Phó Tiểu Vũ mở to mắt. Ánh rạng đông chiếu rọi lên mặt y, đôi mắt còn đang ngơ ngác tựa như có một lớp sương mù phủ quanh.
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, nhưng mà bảo hắn lặp lại câu nói kia lần nữa, dù chỉ vẻn vẹn lặp lại một lần thôi cũng khiến hắn cảm thấy không làm được.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ cũng không thật sự không nghe gì, chỉ là y vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bởi vậy một giây ngay sau đó, y chợt không kìm chế được mà nâng giọng lên hỏi ngược lại: “Hứa Gia Lạc, anh nói anh muốn chia tay với em ư?”
Trong nháy mắt đó, thậm chí y không kịp cảm thấy cảm xúc gì khác, chỉ thấy choáng váng như bị giáng mạnh một cú vào đâu. Nửa câu đầu của y còn duy trì được ngữ điệu sắc bén là vì quán tính, nhưng đến nửa câu sau giọng y đã run rẩy: “Tại sao lại thế?”
Hứa Gia Lạc còn chưa kịp trả lời, Phó Tiểu Vũ đã áp buộc tiến lên trước một bước, có điều lần này y lại chợt khẽ rên một tiếng: “A…”
Đau quá.
Cơn đau này khiến Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra tình cảnh lúc này của mình, và nỗi bối rối chợt ào ạt kéo đến.
Y quá phẫn nộ, bèn cúi đầu liều lĩnh thô bạo định giật chiếc đuôi kia xuống. Nhưng hành động bất thình lình và thô bạo kia khiến nơi vốn yếu ớt không chịu lực mạnh kia của y lại càng thêm khó chịu, trên mặt Phó Tiểu Vũ toát mấy giọt mồ hôi.
“Phó Tiểu Vũ!”
Hứa Gia Lạc đột ngột xông tới nắm chặt lấy tay Phó Tiểu Vũ.
Ánh mắt của hắn vằn đỏ nên, thậm chí còn có vẻ hơi hung dữ.
Lực của Alpha sử dụng vào tình thế gấp rút gần như chế ngự được Phó Tiểu Vũ trong nháy mắt. Tay Hứa Gia Lạc luồn ra sau lưng Phó Tiểu Vũ, quả quyết nắm gốc đuôi nhanh chóng rút ra.
Động tác của hắn quá lưu loát, thế nên cảm giác khó chịu cũng trở nên quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến độ gần như không tồn tại.
Thứ tồn tại là sự run rẩy đến gần như đồng bộ của đôi bên vào thời khắc ấy, nó giống như lưỡi dao đồng thời đâm thủng hai người họ.
Cũng bởi vì động tác này mà hai người họ mới có cái ôm vội vàng nhưng riết róng đến độ gần như hít thở không nổi đầu tiên vào ngày hôm nay.
“Phó Tiểu Vũ, em đừng…”
Hứa Gia Lạc mở miệng, bả vai hắn run bần bật. Nhưng vừa mở miệng hắn đã ngừng lại, mấy chữ đằng sau nhẹ đến độ gần như không nghe thấy, có lẽ ngay chính cả hắn cũng không biết mình muốn nói cái gì.
“Hứa Gia Lạc, tại sao, tại sao lại phải chia tay?”
Trong vòng ôm bối rối này, được “Giải vây”, tổn thương và trao gửi đều xuất hiện trong cùng một thời khắc, đều đến từ cùng một người.
Cảm giác đó vừa đau đớn vừa yếu ớt đến cực điểm.
Phó Tiểu Vũ thật sự không nhịn được, y lại cố chấp hỏi thêm một lần: “Bởi vì trẻ con sao?”
“Đúng thế.”
