Tình Yêu Lạ Kỳ

Chương 10



Hôm nay, thời tiết nắng ráo, mặt trời cũng rất lớn, ánh mặt trời cũng tương đối mạnh liệt, có một chút gió, nhưng nếu thổi vào người thì tương đối thoải mái. Trên đường người đi đường rất nhiều, tất cả mọi người thực vội vã, cuộc sống…

Khụ! Khụ! Trở về chính đề.

Hôm nay nhà của Quý Bạch đặc biệt náo nhiệt, kỳ thật người cũng không nhiều, chỉ có Quý Bạch, Doãn Lam, Du Duyên ba người mà thôi.

Chẳng qua, hôm nay là ngày trọng đại Du Duyên sinh con, cho nên, Du Duyên rống vang rung vọng nửa bầu trời, khiến cho phạm vi vài dặm từ nơi này không có bóng người, mấy cỗ xe cảnh sát đứng cách vài dặm ở ngoài, thậm chí lo lắng phái bộ đội đặc chủng đến xâm nhập xem tình hình quân địch, xem nơi này có phải hay không phát sinh cuộc thảm sát mất nhân tính gì hay không. Cho nên, tóm lại, vẫn tương đối náo nhiệt.

“A!!!!!!! Tên Lam điên!!!! Anh đi chết đi, tôi muốn giết anh!!!!! A!!!!! Đau quá ~~~~~ ”

“Doãn Lam, anh đi chết đi! Tôi thề, tôi nhất định phải giết anh! Đau quá a, đau quá! Ân! A!!!!”

Quý Bạch một mặt đầy mồ hôi, nhìn thấy Doãn Lam rõ ràng đeo khẩu trang bên cạnh cũng mãnh liệt lau mồ hôi, này em dâu giọng hét thật đúng là lớn a. Sớm biết rằng lấy trước bông nhét đầy lỗ tai rồi nói sau.

“Ô oa ~~~~ đau quá, ô ~~~~ đau quá a!”

Thấy bộ dạng Du Duyên mồ hôi nước mũi nước mắt cùng chảy, Doãn Lam cảm giác mình cũng sâu sắc cảm thấy, anh cũng rất đau nga, ô ~~~.”Anh hai, em ấy như thế nào lại đau như này? Không sao chứ?”

“Không có việc gì không có việc gì. Chỉ cần cậu đem tay cậu ấy nới lỏng, tôi tin tưởng cậu cũng không còn việc gì.” Quý Bạch nhìn nhìn tay Doãn Lam bị Du Duyên cào tới xanh xanh tím tím, sách ~~~ đều rách da chảy máu, nhìn thấy cũng đau! Quý Bạch rùng mình một cái, nhìn Du Duyên sau một lúc lâu quyết định cách cậu xa một chút.

Nguyên nhân có chuyện như vậy a, nói anh như thế nào cũng đau như vậy a. Chính là, vợ nắm thật chặt nha, anh như thế nào không biết xấu hổ rụt hai tay về? Chính là không rụt về, anh cũng rất đau nga? Doãn Lam cảm thấy được vấn đề này khiến anh thật khó giải quyết nha.

“A!!!!! Các anh là người chết a? Đau quá! Đau quá! A!!!!” Du Duyên há to miệng tận tình quát to lên. Cậu đau bụng a, cậu muốn sinh! Hai người kia còn đứng ở một bên nói chuyện phiếm. Cậu mau tức chết rồi.

Quý Bạch ngoáy ngoáy cái lỗ tai, thương hại nhìn thấy Doãn Lam đã hoàn toàn bị vây trong trạng thái mất thính giác. Trong lòng ngầm vui mừng hoàn hảo anh tránh được xa. Bất quá việc khẩn cấp trước mắt là làm yên lòng dựng phu quan trọng hơn a, anh cười đối Du Duyên nói: “Chính là đau bụng tiền sản. Còn phải chờ một lát nữa, chờ một chút, chờ một chút.”

“Thả m* anh cái rắm!” Du Duyên quay đầu tìm trái phải, phát hiện đã không có đồ vật gì đó có thể để cho cậu ném. Một phát giật xuống khẩu trang của Doãn Lam hướng Quý Bạch ném tới: “Anh còn muốn chờ chính mình sinh đi? Tôi lấy chỗ nào để sinh? Anh đi chết đi. Nhanh lên đánh thuốc tê, cho tôi đẻ mổ!”

Mùa trắng một phen tiếp lấy khẩu trang, cười hì hì: “Ha ha ~~~ đẻ thường là tốt nhất cho đứa nhỏ, ha ha ~~~~ tôi sẽ giúp cậu xem xem. Hẳn là mau sinh, cậu kiên nhẫn một chút, kỳ thật không đau như vậy.”

