Chờ khi Phó Cảnh làm mì chiên trộn tương xong thì Phó Tiểu Vũ đã ngủ được một giấc.
Y vẫn héo hắt ỉu xìu, lúc ăn mì cũng chỉ gắp từng sợi từng sợi, xem ra không hề ngon miệng. Phó Cảnh ngồi bên cạnh nhìn mà lo lắng quá đỗi.
Phó Tiểu Vũ ăn được một nửa thì đột nhiên hỏi: “Cha, sao cha lại biết chuyện con chia tay? Vương Tiểu Sơn nói cho cha à?”
Vừa dứt lời y đã lập tức nhận ra không đúng. Không được sự cho phép của y, Vương Tiểu Sơn tuyệt đối không dám nói chuyện này.
“Không phải.” Phó Cảnh gắp thêm vào bát y một đũa dưa chuột bào, ông ta chần chừ một chút mới nghiến răng nói: “Là cái thằng họ Hứa kia nói. Con đổi ảnh đại diện, cũng xóa vòng bạn bè, nên thật ra ban đầu cha với dì con vốn chỉ mới nghi ngờ thôi. Còn chưa kịp hỏi con thì chiều tối thằng đó đã gọi Wechat cho dì con, nói nhảm mấy câu xin lỗi xin liếc gì đó, sau đó còn bảo cha với dì nhất định phải chăm sóc cho con một chút…”
Nói đến đó Phó Cảnh nổi cơn thịnh nộ: “Chuyện này mà cần nó nói à? Cha còn không biết con sao? Con vì nó mà có thể nói những câu sau này sẽ không qua lại với cha, đương nhiên là cha lo lắng muốn chết, lập tức ngồi tàu cao tốc chạy đến. Thật ra dì con cũng muốn cùng đi thăm con, nhưng lần này cha không để dì tới, sợ con thấy nhiều người ngại phiền… Chờ đến khi con ổn hơn chút thì để dì dẫn con đi giải sầu một chút. Sẽ qua cả thôi, không sao đâu.”
Phó Tiểu Vũ cầm đũa ngơ ngác lắng nghe Phó Cảnh nói xong mới cúi đầu chọc chọc vào mì trong bát như đang che giấu gì đó, đoạn y đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Cha, con vẫn hơi mệt nên về phòng nằm một lúc trước đây. Cha cứ nghỉ ngơi trong phòng khách đi, trong ngăn tủ có chăn gối được xếp gọn rồi đấy ạ.”
“Con mới ăn được mấy miếng như mèo mà…” Phó Cảnh sốt ruột khôn kể, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng ông ta đã lập tức nín lại rồi đi theo Phó Tiểu Vũ lên lầu, nói: “Vậy cũng được, con cứ ngủ một giấc ngon lành đi. Tuyệt đối đừng nhớ đến thằng đó, biết chưa?”
“Vâng.” Phó Tiểu Vũ miễn cưỡng mỉm cười nhẹ: “Con không sao đâu, cha đừng lo.”
….
Phó Cảnh tạm thời ở lại Quân Nhã.
Ông ta còn nhớ lần đầu tiên đến đây mình đã chụp hơn trăm tấm ảnh ở khắp mọi chỗ, sau khi về nhà liên tiếp đăng trên mấy vòng bạn bè, kiêu ngạo nói đây là nhà mới của con trai mình.
Nhưng dù ông ta thích căn nhà này đến thế, thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta thật sự ở lại mấy ngày trong căn nhà của con trai mình kể từ khi Phó Tiểu Vũ về nước đến nay.
Có điều bây giờ Phó Cảnh hoàn toàn không có tâm trạng chú ý đến căn biệt thự. Mỗi ngày ông ta đều đến chợ sáng mua đồ ăn tươi rói cho Phó Tiểu Vũ, đổi thực đơn đa dạng liên tục, hết hấp cua lại hầm canh gà. Thế nhưng cả ngày Phó Tiểu Vũ đều chẳng có khẩu vị ăn uống gì.
Phó Tiểu Vũ nói không nhiều, mấy hôm nay lại càng hầu như trầm lặng. Ngoại trừ kể đơn giản nguyên nhân chia tay với Hứa Gia Lạc ra, y gần như không nói thêm gì cả, bình thường cũng luôn cố gắng bày ra dáng vẻ không có chuyện gì.
Nhưng y càng có vẻ bình tĩnh như thế thì Phó Cảnh lại càng sốt ruột.
