Phó Cảnh từ trong phòng ngủ truyền ra, nhưng sau đó im bặt đi rất nhanh, cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Bé Mập đúng là khá mập. Người nó tròn xoe, cũng không sợ người, sau khi lao ra lập tức muốn xông đến túi bề bề.
“Bé Mập, đứng nghịch nào.” Đường Ninh cười bế Bé Mập từ dưới đất lên. Bà pha cho Hứa Gia Lạc một chén trà, chờ Hứa Gia Lạc sửa soạn xong xuôi ngồi xuống ghế mới nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hứa, cháu uống chén trà đi. Lần sau đừng mua nhiều đồ thế nữa nhé. Tiểu Vũ đâu rồi? Sao không đi cùng cháu luôn?”
“Em ấy bận quá ạ.”
Hứa Gia Lạc tự nhiên ôm Bé Mập, sau đó vuốt ve đầu nó rồi giải thích: “Bác ạ, Tiểu Vũ mới từ chức rời khỏi IM rồi, Hiện giờ em ấy đang tham gia vào một công ty internet của bạn, lại còn làm ông chủ nữa, còn bận hơn nhiều so với trước đây. Hôm nay trước khi cháu đi ra ngoài, em ấy vẫn còn đang họp.”
“Bận đến đâu cũng phải lo cho sức khỏe chứ.” Đường Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ chính, sau đó nói: “Cháu… Cháu chăm sóc nó nhiều thêm chút nhé.”
“Bác cứ yên tâm đi ạ, cháu hiểu rồi. Mặc dù bận là thế, nhưng em ấy cũng nhớ đến hai bác lắm.”
“Bác biết mà, những đồ mang tới đây đều là thứ bác với A Cảnh thích ăn. Cháu với Tiểu Vũ có tâm rồi.” Đường Ninh nhấp một ngụm trà, cười nòi: “Tiểu Hứa à, trước đó bác với cháu có tâm sự mấy câu đơn giản trên Wechat, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cháu đấy. Cháu đang làm gì thế? Có bận rộn không?”
“Cháu cũng tạm ạ, không bận như Tiểu Vũ đâu.”
Tới rồi tới rồi –
Câu “Cháu có thể kiếm được bao nhiêu tiền” trong N câu hỏi cần phải có khi gặp phụ huynh đã tới rồi.
Dù Đường Ninh có nói câu này nhẹ nhàng như không có việc gì đến đâu đi chăng nữa, Hứa Gia Lạc vẫn có thể nghe ra được ý này.
“Thật ra cháu còn đang học tiến sĩ ngành Nhân loại học của trường M ở Mỹ nữa ạ. Chỉ là trước đó vì chuyện ly hôn nên cháu mới về nước sắp xếp lại sinh hoạt một chút.”
“Đại học M à?” Nghe thấy chuyện này Đường Ninh khá vui vẻ, bà đẩy kính mắt rồi rót thêm trà cho Hứa Gia Lạc, hỏi: “Trường tốt, trường tốt. Đi học ở Mỹ cũng không dễ dàng gì, phải xa quê hương, cũng tốn tiền. Người nhà cháu thì sao, có nhớ cháu không?”
“Cũng tạm ạ. Hai người cha của cháu đều có sở thích của mình, nên cũng không hẳn là rất nhớ.”
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, nữ Alpha này thoạt nhìn ôn tồn nhã nhặn, nhưng thực ra lại rất thông minh.
Bà hỏi rất nhẹ nhàng, mới đầu như đang hỏi “Người nhà có nhớ cháu không”, nhưng thật ra lại không phải thế –
Đây chính là biến tướng của đề bài “Điều kiện gia đình thế nào” trong bộ N câu hỏi cần có khi gặp phụ huynh.
Lúc này người giải đề nhất định phải tỉnh táo, phải nhìn thấy mấu chốt của đề, phải thông qua biểu tượng để thấy được bản chất.
“Đúng là tiền bạc phải chi không hề ít, nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề ạ.”
Hứa Gia Lạc vừa gãi cằm cho Bé Mập vừa khẽ mỉm cười nói: “Điều kiện gia đình cũng tạm được, có một văn phòng gia đình giúp quản lý nên cháu không cần quan tâm. Mặt khác bên cháu cũng có một người quản lý chuyên môn giúp sắp xếp tài sản cá nhân, nên chuyện đáng lo nhất không phải là kinh tế. Việc khó nhất khi học tiến sĩ là lấy được học vị, chuyện này một giáo sư đại học như bác nhất định là người hiểu rõ nhất.”
Đệt, đúng là phong cách versailles đây rồi.
Thật ra ngay cả Hứa Gia Lạc cũng phải chuẩn bị từ sớm mới có thể nói versailles một cách trơn tru đến thế.
