Thực ra vào ngày Phó Tiểu Vũ xóa ảnh chụp chung trên bờ biển, Hứa Gia Lạc đã phát hiện.
Omega này không cài đặt Wechat theo chế độ ba ngày mới thấy được, vả lại từ đầu đến giờ y chỉ đăng trên vòng bạn bè hai lần, đương nhiên chỉ cần vào trang cá nhân là có thể nhận ra ngay.
Ảnh chụp chung của hai người họ đã không còn nữa rồi.
Chỉ còn dư lại một tấm ảnh duy nhất, là bức ảnh chụp ánh tà dương tịch mịch nơi công viên bị bỏ hoang kia.
Hứa Gia Lạc vừa hút thuốc vừa nhìn điện thoại…
Hắn cũng đã từng đến đó.
Hắn đã từng lái xe hơn ba tiếng đồng hồ trong đêm chạy đến Thuận Thành, rồi cùng ngồi với Phó Tiểu Vũ trên con thuyền hải tặc bong tróc sơn, chỉ để nói cho người ấy hay: Hãy giữ Hàn Giang Khuyết đang hôn mê ở trong lòng, sau đó move on.
Chỉ mới một mùa hạ trôi qua thôi, thế mà Hàn Giang Khuyết đã tỉnh lại, lại còn có với Văn Kha hai cậu nhóc đáng yêu.
Mà hắn và Phó Tiểu Vũ lại đi từ đồng nghiệp đến người yêu, rồi sau đó chia tay.
Lần này người cần move on biến thành hai người họ.
Đời người là bốn mùa không ngừng vần xoay biến đổi, lúc còn chưa kịp nhận ra, mùa thu đã chùng chình sắp len tới.
Nghĩ đến hết thảy mọi chuyện, Hứa Gia Lạc luôn cảm thấy có nỗi đau luôn nhức nhối âm ỉ trong tim.
Mấy ngày nay của hắn thật kỳ lạ.
Xét về một mặt nào đó, thật ra hắn rất bận rộn. Ban ngày phải chăm sóc Nam Dật, làm thủ tục xuất hiện, đêm tới thì về nhà thu dọn quần áo và đồ đạc của Phó Tiểu Vũ.
Mặc dù chỉ ở lại ULOFT mấy tuần lễ ngắn ngủi, nhưng dường như hơi thở của người ấy đã vương khắp nơi nơi.
Cốc nước và bàn chải đánh răng bằng điện trong nhà tắm, một loạt đồ skincare cao cấp của Omega bày một loạt, mấy chai nước hoa dùng để áp chế hương vị pheromone Phó Tiểu Vũ dùng lúc đi làm, thêm champagne Phó Tiểu Vũ thích uống được đặt trong tủ lạnh nữa.
Trong tủ quần áo treo đầy sơ mi và âu phục của người ấy, sau khi giặt sạch Hứa Gia Lạc sẽ sắp xếp theo màu sắc rồi treo ngay ngắn chỉnh tề. Mỗi lần mở tủ ra, hắn sẽ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Nhưng vì quần áo của Phó Tiểu Vũ quá nhiều, và phải gìn giữ thật tốt, thế nên đống áo thun, hoodie và quần đùi của chính hắn lại bị đặt trong ngăn kéo bên dưới một cách tủi thân do không có không gian sinh tồn.
Hứa Gia Lạc ôm hết quần áo của Omega ra nhìn kỹ một lần, chiếc nào bị nhăn thì lấy ra ủi lại.
Quần áo hai người để chung trong giỏ đồ trước đó vẫn còn chưa kịp giặt, tất chân của Phó Tiểu Vũ, còn có cả một chiếc quần lót đã được giặt nhưng không hiểu bị lẫn vào từ lúc nào.
Hứa Gia Lạc giặt tất cả mọi thứ một lần, sau đó mới cẩn thận xếp gọn lại đặt vào va li.
Bản thân việc thu dọn đồ đạc không khó, chỉ là lúc thực hiện dường như lần nữa sống lại những ký ức đó.