Quý Bạch đối Doãn Lam ánh mắt sai bảo, Doãn Lam nhanh chóng hiểu ý vỗ vỗ Du Duyên, muốn cho cậu tỉnh táo lại. Theo lý mà nói hẳn là không đau như vậy a, bất quá thấy Du Duyên đau đến khó chịu, cũng không phải biện pháp.

“Tôi nói dứt khoát đẻ mổ đi. Đứa trẻ tuy rằng không lớn, nhưng là sợ cậu ấy sẽ giang liệt.”(giang liệt có nghĩa là rách hậu môn, mình để nguyên văn cho nó thi vị nha)

“Giang liệt?! Các anh thật đúng là muốn cho tôi phóng cái rắm đem bọn họ phóng ra có phải không, cho tôi đẻ mổ!! Nhanh lên! A!!!!!” Có lầm hay không, nơi đó có thể sanh con sao? Hai người bọn họ là heo sao? Giang liệt a, giang liệt a. Sau này vẫn còn để cho hay không cậu gặp người vậy.

Nghĩ đến đây cậu cũng rất kích động a, gầm lên: “Nhanh lên, mổ cho tôi… A!!!!”

Trong khi đồng chí Du Duyên đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến giải phẫu, vừa vặn thời khắc kích động nhất, vì thế, Một màn vinh quang rốt cục diễn ra. Một đứa bé nho nhỏ được sinh ra.

Doãn Lam cùng Quý Bạch lúng ta lúng túng nhanh chóng đưa tay tiếp được sinh mạng nhỏ đáng yêu này, có lần đầu tiên, lần sau lền dễ dàng hơn. Vì thế, dưới sự cố gắng của Du Duyên, phía sau ba đứa bé cũng lần lượt sinh ra.

Quý Bạch cùng Doãn Lam mỗi người lấy một cái khăn lông ngắn bao bọc lấy một đứa bé. Bọn anh nhìn thấy này toàn là những đứa bé đáng yêu, cảm động đến rơi nước mắt. Doãn Lam lau một đầu mồ hôi lạnh đối Du Duyên đã muốn xụi lơ nói xong: “Cám ơn em, vợ à. Khổ cực.”

Toàn thân sau khi trầm tĩnh lại, Du Duyên cẩn thận hồi tưởng nghĩ một chút, giống như sinh con cũng không còn thống khổ như vậy. Chính là bụng thật sự rất đau. Mông nha, tê dại, có một chút đau, cảm giác ẩm ướt, hẳn là chảy máu đi.

“Anh ôm bọn chúng tới cho tôi xem xem.”

Tâm tình người mẹ mọi người nhất định phải lý giải, thời điểm sinh mệnh ở trong thân thể của mình thoát ly, người thứ nhất muốn gặp là con của mình. Du Duyên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đợi nửa ngày, thấy Quý Bạch đẩy xe, đem bọn nhỏ toàn bộ mang đi. Cậu kêu to: “Làm gì? Tôi còn chưa thấy, trở lại cho tôi!” Có lầm hay không a, cậu sinh đứa nhỏ a, cậu chưa nhìn bọn chúng một cái liền ôm đi. Đây là cái gì đạo lý gì?

Doãn Lam cười dùng khăn lông ấm lau nửa thân dưới cho cậu, vui vẻ nói: “Em trước tiên ngủ một giấc đi. Em là nam, mấy đứa trẻ sinh ra quá nhỏ, anh hai đưa bọn nó tới ***g ấp. Chờ em tỉnh dậy, chúng ta tới ***g ấp xem bọn nó.”

“Chính là…” Du Duyên còn muốn tiếp tục vì quyền lợi của mình tranh luận, nhưng đầu càng ngày càng mơ màng. Ý thức cũng mơ hồ. Có thể là thực sự mệt mỏi đi, quên đi, trước tiên ngủ đã. Chờ cậu tỉnh dậy nhất định phải nhìn mấy đứa nhỏ.

Doãn Lam giúp Du Duyên sửa sang lại quần áo xong. Đưa cậu ôm lấy, hướng phòng ngủ đi đến, thấy cậu vô thức ở trong lòng ngực của anh cọ cọ, liền cười nhẹ tại khóe môi của cậu hạ xuống một nụ hôn. Thì thào nói: “Cảm ơn em, vợ à.”

Du Duyên không biết cậu đã ngủ bao nhiêu lâu, khi lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Thân thể mệt mỏi chính là phía sau có chút cảm giác đau nhức. Hơi thoáng co rút đau đớn một chút, đối với thanh niên như cậu mà nói, điểm đau ấy không tính là cái gì, cũng không tiếp tục để ý tới. Linh hoạt trở mình ngồi dậy, vươn cái thắt lưng thật mỏi. Hai tay hai chân duỗi ra sau một lúc, giống như toàn thân mỏi mệt toàn bộ biến mất.