Lúc nói chuyện hắn lớn giọng hơn bình thường một chút, đương nhiên cũng là hiểu ngầm với Đường Ninh. Có điều phòng ngủ bên kia vẫn lặng yêu như tờ, xem ra hôm nay Phó Cảnh đã quyết định không gặp hắn rồi.
“… Cũng đúng.”
Đường Ninh ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, bà nở nụ cười rồi cúi đầu uống một ngụm trà. Kế đó bà hít một hơi thật sâu mới nhẹ nói: “Nhắc đến chuyện đó, Tiểu Hứa này, vậy bây giờ chuyện ly hôn của cháu đã xử lý xong chưa? Nghe ý của A Cảnh thì cháu và Omega trước đó còn có một đứa con nhỏ hả?”
“Đúng ạ, trước khi về nước thủ tục đã xong xuôi hết rồi. Con cháu hiện giờ đã sáu tuổi rưỡi, đang được vợ cũ cháu nuôi.”
Lần này Hứa Gia Lạc trả lời chậm hơn, cũng không thêm bất cứ thông tin dư thừa nào.
Không phải là hắn không tính trước được vấn đề này, chỉ là liên quan đến chuyện đó, hắn sẽ không giấu diếm tình hình thực tế, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều.
“Vậy sao.”
Đường Ninh chậm rãi uống trà, tựa hồ đang cân nhắc thông tin vừa biết được.
“Giờ không còn sớm nữa, cháu còn phải lái xe về thành phố B. Nên cháu đi trước nhé bác, à đúng rồi…”
Hứa Gia Lạc đứng dậy rút một phong thư nhỏ từ trong túi ra: “Cháu có mang mấy chiếc thẻ mua sắm Carrefour*, bác với chú cứ dùng để bình thường đi mua đồ ăn ạ.”
*Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau Wal-Mart của Mỹ.
Hứa Gia Lạc biết, dù thế nào đi nữa thì đồ ăn mang tới là Phó Tiểu Vũ tặng trên danh nghĩa, còn chính hắn không thể không chuẩn bị thứ gì đó, đó chính là ý hắn rất chú trọng.
Thẻ mua sắm khác với những thứ khác. Nhìn nó không long trọng lắm, có nhận cũng không có áp lực quá lớn, hơn nữa còn rất thực tế.
Đương nhiên là hắn đưa không hề ít, chỉ là Đường Ninh không mở ra. Có lẽ bà cũng không nghĩ tới chuyện này, nên từ chối: “Tiểu Hứa à, cháu xem lần đầu tiên tới đã mang quà thế này rồi. Thêm nữa thì không thích hợp đâu, chỗ hai bác cũng không chuẩn bị gì, ngay cả bao lì xì cũng không cho cháu được. Như thế ngại lắm.”
Đường Ninh tiễn hắn ra cổng, lại nhìn không được mà quay đầu lại nhìn thoáng một cái. Có lẽ bà muốn xác nhận xem Phó Cảnh có ra tiễn hay không, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Hứa Gia Lạc cũng cùng đứng chờ một phút, cuối cùng hắn cười cười đặt Bé Mập xuống đất. Trước khi đi hắn cố gượng nói một câu: “Bác, bề bề còn tươi lắm, tốt nhất hôm nay hấp luôn cho chú đi ạ. Nhờ bác chuyển lời chào của cháu đến chú với.”
“Được, được rồi, mau về đi thôi. Lái xe cẩn thận nhé.”
Ngay lúc Đường Ninh chuẩn bị đóng cửa lại, chỉ nghe kèn kẹt một tiếng. Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Bé Mập cũng kêu meo meo chạy về, sau đó nó được Phó Cảnh vừa bước ra bế lên.
“Chị, chị nói bao lì xì gì đấy, ai muốn cho cậu ta cơ chứ?”
Phó Cảnh xụ mặt ôm Bé Mập đi tới nhà bếp liếc nhìn một vòng. Ông ta sững sờ một chốc, sau đó quay lại phòng khách cầm chén trà của Đường Ninh lên uống một ngụm, đoạn hờn dỗi nói: “Với cả sao chị trò chuyện với cậu ta lâu thế, giống như chúng ta đã nhận cậu ta là Alpha của Tiểu Vũ vậy.”
Đường Ninh cười giơ tay xoa xoa đầu Bé Mập: “Không phải là chị biết em đang đứng sau cửa nghe nên mới trò chuyện với cậu ấy à?”
“Em có nghe đâu…” Phó Cảnh hít một hơi, nhưng lại lập tức nhỏ giọng: “Không có nghe từ đầu đến cuối mà.”