Chuyến bay đặt lúc nửa đêm của Hứa Gia Lạc rất vội vã, thế nên khi chạy đến sân bay, hắn bắt đầu xử lý thủ tục đăng ký ngay lập tức.
Trên đường đi hắn lại gọi hai cú điện thoại cho Vương Tiểu Sơn, nhưng cậu ta vẫn không nhận, chỉ trả lời một câu ngắn gọn: Điện thoại em sắp hết pin rồi, chờ lát nữa đến bệnh viện sạc pin sẽ gọi cho anh ngay.
Hắn còn chưa hết hy vọng nên bèn gọi cho Phó Tiểu Vũ mấy cú điện thoại, cũng vẫn mãi không được nhận. Đương nhiên chuyện này cũng không ngoài ý muốn, có lẽ dưới tình huống này Vương Tiểu Sơn cũng quên luôn chuyện có thể nhận điện thoại của Phó Tiểu Vũ.
Toàn bộ thủ tục xử lý và kiểm tra an ninh hơn hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng đó, gần như Hứa Gia Lạc vẫn luôn chìm trong trạng thái hoảng hốt. Hắn cố gắng nhớ gọi điện thoại cho Hứa Lãng, cũng không nói quá kỹ càng, chỉ nói là mình có việc gấp phải tới Việt Nam một chuyến, nhờ Hứa Lãng để ý thêm Nam Dật, nhân tiện giúp hắn chăm sóc Hạ An một chút,
Trừ một tia lý trí này còn sót lại, hắn đã không còn kịp nghĩ xem hành động lúc này của mình có ý nghĩa như thế nào. Trong đầu hắn chỉ còn dư lại một chuyện –
Phó Tiểu Vũ phát sốt rồi.
Đây là tin tức duy nhất mà trước mắt hắn biết. Trừ chuyện đó ra, hắn không biết rốt cuộc là phát sốt vì chuyện gì, không biết hiện giờ Phó Tiểu Vũ như thế nào. Chính việc không biết hết cái này đến cái khác còn giày vò người ta hơn bất cứ chuyện gì.
Hứa Gia Lạc cầm hộ chiếu đứng xếp hàng đăng kí theo mọi người với sắc mặt trắng bệch. Mà về tinh thần, dường như hắn đã được lên dây cót, chỉ có thể máy móc lặp đi lặp lại những suy đoán và tưởng tượng nhiều lần trong đầu. Dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng đã khiến hắn toát mồ hôi lạnh khi đang ngồi ở ghế chờ.
Lại một lát sau, cuối cùng Vương Tiểu Sơn cũng gọi điện thoại tới.
“A lô? Tiểu Sơn à?”
Chuông điện thoại còn chưa đổ xong một hồi, Hứa Gia Lạc đã bắt máy ngay.
“Anh Hứa…” Có lẽ trước đó Vương Tiểu Sơn cũng vất vả lắm, tiếng nói chuyện của cậu ta vẫn còn chút thở dốc: “Bên này em vừa làm xong xuôi, đã thu xếp cho giám đốc Phó vào bệnh viện rồi. Do bất đồng ngôn ngữ nên hơi vất vả, phải vật lộn một hồi lâu.”
“Hiện giờ em ấy thế nào rồi? Sao đột nhiên lại sốt cao?”
“Đù má, anh Hứa đừng nhắc đến nữa…” Hình như Vương Tiểu Sơn cũng khá kích động, cậu ta bỗng chửi tục một câu đầy hiếm hoi: “Đúng là vừa nãy em cảm thấy có phải anh quá nhạy cảm rồi không, không ngờ anh căng thẳng như thế lại quá chính xác. Sếp Phó vừa xét nghiệm máu ở bệnh viện, mẹ nó kết quả lại phát hiện là bị sốt xuất huyết. Nếu cứ để anh ấy bị sốt mãi như thế không chừng sẽ bị nguy hiểm.”
“Sốt xuất huyết?”
Hô hấp của Hứa Gia Lạc nặng nề hẳn lên.
Ba chữ này vừa thốt ra, bỗng nhiên hắn cũng nhận ra tại sao hồi nãy mình lại căng thẳng đến thế.
Khí hậu ở Đông Nam Á nóng bức, lại thêm đôi khi sẽ đổ mưa dồn dập, rất thích hợp cho muỗi vằn sinh sôi.
Trước đó hắn đã từng đến Việt Nam hai ba lần do cuộc điều tra đồng ruộng của giáo sư. Trong đó có lần một sinh viên người Pháp bị muỗi đốt, sau đó thì mắc sốt xuất huyết, sốt rất cao, nồng độ tiểu cầu cũng giảm xuống, phải ở lại bệnh viện ba bốn ngày.
Mà trước đó Phó Tiểu Vũ cũng từng nhắc trong group rằng mình bị muỗi đốt.
Mặc dù vừa rồi hắn rất lo lắng, nhưng Hứa Gia Lạc cũng không thể căn cứ những điều này để sắp xếp manh mối. Nhưng tất cả những thông tin mà hắn cố ý để tâm đều tạo thành tiềm thức trong đầu hắn.
Là tiềm thức đã khiến khi còn chưa kịp dùng logic và lý trí suy xét, hắn đã thót tim trước một bước.