Thi thoảng có một thoáng ngẩn ngơ, hắn tựa như có thể nhìn thấy Phó Tiểu Vũ vẫn còn ở đó.
Thực ra mặc dù lúc ở ngoài Omega ấy nom có vẻ giỏi giang khéo léo là thế, nhưng lúc sáng sớm thi thoảng y cũng hơi nhếch nhác.
Hứa Gia Lạc đã từng nhìn thấy y vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa đứng trước tủ chọn quần áo, cũng từng thấy dáng vẻ y vừa tắm xong, cởi truồng sấy tóc.
Hết thảy ký ức đều quá sống động, sống động đến độ khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả vẫn đã thu dọn xong.
Hứa Gia Lạc không liên lạc thẳng với Phó Tiểu Vũ mà bảo Vương Tiểu Sơn đến lấy.
Sau khi đến nhà, cậu trợ lý nhỏ bình thường luôn cười tít mắt kia lại trưng lên dáng vẻ “Phân rõ giới hạn” từ vẻ mặt đến động tác. Vương Tiểu Sơn cẩn thận xách toàn bộ đồ đạc qua, sau đó mới xụ mặt cầm mấy va li lên xe rồi quay đầu lại nói: “Cảm ơn, nếu như quên cái gì tôi sẽ liên lạc với ngài.”
“… Được, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Hứa Gia Lạc dừng lại một chút.
Nhất thời hắn không biết mình có được coi là đang chột dạ hay không, nhưng thật sự là hắn đã bỏ sót một thứ – là chiếc bảng trắng nhỏ kia của Phó Tiểu Vũ.
Lúc này trả lại tấm bảng đó có lẽ người ấy cũng sẽ không vui vẻ.
Hứa Gia Lạc thất thần một chốc mới nói: “Đúng rồi, em ấy…”
“Không khỏe.” Ít nhiều gì lúc này Vương Tiểu Sơn cũng trừng trải, cậu ta lập tức đoán được câu Hứa Gia Lạc định hỏi.
Sau khi ngồi vào xe cậu ta mới bổ sung thêm một câu: “Giám đốc Phó xin nghỉ ốm mấy ngày. Tôi đi trước đây ạ, giám đốc Hứa, ngày mai ngài nhớ đi làm.”
Hứa Gia Lạc không vào nhà mà ngồi trên bậc thềm trước cửa ra vào châm một điếu thuốc.
Chiếc Bentley đắt đỏ kia vẫn dừng ở vị trí cũ, nhuốm đầy vẻ buồn cười vì không biết làm thế nào, không biết mình nên đi đâu.
Hứa Gia Lạc cười khổ một cái, đoạn rút điện thoại ra mở Wechat lên. Hắn gần như vô thức nhấn vào khung chat với Phó Tiểu Vũ, chợt phát hiện ngay cả ảnh đại diện Phó Tiểu Vũ cũng đổi rồi.
Đổi thành một tấm ảnh thoạt nhìn như được tùy ý chọn trong album ảnh thường, trông rất đỗi qua loa.
Thực ra cũng không quá bất ngờ, dù sao bức ảnh Phó Tiểu Vũ hút thuốc trong đêm tuyết kia cũng là do hắn chụp, người ấy có một vạn lý do để đổi nó.
Chỉ là lần trước khi mở ra, hắn còn tưởng rằng, có lẽ… Phó Tiểu Vũ đã bỏ sót nó.
Hứa Gia Lạc rít một hơi thuốc, rồi lại nhịn không được mà nhấn vào vòng bạn bè của Phó Tiểu Vũ. Nhưng lần này, ngay cả tấm ảnh chụp công viên trước đó hắn cũng không nhìn thấy nữa.
Giao diện hiển thị cũng biến thành một lằn ngang.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy đến cuối tự lúc nào, Hứa Gia Lạc giật nảy vì bị tàn thuốc làm bỏng. Hắn vội vàng dụi tắt thuốc xuống đất, nhưng vào khoảnh khắc ấy cơn đau nhói buốt kéo dài trong ngực lại úp tới, giống như có ai đó đấm mạnh lên ngực hắn cách mấy tầng chăn thật dày.