Sờ sờ cái bụng đã muốn khôi phục bằng phẳng, có thịt có điểm nhẹ lỏng lẻo. Bất quá tin tưởng không bao lâu sau, cậu sẽ khôi phục dáng người rắn chắc của mình. Cười cười, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp dường như.

Tay theo thói quen hướng bên cạnh sờ sờ, xúc cảm trống trơn làm cho cậu trong lòng cả kinh.

“Doãn Lam! Doãn Lam!”

Kinh hoảng kêu to tên của anh, nhìn lại không giống như bình thường chờ đón cậu là khuôn mặt tươi cười cùng giọng nói trầm ấm của người đàn ông kia. Bốn bề yên tĩnh như trước, thanh âm gì cũng không có. Trống trải tựa hồ căn bản không có người ở.

Du Duyên vẻ mặt không còn chút máu, giày cũng không kịp mang liền như vậy đi chân trần ở trong phòng chạy loạn. Kêu to tên Doãn Lam cùng Quý Bạch, lại như trước nghe không được thanh âm đáp lại.

Đứa nhỏ?! Con của cậu đâu?

Du Duyên cõi lòng tan nát thành từng mảnh từng mảnh, mọi chuyện thình lình xảy ra hết thảy làm cho cậu hoàn toàn không có chủ trương. Cậu đặt mông sững sờ ngồi xuống, trừng lớn mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước. Đứa nhỏ, con cậu đã đi nơi nào?

Đột nhiên, một hồi âm nhạc vang lên. Làm cho Du Duyên kinh hoàng nhảy dựng lên, nhìn qua bốn phía, mới phát hiện là chuông điện thoại vang lên. Cậu tay chân cùng sử dụng hướng sô pha bên đi, hai tay phát run tiếp điện thoại:”Alo!”

“Tiểu Duyên, cậu ở nơi nào? Chồng cậu nói cậu đã sinh, làm cho chúng ta lại đây thăm cậu. Nhà cậu như thế nào không có người?” Hạ Thiên lớn giọng theo điện thoại truyền đến, vẫn như cũ nghe được chung quanh có thanh âm quen thuộc liên tục vang lên, làm cho Du Duyên tựa hồ tìm điểm dựa vào.

Cậu đôi môi phát run, mồ hôi lạnh theo trán từng viên từng viên rơi xuống:”Con của tôi không thấy! Con của tôi không thấy!! Con của tôi không thấy!!! A!!!!!!!” Cậu rốt cục không áp chế được sự sợ hãi trong lòng, khóc ầm lên. Đứa nhỏ a, con của cậu, con của cậu đi nơi nào?

“Cái gì?! Tiểu Duyên, cậu đừng khóc, mau nói cho tôi biết, cậu ở nơi nào. Tôi, A Xuân, Học Hàn còn có ông chủ đều ở trong này, bà chủ nấu canh bổ huyết cho cậu. Cậu đừng khóc nha, nhanh lên nói cho chúng tôi biết, cậu hiện tại ở nơi nào?” Hạ Thiên bị tiếng khóc của Du Duyên làm cho lòng nóng như lửa đốt, giọng nói mang theo ý khóc, nhịn không được cũng nức nở lên.

“Tôi, tôi ở, ở đường Đông Giao hoa viên, nhà, số nhà E-25.”

“Chúng tôi lập tức tới, cậu đừng hoảng. Lập tức tới!” Lần này nói chuyện là Trầm Tàn Xuân, anh trầm giọng bình tĩnh nói xong, thử trấn an Du Duyên trong long không biết làm sao.

Ngắn ngủn 10 phút đồng hồ, Du Duyên giống như đợi không chỉ mười năm. Ông chủ bọn họ vẫn qua điện thoại cùng cậu nói chuyện, thử phân tán sự chú ý của Du Duyên. Thẳng đến khi chuông cửa vang lên, Trầm Tàn Xuân mới một lần nữa lấy lại điện thoại bị giật mất, trầm giọng nói:”Tiểu Duyên, làm theo lời tôi nói, hít sâu một hơi, sau đó buông điện thoại xuống đứng lên, đi tới cửa rồi mở cửa cho chúng tôi. Mọi người đều đến đây, cậu không cần sợ.”

Du Duyên run run đôi môi, làm theo lời nói của Trầm Tàn Xuân, thật sâu hít một hơi. Đem microphone buông xuống, lại như thế nào cũng tắt không được điện thoại, chỉ là đem nó để trên bàn. Cậu vỗ vỗ sô pha chậm rãi đứng lên, đi tới cửa ấn chốt cửa xuống. Nghe được lạc một thanh âm vang lên, cậu rốt cuộc duy trì không được xụi lơ ngã xuống dưới.