Trước khi ông ta tới, Đường Ninh đã nghiêm túc dặn dò nhất định phải kìm chế tính nóng nảy của mình. Mà đúng là ông ta cũng nghe thủng, nên mấy ngày nay dù có lên cơn giận thì Phó Cảnh không hề nhắc thêm về Hứa Gia Lạc trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Nhưng đến tối thứ ba, Phó Tiểu Vũ chỉ ăn mấy ngụm Phật nhảy tường mà Phó Cảnh đã tỉ mỉ chuẩn bị rất lâu rồi đặt đũa xuống nói muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Phó Cảnh thu dọn bát đũa một lúc, ông ta cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu, bèn không nhịn được lại lên lầu lén lút nhìn con trai.
Phó Tiểu Vũ quấn nửa người trong chăn, nom càng thêm gầy gò. Y lẳng lặng nhắm mắt như đang ngủ vậy.
Lúc này mới qua buổi tối được mấy tiếng, cho đến tận bây giờ Phó Cảnh chưa từng thấy đứa con trai bận rộn và cứng rắn của mình lại suy sụp đến thế.
Phó Cảnh đẩy nửa cánh cửa ra, có điều lại chỉ có thể siết thật chặt chốt cửa và đứng nhìn.
Rõ ràng Omega con mình không hề đổ bệnh, cũng không phát sốt, nhưng vẫn càng ngày càng buồn bã âu sầu, càng lúc càng tiều tụy, quả thực làm tim ông ta như bị dao cứa.
Dựa vào gì cơ chứ?
Dựa vào gì mà con ông ta lại bị tổn thương như thế này.
Càng nhìn thì lửa giận càng xông ngập đầu Phó Cảnh, ông ta gần như phải dùng hết sức mới kìm chế mình được, kế đó lặng im khép cửa đi xuống lầu. Lúc đi tới cửa, xác định Phó Tiểu Vũ không nghe được, ông ta mới bước thật mạnh xông ra bên ngoài.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ căn nhà của Hứa Gia Lạc kia.
Lúc ngồi trên taxi đi qua đó, Phó Cảnh lạnh lùng gọi điện thoại cho Hứa Gia Lạc. Số điện thoại của hắn là ông ta đã nhớ rõ trên điện thoại của Đường Nhinh.
“Họ Hứa kia, bây giờ cậu đang ở đâu?” Phía đối diện vừa bắt máy, Phó Cảnh đã nổi giận đùng đùng quát tướng lên.
Có lẽ Alpha ở đầu dây bên kia vẫn chưa phản ứng kịp: “Cho hỏi ngài là…”
“Tôi là cha của Phó Tiểu Vũ, hiện giờ tôi đang đến nhà cậu tìm cậu. Cậu cứ chờ đó cho tôi.”
“Chú, hay là để cháu đi…”
Phó Cảnh không đợi hắn nói xong đã dập máy thẳng thừng.
Những khu dân cư cao cấp ở phía Bắc thành phố cách nhau không xa, Phó Cảnh chỉ cảm thấy trên đoạn đường ngồi xe này, lửa giận của ông ta không hề giảm, trái lại còn tăng ngùn ngụt.
Tài xế lái vòng vòng qua khu ULOFT do không quá quen thuộc, Phó Cảnh cũng không biết số nhà cụ thể, phải đi qua hai con đường quanh khu mới nhận ra nhà của Hứa Gia Lạc mà ông ta đã từng tới.
Taxi dừng trước đường đối diện nhà Hứa Gia Lạc. Vừa xuống xe, Phó Cảnh đã thấy bên ngoài biệt thự của Hứa Gia Lạc có một chiếc xe màu đen nhánh đang đỗ.
Dưới sắc trời chạng vạng u ám, nhất thời ông ta không thấy rõ đó là xe gì, chỉ mơ hồ cảm thấy nó là một chiếc xe xa hoa đắt đỏ, bèn lập tức càng chắc chắn hơn.
Cửa ở vị trí ghế lái mở ra trước, một Alpha cường tráng bước xuống đi đến phía sau rồi khom người mở cửa. Sau đó một Alpha cao lớn khác đang cúi người đi xuống xe. Cách một khoảng hơi xa, nom Alpha kia giông giống với Hứa Gia Lạc – người mà Phó Cảnh chỉ mới gặp qua một lần.
Vừa nghĩ đến Hứa Gia Lạc, Phó Cảnh chỉ cảm thấy huyệt thái dương nảy thình thịch. Ông ta chẳng kịp ngẫm lại gì hết đã sải bước tới từ phía sau nhe nanh múa vuốt xông tới: “Họ Hứa kia…!”
“Ông làm gì thế?”