Hắn kinh ngạc ngồi đó nhìn lằn ngang kia….
Hứa Gia Lạc muộn màng nhận ra, Phó Tiểu Vũ vừa hủy kết bạn với mình rồi.
,….
Phó Tiểu Vũ vẫn cho rằng tâm trạng thất tình của mình hẳn là một đường thẳng.
Dù điểm xuất phát có ở mức thấp nhất đi chăng nữa, thì dần dần nó cũng sẽ tăng lên, mãi đến một ngày trở lại mức độ bình thường.
Từ lúc bắt đầu, hình như suy nghĩ của y không hề sai.
Đầu tiên y xóa ảnh chụp chung đi, đổi ảnh đại diện, lại hủy kết bạn với Hứa Gia Lạc để mình không còn tiếp tục lục lại ghi chép trò chuyện nữa.
Từng bước lại từng bước, giống như lần nữa khống chế bản thân mình tiến thêm bước nữa.
Tâm trạng đầu bên kia chậm rãi tiến lên từng chút từng chút một, từng ngày từng ngày một.
Đến ngày thứ năm, Vương Tiểu Sơn giúp y dọn xong chỗ quần áo và đồ đạc mang về giúp, lại dọn dẹp nhà cửa một lần.
Bởi vì kinh nghiệm thất tình phong phú, Vương Tiểu Sơn hoàn toàn rất hiểu chuyện, không một lần nhắc đến Hứa Gia Lạc. Tối đến hai người họ cùng gọi một bữa đồ Nhật ăn với nhau, còn xem cả chương trình thực tế.
Có một khoảnh khắc như thế, bầu không khí nhẹ nhõm đó đã khiến Phó Tiểu Vũ tạm quên đi chuyện mình thất tình. Dù chỉ là một giây ngắn ngủi thôi cũng có thể làm y thở phào một hơi. Y đã nhất định tin tưởng rằng mình có thể quay về, có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Đúng là y cho rằng mình làm được, thậm chí còn rất tự tin mở DingTalk ra rồi sắp xếp một vài công việc.
Nhưng sau khi Vương Tiểu Sơn về, một mình Phó Tiểu Vũ đứng trong phòng khách của căn biệt thự cao cấp ở Quân Nhã, chỉ thấy màn đêm tăm tối giăng đầy ngoài cửa sổ.
Tim y đột nhiên lại rơi tõm xuống dưới.
Phó Tiểu Vũ thật sự không hiểu tại sao lại thế này. Lúc nằm trên giường, cảm giác thắt lòng dữ dội kia sắc bén đến mức khiến cơ thể cũng phát đau. Mỗi một lần trằn trọc, trong đầu y đều là Hứa Gia Lạc…
Hứa Gia Lạc đang cười, Hứa Gia Lạc nheo mắt khi hút thuốc, Hứa Gia Lạc tiến lại gần hôn y, Hứa Gia Lạc thốt ra câu “Chia tay” với y vào lần cuối gặp mặt.
Trong đầu y phát đi phát lại từng cuộc đối thoại với Hứa Gia Lạc, giống như đang tập luyện một thứ tuyệt vọng nhiều lần.
Có phải nếu tạm dừng lại một lần, hai người họ nói một vài điều khác biệt, như thế kết cục cũng sẽ khác không?
Bởi vì biết rõ sẽ không được như thế, nên hễ suy nghĩ thêm một lần lại như vạch thêm một dao vào ngực.
Đêm tối trở nên đằng đẵng trước nay chưa từng có, mà nỗi đau khổ dài thăm thẳm ấy khiến y cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.
Lần tan vỡ thứ hai còn nghiêm trọng hơn cả lần thứ nhất.
Hóa ra tâm trạng khi thất tình sẽ không nhích lên theo chiều thẳng đứng, mà lên được một chút sẽ ngã nhào thảm hại hơn, càng khó đứng lên hơn.
Cảm giác mất khống chế này khiến Phó Tiểu Vũ thấy tuyệt vọng khôn cùng.