“Tiểu Duyên!” Mọi người ba bước cũng thành hai bước, xuyên qua hoa viên. một khắc cửa mở kia liền thấy cậu tê liệt ngã xuống, bọn họ hô to một tiếng, tất cả đều vọt tới bên người cậu. Du Duyên nhìn thấy từng đôi mắt thân thiết, nước mắt chảy càng hung, trong lòng đau xót, rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên.”Oa ~~~~ đứa nhỏ, con của tôi. Oa ~~~~~”

Trầm Tàn Xuân một tay ôm lấy cậu, ngồi trên sô pha, nhượng Du Duyên dựa sát vào nhau anh. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lúc này lại không biết nói cái gì mới tốt.

“Tiểu Duyên, chồng cậu đâu? Còn có cái kia Quý Bạch đâu? Bọn họ đi nơi nào?” Điền Hồng Nhạn bắt lấy tay Du Duyên, liền truy vấn cậu.

Không biết. Du Duyên mãnh lắc đầu, căn bản nói không ra lời.

“Cậu là ngày hôm qua sinh sao?” Trầm Tàn Xuân dự đoán được sự tình có chút quái dị, bình tĩnh hỏi cậu.

“Ân, hình như là. Ô ~~~~~”

Hình như là?! Trầm Tàn Xuân cùng mọi người trao đổi ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Tiếp tục hỏi hắn:”Vì cái gì đâu có như là?”

“Ô ~~~~ tôi sau khi xong sinh cảm thấy mệt chết đi, liền ngủ. Ô ~~~ không biết ngủ bao lâu, tôi nghĩ hẳn là ngày hôm qua đi.”

“Vậy cậu sinh mấy đứa nhỏ vào ngày nào?”

“Mười, ngày mười bốn, là buổi chiều.” Du Duyên tựa hồ cũng cảm giác không đúng, ngừng bi thương ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

“Cái gì?! Ngày mười bốn?!” Lí Học Hàn kêu to lên,”Hôm nay đã là ngày hai mươi ba! Tiểu Duyên, cậu chẳng lẽ luôn luôn ngủ trên giường chín ngày?”

“Hai, hai mươi, mươi ba?! Tôi ngủ chín ngày?! Như thế nào có thể, tôi chỉ là mệt chết đi, như thế nào có thể ngủ lâu như vậy?”

Điền Hồng Nhạn sờ sờ ót, cẩn thận nghĩ:”Doãn Lam là đêm qua gọi điện thoại cho chúng tôi, nói cậu sinh. Nghe thanh âm của anh ta thực hưng phấn, mọi người vui vẻ cũng không có hỏi nhiều như vậy, sáng sớm hôm nay liền tới nhà cậu. Anh ta là dùng nhà điện thoại nhà cậu gọi tới, cho nên chúng tôi liền vọt tới nhà cậu, trong phòng căn bản không có người. Nhưng thật ra hàng xóm cậu cầm cái số điện thoại này cho chúng tôi, chúng tôi mới biết được gọi tới nơi này cho cậu.”

Rốt cuộc sao lại thế này?! Mọi người giờ mới biết được sự tình nghiêm trọng, hiểu biết về Doãn Lam căn bản là dựa vào những gì anh ta nói, căn bản không có người biết anh ta rốt cuộc là ai, cũng không có người nhận thức anh ta, càng không ai biết những lời anh ta nói là có phải là sự thật hay không. Chỉ bằng một câu của anh ta:”Tôi là ba ba của đứa nhỏ.” Bao gồm Du Duyên ở bên trong, mọi người toàn bộ đều tin, nhưng hôm nay……

“Giống như có âm thanh.” Trầm Tàn Xuân có vẻ bình tĩnh tựa hồ nghe được chút động tĩnh gì, anh cau mày cẩn thận nghe.

“Hình như là có.” Hạ Thiên vểnh tai nửa ngày, cũng phụ họa nói.

“Là tiếng khóc của đứa nhỏ!” Tuy rằng thanh âm thực mỏng manh, rất nhỏ, nhưng là như chân với tay theo bản tính làm cho Du Duyên biết, đó là con của cậu đang khóc.

Cậu xoay người hướng phòng trong chạy tới, mọi người cũng đi theo phía sau cậu. Xuyên qua một cái hành lang thật dài, xuất hiện ở trước mắt mọi người là một cái cửa màu trắng mang theo bốn màu thủy tinh, tiếng khóc của đứa nhỏ đúng là từ bên trong từng đợt truyền ra.

“Ngoan ngoan, đừng khóc!” Du Duyên kinh hoảng quát to một tiếng, đẩy cửa ra vọt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.