Vừa mở miệng, Hứa Gia Lạc đã cảm thấy hình như mình không đang hô hấp, chỉ dùng mũi và miệng thực hiện một loại giãy dụa nào đó: “Phó Tiểu Vũ, nửa đêm qua Nam Dật đột nhiên tái phát bệnh hen. Thật ra anh vừa trở về từ bệnh viện, giờ thằng bé đã không sao, vừa thoát khỏi nguy hiểm không lâu. Nhưng anh, anh thật sự không có cách nào khiến Nam Dật phải thất vọng. Mỗi một lần anh cảm thấy mình có thể nói với thằng bé, nhưng mà… Sắp chấm dứt rồi, nhưng anh lại vẫn từ bỏ vì nguyên nhân như thế, nó giống như là số mệnh của anh vậy. Đúng là anh không xử lý được hết thảy mọi chuyện Phó Tiểu Vũ à, anh không biết con đường này mình phải giãy dụa đến bao lâu, cũng không biết có một ngày liệu có đến ngõ cụt không?”
“Phó Tiểu Vũ, anh chẳng cho em được điều gì cả.”
Nói đến đây, cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng chậm rãi buông Omega ra.
Hắn rất ít khi nói chuyện lộn xộn như thế, trong một đoạn đối thoại dài lại có ba lần nhắc đến “Phó Tiểu Vũ”. Khi nói đến lời cuối cùng, giọng hắn cũng đã khàn lắm rồi.
“Nhưng mà, chúng ta cũng bắt đầu rồi mà.”
Thực ra điều Phó Tiểu Vũ muốn nói thành lời hơn đó chính là, “Vậy tại sao còn muốn bắt đầu”, nhưng vừa mới mở miệng ra y đã cảm thấy ngực mình như bị chặn lại.
Đúng vậy, hai người họ bắt đầu là vì y muốn bắt đầu.
Nếu như quan hệ yêu đương giữa họ có hợp đồng, vậy thì đúng là Hứa Gia Lạc được miễn trách nhiệm.
“Hứa Gia Lạc, em hỏi anh…”
Phó Tiểu Vũ chỉ đành nghiến chặt răng tiếp tục nói: “Có phải anh vốn không hề nghĩ đến việc cùng đối mặt với em, cũng không muốn hỏi em một chút xem em có đồng ý chờ hay không? Đợi đến lúc anh có thể xử lý được?”
“… Xin lỗi.”
Hứa Gia Lạc khàn giọng nói.
Phó Tiểu Vũ bỗng lao đến đấm một cú vào má phải của Hứa Gia Lạc.
Thậm chí lúc đó cơ thể của y vẫn đang trần truồng.
Nhưng giây phút này y lại bình tĩnh đến mức hoàn toàn không có bất cứ thứ gì giấu điếm, cú đấm này rất mạnh mẽ, hoàn toàn không hề nương tay.
Hứa Gia Lạc rên khẽ một tiếng, hắn vô thức sờ sờ khóe miệng, trên đầu ngón tay dính một chút máu.
Phó Tiểu Vũ không nổi giận với bất cứ câu nói nào trước đó, thế mà lại vì một câu “Xin lỗi” đó mà đấm mạnh Hứa Gia Lạc một cú.
“Đồ hèn.”
Y nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc, gằn từng chữ một: “Hứa Gia Lạc, anh là đồ hèn.”
Hứa Gia Lạc cũng đang nhìn Phó Tiểu Vũ.
Trong mắt y dường như đang ngùn ngụt lửa, mà tận dưới đáy của phẫn nộ lại là một cảm xúc khác.
Phó Tiểu Vũ chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt như thế.
Dù là lúc y ngây thơ nhất, hay lúc đáng ghét nhất, trong đôi mắt tròn xoe kia vẫn luôn đong đầy yêu thương.
Thế mà vào giờ phút này, trong đó chỉ còn sót lại nỗi thất vọng triệt để chẳng thể nào giấu được.
“Vậy thì chia tay.”
Đây là câu nói cuối cùng của Phó Tiểu Vũ trước khi mặc quần áo và rời khỏi nhà Hứa Gia Lạc.
“Xin lỗi em.” Mà Hứa Gia Lạc lại nói với y: “Anh sẽ dùng hết sức cố gắng để không tiếp tục xuất hiện trước mặt em nữa.”