Vào buổi tối y tuyệt vọng nhất, Phó Cảnh đến.
Lúc chuông cửa vang lên, ban đầu Phó Tiểu Vũ còn tưởng rằng Vương Tiểu Sơn lại tới. Nhưng khi nhìn thấy Phó Cảnh trên màn hình ở cửa, y lập tức sửng sốt…
Đã lâu lắm rồi hai người họ không liên lạc gì với nhau.
Phó Tiểu Vũ cũng có thể đoán sơ được có lẽ Phó Cảnh đã biết gì đó.
Khi mở cửa với khuôn mặt tái nhợt, thực ra Phó Tiểu Vũ rất bối rối, bởi vì y thật sự không biết mình nên ứng phó Phó Cảnh thế nào dưới trạng thái này,
Hiển nhiên Phó Cảnh đến rất vội vàng, ông ta thở hổn hển, ăn mặc cũng rất giản dị, chỉ bận một chiếc T-shirt và quần đùi như khi đi mua thức ăn lúc bình thường.
Ông ta không mở miệng ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm vào Phó Tiểu Vũ.
“… Cha.” Phó Tiểu Vũ khàn giọng nói.
Thật ra y không soi gương, nhưng từ trong ánh mắt của Phó Cảnh y cũng có thể đoán được dáng vẻ của mình lúc này hỏng bét đến chừng nào.
“Cha đã biết rồi.” Phó Cảnh nói: “Chuyện chia tay cha và dì con đã biết rồi.”
Dường như trong giọng nói của Phó Cảnh đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó, mắt cũng trợn tròn lên.
Vẻ mặt của Phó Cảnh luôn khiến Phó Tiểu Vũ nhớ đến dáng vẻ nổi giận của ông ta.
Có lẽ vì yếu ớt cả về tâm lý lẫn sinh lý mà Phó Tiểu Vũ hoàn toàn mất sạch ý chí chiến đấu lúc gặp Phó Cảnh lần trước.
Đúng thế, Phó Cảnh thắng rồi.
Với kết quả bây giờ, thành kiến tầm thường của Phó Cảnh đã nghiền nát thứ Phó Tiểu Vũ tự cho là đúng.
Phó Tiểu Vũ lấy tay đỡ cửa, nhỏ giọng nói: “Con không sao, chỉ là chia tay thôi. Cha, cha đừng nói…”
Y muốn nói cho Phó Cảnh hay, đừng nói những câu như “Đã nói sớm là chia tay rồi mà”.
Y thật sự không tiếp nhận được.
“Tiểu Vũ à.”
Phó Cảnh lắc đầu tiến lên một bước, ông ta vươn tay ra. Trên mặt ông ta vẫn có vẻ giận dữ, nhưng dần dần sự giận dữ ấy lại bị ép nín vào, biến thành thứ khác.
Phó Tiểu Vũ vô thức muốn quay đầu lại, có điều cơ thể y lại cứng đờ, có thể cảm nhận được ngón tay Phó Cảnh đang chần chừ nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt y.
Có lẽ gương mặt gầy gò và tiều tụy ấy khiến rốt cuộc Phó Cảnh không kìm được được, ông ta nhỏ giọng nói: “Con trai của cha…”
Khóe mắt Phó Cảnh đỏ bừng.
Chỉ với bốn chữ này mà Phó Tiểu Vũ thiếu chút nữa là không kiềm chế nổi, y cố nghiến chặt răng không chịu mở miệng.
“Dù thế nào đi nữa thì con cũng phải cơm nước đàng hoàng chứ, con xem mình đi kìa…”
Phó Cảnh vừa vào nhà vừa lải nhải. Ông ta chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, sau khi đặt qua một bên thì đi thẳng vào nhà bếp lục lọi hồi lâu, kế đó lại chạy ra sốt ruột nói: “Trong tủ lạnh chẳng có gì hết. Để cha đi mua một ít cho con, con ngủ tí đi. Chờ khi về cha sẽ làm mì chiên trộn mà hồi còn bé con thích ăn.”