“Vậy tình, tình hình của em ấy của nghiêm trọng không? Tiểu cầu thế nào?”
Hứa Gia Lạc lo lắng hỏi, hắn nhìn tiếp viên hàng không đang kiểm tra từng hàng một, bèn biết mình sắp phải bật chế độ máy bay cho điện thoại rồi.
“Trước mắt thì vẫn ổn, mức độ tiểu cầu cũng bình thường.” Vương Tiểu Sơn nói: “Lúc nãy bác sĩ bảo là vì phát hiện sớm nên không có việc gì. Mà giai đoạn hiện tại sếp Phó chỉ bị sốt và đau nhức cơ bắp, không bị chảy máu lợi và nôn ói nghiêm trọng, nên bác sĩ đoán không phải là bệnh nặng. Chỉ là sốt cao nên bị mất nước, nên phải ở bệnh viện truyền dịch trước và quan sát một đêm.’
“Được, tôi biết rồi.” Hứa Gia Lạc thật sự không thể nào trò chuyện thêm với Vương Tiểu Sơn nữa, cuối cùng chỉ đành vội vàng nói một câu: “Cậu nhớ gửi tên bệnh viện cho tôi đấy.”
Sau khi cúp máy, Hứa Gia Lạc mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng may là…
Không phải bệnh nặng.
Không phải bệnh nặng, mang nghĩa rằng ít nhất cũng không có nguy hiểm gì lớn.
Ban đầu hình như có thể thả lỏng một hơi, nhưng trong toàn bộ hành trình năm tiếng đồng hồ, Hứa Gia Lạc không thể nhắm mắt nổi, cứ thế gắng gượng đến Việt Nam.
Ở Việt Nam lúc này vẫn là tờ mờ sáng. Hứa Gia Lạc thức trắng cả đêm, nhưng cũng không thể nói là buồn ngủ. Dưới nguyện vọng gấp gáp được gặp Phó Tiểu Vũ, nhu cầu ngủ nghỉ và cả cảm giác uể oải hình như đã biến mất ngắn ngủi khỏi người hắn.
Sau khi máy bay hạ cánh, hắn là người đầu tiên xuống, cộng thêm không có hành lý ký gửi, thế nên hắn chạy ngay xuống quầy đăng kí với tốc độ nhanh nhất.
Có điều càng sốt ruột thì hắn lại càng cảm thấy dường như vận mệnh đang trêu đùa mình.
Đại khái là trước đó có một chuyến bay khác vừa hạ cánh không lâu, mới sáng sớm ra thôi quầy đăng kí đã có không ít người xếp hàng, hiển nhiên là ai nấy đều đang chờ làm thủ tục đăng kí thị thực nhập cảnh ở sân bay.
Đệt.
Hứa Gia Lạc siết chặt cuốn hộ chiếu đứng phía sau hàng người. Vừa liếc mắt nhìn qua, hắn đã cảm thấy giây tới mình sắp phụt máu vì phiền muộn.
Nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đặt một biển yêu cầu khẩn cấp, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống tiếp tục gọi mấy cú điện thoại cho Vương Tiểu Sơn. Có điều vì thời gian quá sớm nên bên kia cũng không bắt máy.
Cứ thế, Hứa Gia Lạc nôn nóng chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Tiểu Sơn mới gọi lại.
“Anh Hứa à, ngại quá, em cả đêm không ngủ nên vừa chợp mắt một tí.” Nghe giọng của cậu trợ lý nhỏ cũng rất đỗi mệt mỏi, cậu ta nhỏ tiếng nói: “Anh cũng đừng quá lo lắng, giám đốc Phó vẫn đang ở bệnh viện với em, nhưng giờ anh ấy đã hạ sốt rồi, hẳn là không có chuyện gì đâu. Đúng là triệu chứng nhẹ thật.”
“Hạ sốt rồi… Hạ sốt là tốt.” Hứa Gia Lạc lấy tay đỡ trán và tựa ra sau ghế nhựa ở sân bay. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tiểu Sơn à, giờ tôi đang ở sân bay thành phố Hồ Chí Minh, sẽ tới nhanh thôi.”
“Cái gì?!”
Vương Tiểu Sơn ngồi cạnh giường bệnh nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo lại, cậu ta cao giọng: “Anh Hứa, anh… Anh đến Việt Nam rồi à?”
Nói xong câu đó cậu ta mới nhận ra không ổn. Nhưng mà đã muộn, Phó Tiểu Vũ ngồi trên giường bệnh đã quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Omega đã hạ sốt rồi, sắc mặt vẫn tái nhợt tiều tụy, cũng bởi thế mà đôi mắt to tròn còn to hơn chút nữa so với bình thường. Khi y nhìn qua với ánh mắt kinh ngạc, hàng mi cũng khe khẽ run một cái.
“Giám đốc Phó.” Vương Tiểu Sơn che điện thoại lại để Hứa Gia Lạc bên kia không nghe được động tĩnh, đoạn dè dặt hỏi: “Anh Hứa… À không là giám đốc Hứa cũng đến Việt Nam rồi ạ, anh có muốn nói một câu với anh ấy không?”
Phó Tiểu Vũ im lặng một chốc, cuối cùng chỉ khe khẽ lắc đầu.