Sau khi đưa mắt nhìn Phó Tiểu Vũ rời đi, Hứa Gia Lạc vẫn đứng sừng sững ở đó rất lâu.
Vẫn là cánh cửa kia, Phó Tiểu Vũ từng đứng ở đó vào một đêm đầu mùa xuân thanh mát, đoạn chan chứa ý cười nói với hắn: “Cho em theo đuổi anh đi.”
Mà lúc này hắn vẫn đang nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Phó Tiểu Vũ –
Hắn không nhịn được mà nghĩ đến như tự ngược đãi mình, nghĩ hết lần này đến lần khác.
Muốn bàn bạc một chút ư? Muốn giải quyết ư?
Thật ra là hắn đã nghĩ đến, thậm chí khi trên đường trở về còn len lén cảm thấy may mắn.
Nhưng hắn lại cứ thế chần chừ, lo trước lo sau. Lần này, lần trước hắn còn do dự, vậy lần tiếp theo thì sao.
Thật ra hắn biết nếu tiếp tục thế này, có một ngày nào đó hắn sẽ khiến Phó Tiểu Vũ thất vọng.
Bởi vậy ánh mắt trước khi đi của người ấy tựa như một thanh đao chém đầu. Hắn đau đớn máu me đầm đìa, nhưng lại thấy khoái cảm.
Phó Tiểu Vũ đã nhìn rõ hắn rồi.
Hèn nhát.
Có lẽ đây chính là loại người mà Omega cung Sư Tử khinh bỉ nhất.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ là một vị vua can đảm, dũng cảm, không sợ hãi gì cả.
Mà cho đến bây giờ hắn thật sự không xứng với vị vua như thế này.
Thậm chí ngay cả việc nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của Phó Tiểu Vũ để nói lần nữa: “Chúng ta chia tay đi” cũng làm hắn không có dũng khí.
Bây giờ điều duy nhất mà hắn có thể làm cho Phó Tiểu Vũ chính là dùng cách chia tay nhanh chóng và quyết tâm nhất. Sau đó, hắn sẽ không tiếp tục quấy rầy nữa.
…
Khi ngồi trên taxi, Phó Tiểu Vũ mới bắt đầu khóc.
Từ phẫn nộ cực hạn đến đau lòng dường như chẳng mất bao lâu, chỉ cần Hứa Gia Lạc không ở đó là đủ.
Y khóc rất mất mặt, đến mức tài xế cũng không thể không liếc qua cửa kính sau để len lén dò xét y.
Năm hai mươi sáu tuổi, ban đầu y còn ôm rất nhiều kỳ vọng tốt đẹp vào cuộc sống. Nhưng thứ nghênh đón y lại là lần đầu tiên thất tình, thật sự là thê thảm đau đớn nhất.
Y hoàn toàn không hề chuẩn bị, nên dù có kiên cường đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Phó Tiểu Vũ vẫn gục ngã.
Thật ra không thể nói là y bị bệnh này nọ, chỉ là ngày nào y cũng mỏi mệt nằm trên giường không muốn dậy. Y xin nghỉ ốm ba ngày, sau đó lại kéo dài từ ngày này qua ngày khác.
Cái ngày chia tay, y đã xóa bỏ bức ảnh chụp chung đăng trong vòng bạn bè. Lúc ấy chính Phó Tiểu Vũ cũng thấy mình hơi trần tục, khi đó y ngập tràn hạnh phúc khoe ân ái, giờ xem lại chỉ thấy quá ngu, quá ngu ngốc rồi.
Ngày thứ tư sau khi chia tay, y xóa Wechat của Hứa Gia Lạc. Chuyện này xuất phát từ sự dứt khoát, nhưng cũng từ một chốn mềm yếu nào đó. Y thất sự không thể lại muốn xem lại lịch sử trò chuyện của hai người nữa.
Câu nói cuối cùng của họ đang dừng lại ở dòng tin nhắn:
Bé mèo diệu kỳ à, có phải em sẽ ở lại Việt Nam đón sinh nhật không?