Alpha vừa rồi còn cúi người mở cửa phản ứng cực nhanh, người này gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay người đẩy mạnh Phó Cảnh ra.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Alpha kia hành động vừa nhanh vừa mạnh khiến Phó Cảnh bị đẩy đến mức phải lảo đảo lùi về sau hai bước dài rồi giơ tay đỡ lấy bức tường bên cạnh mới gắng gượng đứng lại được.
Ông ta ngẩn người, nhất thời không thể nói được mình cảm thấy thế nào, chỉ là cổ tay hơi tê, phần lưng tựa vào tường đang run nhè nhẹ.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chú!”
Alpha vừa xuống xe từ ghế sau và Hứa Gia Lạc lao ra khỏi ghế cạnh tài xế đồng thời kêu lên thành tiếng.
Phó Cảnh thở hổn hển dựa vào tường, cuối cùng ông ta cũng nhận ra Alpha ngồi ở ghế sau là Hứa Gia Lạc phiên bản già hơn, vừa rồi Phó Cảnh đã nhận lầm người.
…..
Lúc xông ra khỏi ghế cạnh tài xế, Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ còn dư lại một cảm giác –
Đờ mờ.
Đừng như thế, hắn không biết nên cầu khẩn ai, nhưng con mẹ nó dù là bất cứ thần Phật nào đấy đi chăng nữa, thì cũng đừng đối xử với hắn như vậy.
“Chú! Chú có sao không?”
Thậm chí nhất thời hắn còn không kịp để ý đến lễ phép và tránh nghi ngờ, chỉ vội tiến lên đỡ lấy Phó Cảnh, tay cũng luống cuống không biết nên đặt ở đâu. Hắn run giọng hỏi: “Chú có đau ở đâu không ạ? Để cháu xem chút, eo chú có sao không?”
Phó Cảnh cũng ngớ người trong chốc lát, ông ta vô thức đỡ eo nói: “Eo không sao hết…”
Thật ra kinh nghiệm đánh nhau của ông ta rất phong phú. Đương nhiên có lẽ không được xem như đánh nhau, chỉ coi là kinh nghiệm lôi kéo giằng co với người khác tương đối phong phú mà thôi. Là một Omega, đại đa số Alpha sẽ không thật sự đánh nhau với ông ta. Có đôi khi Phó Cảnh điên lên xông tới có thể kéo đối phương đến tê cả da đầu, chỉ đành đỡ qua loa một chút, bởi vậy Phó Cảnh chưa từng nếm thiệt thòi quá lớn.
Nhưng lúc này thật sự khác biệt, ông ta không thể nói được cảm giác của mình ngay, nhưng chỉ thấy Alpha vừa đẩy mình kia ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn vừa nhanh, không hề giống với người bình thường.
Cảm giác này khiến ông ta hơi luống cuống. Phó Cảnh sắp tròn năm mươi rồi, bị xô ngã đột ngột như thế làm bản thân ông ta cũng sợ hãi.
“Chú Vu, chú…!”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại, trong mắt hắn bừng lên phẫn nộ, nhưng nửa câu nói sau không thể không nín lại.
Đương nhiên hắn biết giận chó đánh mèo lên chú Vu – người làm tài xế kiêm vệ sĩ là vô dụng, đây vốn chính là nhiệm vụ của người ta, hơn nữa lúc này cũng không phải là lúc để nói nhảm.
“Cứ từ từ, có chỗ nào không thoải mái không? Lạc Lạc, đây là người con biết à?”
Alpha lớn tuổi vừa rồi bị Phó Cảnh nhận nhầm cũng tới đỡ ông ta một tay. Người này bận trên người một chiếc sơ mi sợi đay thoải mái, đeo cặp kính viền vàng, đang lo lắng hỏi.
Những chuyện này phát triển quá nhanh, sau đó một Omega lớn tuổi vóc dáng cao gầy cũng xuống xe rồi tiến về trước hai bước, nhưng người này lại đứng hơi xa. Phó Cảnh lờ mờ cảm giác được ánh mắt của người đó quét qua mặt mình một chút.
“Là cha của Phó Tiểu Vũ à?” Omega kia hỏi một câu.
“A…” Ánh mắt của Hứa Gia Lạc lại càng lo lắng hơn.
“Vâng.”
Hứa Gia Lạc lên tiếng, toàn bộ sức lực của hắn tập trung trên người Phó Cảnh. Hắn đỡ lấy Omega kia rồi nhẹ nhàng nói: “Chú, để cháu đỡ chú. Chú thử cử động chân xem có đau không ạ?”
Phó Cảnh cũng nương theo lực đỡ của Hứa Gia Lạc mà đứng lên. Quả thật là hình như chân không có cảm giác gì, ông ta thở phào, cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng sau đó phẫn nộ lại lập tức ùa tới. Cả nhà họ Hứa vây quanh ông ta, Omega kia có mùi pheromone nồng đến mức khiến người ta muốn sặc, còn mang theo cả bảo vệ. Phó Cảnh vừa phẫn nộ vừa tức giận vì cảm thấy mất hết thể diện.
“Cút đi… Á!”
Ông ta hơi vung tay định hất Hứa Gia Lạc ra, nhưng không ngờ lại lập tức tìm được chỗ đau. Là cổ tay, có lẽ vừa rồi bị đè phải.
“Để cháu đưa chú đến bệnh viện.”
Hứa Gia Lạc không dám động lung tung vào Phó Cảnh, qua vài phút hắn cũng đã hơi bình tĩnh lại rồi, bèn quyết định thật nhanh. Hắn nhìn qua chú Vu đang đứng ở bênh cạnh, lập tức định tự mình lái xe chở Phó Cảnh đi.
“Chú, cháu biết có có việc muốn nói với cháu, cũng đúng lúc để cháu đưa chú đến bệnh viện nhé. Chú vừa kiểm tra một chút vừa nói chuyện với cháu.”
Hắn biết, với tính cách của Phó Cảnh có lẽ sẽ không hề dễ cảm kích, cộng thêm cũng không xuống nước được, thế là bèn cố ý đệm thêm một câu ở trước, sau đó mới cẩn thận đỡ Phó Cảnh đang im lặng ngồi vào chiếc Tesla đỗ trước làn xe nhà hắn.
“Lạc Lạc.” Hứa Lãng ở đằng sau lại thấp giọng dặn dò một câu: “Kiểm tra cẩn thận nhé, đừng chỉ xem vết thương bên ngoài thôi.”
Trên đường đến bệnh viện, Hứa Gia Lạc thấy Phó Cảnh xụ mặt không có ý gọi điện thoại. Mặc dù đầu hắn đang đau muốn nứt, nhưng cũng không dám không báo cho Phó Tiểu Vũ, đành phải cố gắng gượng gọi điện thoại cho y.
Hứa Gia Lạc đưa Phó Cảnh tới bệnh viện tốt nhất khu Bắc thành. Trên đường hắn đã sớm tìm người nói qua, bởi vậy sau khi tới nơi thủ tục được làm rất nhanh gọn. Vừa định đưa Phó Cảnh tới bác sĩ chuyên gia thì Phó Tiểu Vũ đã vội vàng chạy tới.
“Cha!”
Phó Tiểu Vũ lập tức không kịp để ý nhìn Hứa Gia Lạc, y chỉ sốt ruột đỡ lấy bả vai Phó Cảnh: “Cha có sao không? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không, không sao hết…” Phó Cảnh đáp: “Chỉ là cổ tay hơi trật một chút thôi, những chỗ khác không sao.”
Đúng là trên người ông ta cũng không nhìn ra được vết thương ngoài gì, có điều sắc mặt hơi tai tái.
Phó Tiểu Vũ nhìn Phó Cảnh từ trên xuống dưới hồi lâu. Trong ngực y bùng lên lửa giận, đoạn quay người túm cổ áo Hứa Gia Lạc đẩy hắn lên tường: “Hứa Gia Lạc, con mẹ nó anh làm gì thế hả?”
Y rất ít khi kích động như thế, chỉ dùng chút lý trí suy nghĩ thêm một giây thôi cũng đủ biết không phải do Hứa Gia Lạc làm. Có điều lần này y thật sự tức giận, lại không có chỗ trút, thế nên mới không kìm chế được bản thân mình.
“…”
Lực của Phó Tiểu Vũ mạnh hơn Omega bình thường. Lần này đột nhiên bị đẩy lên tường khiến xương cụt Hứa Gia Lạc tê rần, hắn không khỏi rên khẽ một tiếng.
Nhưng hắn không giải thích, chỉ là trong phút giây nhìn khuôn mặt Omega gần trong gang tấc ấy, hắn bỗng thất thần.
Hứa Gia Lạc còn nhớ rõ lần đầu tiên mình chọc tức Phó Tiểu Vũ ở Pub, Omega này cũng làm thế, cũng túm lấy cổ áo hắn nhấn lên tường. Y đẩy mạnh đến độ khiến hắn làm vỡ ly rượu trong tay, hổ khẩu cũng tứa máu.
Phó Tiểu Vũ vẫn duy trì thói quen xô đẩy ngang ngược lúc tức giận như cũ.
Có một giây như thế, dường như thời gian đã ngừng trôi.
“Tiểu Vũ, cậu ta không làm gì cả. Chuyện này không liên quan đến cậu ta, là do cha kích động quá.”
Mặc dù Phó Cảnh cũng tự biết lần này đúng là hơi mất mặt, nhưng không thể không giải thích một câu. Họ Hứa không phải là người tốt, nhưng cũng không nên khiến hắn chịu oan uổng.
“Ngài Hứa này, mọi người nên nhanh lên đi, đã chào hỏi với chuyên gia rồi thì phải đúng giờ.”
Cùng lúc đó, một y tá ra khỏi phòng hội chẩn hô to lên.
Phó Tiểu Vũ không nói gì nữa, y chỉ lạnh lùng buông Hứa Gia Lạc ra rồi quay người lại đỡ Phó Cảnh.
Bởi vì Hứa Gia Lạc đã sớm nhờ người, nên Phó Cảnh bèn thực hiện một loạt kiểm tra rất kỹ càng trong bệnh viện.
Bởi vì khá nhiều mục kiểm tra, nên khi cần cầm tờ khai chạy đi làm thủ tục cũng tương đối rườm rà. Hứa Gia Lạc tới tới lui lui rất nhiều lần, nửa chừng còn mang đến cho Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ mỗi người một cốc đồ uống nóng. Phó Cảnh là một ly trà sữa nóng, còn Phó Tiểu Vũ thì hắn mua một ly nước chanh mật ong.
Lúc đang chờ, Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ cùng ngồi trên băng ghế. Hứa Gia Lạc đành yên lặng ngồi một mình trên ghế khác ở bên kia hành lang, giữa chừng có nhỏ giọng nhận một cú điện thoại.
Kết quả cũng vừa có, đúng là không có chuyện gì. Phần lưng, hông và chân không sao, chỉ có cổ tay bị bầm tím chừng một phần, nhưng may mắn không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi chừng vài ngày.
Hứa Gia Lạc sắp xếp một chồng kết quả kiểm tra rồi kẹp trong cặp tài liệu, sau đó mới hít một hơi thật sâu đi đến cạnh Phó Cảnh và Phó Tiểu Vũ, nhỏ giọng nói: “Chú, đây là kết quả kiểm tra. Hẳn là không có việc gì, nhưng để đề phòng thì mấy ngày này chú nhớ chú ý đến sức khỏe của mình một chút. Dù có chỗ nào không thoải mái cũng nhất định phải đến đây kiểm tra lại, bảo đảm không có chuyện gì. Chú cứ yên tâm… Cháu đã nói chuyện qua rồi, chú cứ việc trực tiếp tìm bác sĩ Triệu. Có bất cứ vấn đề gì cháu cũng sẽ xử lý, chú cứ tìm cháu bất kỳ khi nào. Phó Tiểu Vũ sẽ đi cùng chú, vậy, vậy cũng không cần lo lắng sẽ gặp phải cháu.”
Nghe thấy câu nói sau cùng của hắn, Phó Tiểu Vũ bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nói một chữ.
Mà Phó Cảnh thì ngẩng đầu nhìn Alpha đang khom lưng nói chuyện với mình. Ông ta vẫn phẫn nộ lắm, nhưng qua bao nhiêu như thế, hơn nữa dù sao cũng tận mắt nhìn Alpha này ngoan ngoãn chạy ngược chạy xuôi nên lửa giận cũng nguôi bớt, rất nhiều cảm xúc đã biến thành bi thương.
Làm cha thật sự quá khó, một giây trước ông ta còn muốn cho đến giờ người này đừng xuất hiện trong sinh mệnh của Phó Tiểu Vũ, một giây sau hận thù của ông ta đã thành nỗi không cam lòng không nói rõ được, cũng chẳng thể tả rõ…
Phó Cảnh đứng lên, ban đầu ông ta định không nói gì, nhưng khi đi được mấy bước với Phó Tiểu Vũ, ông ta thật sự nhịn không được.
“Hứa Gia Lạc.” Phó Cảnh nghiến chặt răng gằn từng chữ một: “Cậu chỉ biết lo lắng cho con mình, muốn chịu trách nhiệm với con mình, vậy con trai của tôi thì sao?”
Vừa thốt câu này ra khỏi miệng, Phó Cảnh đã cảm thấy giọng mình đang run rẩy: “Cậu không cần chịu trách nhiệm với thằng bé ư? Cậu không sợ thằng bé đau lòng sao?”