Tình Yêu Lạ Kỳ

Chương 11



“…… Mẹ…… Mẹ……”

Thanh âm nhẹ nhàng tiếp tục truyền vào lỗ tai cậu, Du Duyên thoải mái ở trên gối đầu cọ cọ hai cái, chậm rãi mở mắt.

“Các con, sớm an.” Mỉm cười giang hai tay, tiếp được hai cái tiểu viên cầu lao thẳng tới, nhẹ nhàng ở trên mặt bọn họ ấn xuống một nụ hôn, nghe bọn họ khanh khách khanh khách cười đùa, Du Duyên chân chính thanh tỉnh.

“Mẹ là cái đại lười đảo.” Du Li chu cái miệng hồng hồng, kêu mẹ bé đã lâu cũng không tỉnh, hôm nay nhất định lại đến muộn.

“Mẹ mới không phải đại lười đảo!” Du Lưu vươn tay nhỏ bé nhắm ngay cái ót của Du Li tát một cái,”Ngu ngốc! Em nói như vậy chúng ta đây không phải là tiểu lười đảo sao? Chính mình mắng chính mình, em là heo a?”

Du Li cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng bị ca ca mắng làm heo, bé là rất khó chịu nga. Trừng lớn hai mắt xanh thẫm, rưng rưng nhìn anh:”Anh lại đánh em.”

“Không đánh em em như thế nào nhớ kỹ sai lầm của mình.” Du Lưu tuy rằng ngữ khí nghiêm khắc, nhưng vẫn là vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa đầu của em trai. Gặp Du Li nước mắt đều sắp rơi xuống, rất nhanh không cam lòng nói xong:”Thực xin lỗi.” Nói xong còn trên mặt em trai hôn một cái, thấy bé chậm rãi vui vẻ trở lại, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Du Duyên cười nhìn các bé cưng đã lớn, hít sâu một hơi, vỗ vỗ mông nhỏ bọn chúng, nói lớn:”Được rồi, mau đi xuống, ta muốn rời giường.”

“Nga.” Du Lưu lôi kéo Du Li nhảy xuống giường lớn, ngoan ngoãn hướng phòng khách đi đến.

“Mẹ, mẹ nhanh lên nga.” Du Lưu đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu đối Du Duyên nó. Mẹ thật dong dài.

“Tiểu quỷ!” Du Duyên cười đối bé nhăn nhăn cái mũi, nhìn bọn chúng đi ra ngoài. Duỗi cái thất lung lấy lại tinh thần, nhảy xuống giường, kéo ra bức màn nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, cười to: “Một ngày mới lại bắt đầu!”

“Mẹ, con muốn nhiều hơn mứt hoa quả nga.” Du Li trông mong nhìn tay Du Duyên trước mặt, nước miếng đều nhanh chảy ra.

“Heo con.” Du Duyên phết rất nhiều mứt hoa quả ở mặt trên, đưa cho Du Li, nhìn hắn vui sướng từng ngụm từng ngụm ăn, cưng chiều lắc lắc đầu.

Thật lâu đều không có nằm mơ, không nghĩ tới tối hôm qua hội mơ thấy chuyện trước kia. Năm đó Doãn Lam cùng Quý Bạch biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại hai con trai cùng một tờ giấy cho cậu.

Kết quả như vậy tuy rằng cũng là mong chờ của Du Duyên, nhưng nhớ tới hai đứa con kia cậu ngay cả mặt mũi đều không nhìn thấy liền ly khai chúng, trong lòng không khỏi có chút khổ sở. Nhìn hai heo con trước mắt này giống nhau như đúc, Cậu nhớ, bọn chúng nhất định cũng cùng Lưu, Li bộ dạng giống nhau như đúc đi.

Đối với Doãn Lam chưa nói tới oán hận, chỉ là có chút mất mát, có chút tức giận. Không liên quan tới tình yêu, có lẽ chỉ là thói quen có một người tồn tại, người nọ lại lặng lẽ rời đi, làm cho cậu có chút cảm giác bị lừa gạt thôi.

Các con càng lớn càng giống Doãn Lam. Trước kia ông chủ nói bọn chúng không nhất định là con của Doãn lam, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, thật sự cùng Doãn Lam là từ một khuôn mẫu in ra. Giống cậu, cũng chỉ có cái miệng. Bất quá kỳ quái là, cậu cùng Doãn Lam đều là người Trung Quốc tóc đen mắt đen, nhưng thật ra Lưu, Li có chút cảm giác giống con lai, Lưu có một đôi mắt màu xanh da trời, một mái tóc màu sợi đay đặc biệt đáng yêu. Mà Li ánh mắt cũng là xang thẫm, mái tóc màu đen sắc pha chút nâu đỏ.

Đối với điểm ấy, Du Duyên suy nghĩ đã lâu cũng không có nghĩ thông suốt. Bất quá như thế làm cho cậu giảm đi không ít bất lợi, bởi vì cũng chỉ có như vậy, làm cho cậu phân biệt được ai với ai. Nghĩ vậy, Du Duyên cũng hiểu được việc này cũng không có gì. Dù sao đều là con cậu là được.

Du Lưu chậm rãi ăn xong bữa sáng, gặp mẹ lại ở ngẩn người. Bé chu cái miệng nhỏ nhắn, đá đá Du Li đang ra sức ăn.

Du Li cau cái mũi, bưng lên cái chén tiểu trư uống nốt giọt sữa cuối cùn. Lớn tiếng kêu lên:”Mẹ! Nhanh lên ăn ăn, chúng ta bị muộn rồi úc!”

“Hai heo con, nên gọi cha chứ.” Du Duyên bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, cậu là cái nam nhân a, vì cái gì con luôn gọi cậu là mẹ.”Phụ nữ mới là mẹ, đàn ông là cha nga. Cho nên các con phải gọi ta là cha.”

Lưu, Li nhìn nhau liếc mắt một cái, phe phẩy đầu nhỏ không rõ hỏi:”Chúng ta đây là đứa trẻ nhặt được? Ô ~~~~ chúng ta là không có mẹ, là nhặt được, ô ~~~~~”

Du Duyên gặp các cục cưng khóc, vội vàng một tay ôm một người vào trong ngực, đau lòng nói:”Ai nói các con là nhặt được? Các con đều là cục cưng do mẹ sinh, đừng khóc, ngoan!”

“Nhưng là đàn ông không thể sinh baby, mẹ nói mẹ là đàn ông, chúng ta đây chính là nhặt được nha, ô ~~~~”

“Ách……” Du Duyên đã muốn cực độ hết chỗ nói rồi, nói như vậy giống như cũng, bất quá…… Nghe cục cưng khóc nức nở, cậu vội vàng hống nói:”Được được, mẹ là mẹ, là mẹ.” Ai! Tùy tiện bọn họ như vỗ tay hoan hô, tôi đã muốn vô lực.

“Thật vậy chăng?” Tứ chi to to tròn tròn ánh mắt hàm chứa nước mắt nhìn cậu.

“Đúng!” Ai ~~~

“Da ~~~ chúng ta có mẹ, chúng ta không phải nhặt được!”

Du Duyên cười nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu. Ai, vì tranh luận vấn đề này mà khiến cho các cục cưng hoài nghi chính mình nhặt là đứa trẻ được nhặt về. Vì cái gì IQ cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều Lưu, Li, luôn trong cái vấn đề chỉ số thông minh là thuộc loại cấp bậc thấp.

“A!!!!”

“Làm sao vậy?” Lưu,Li thình lình thét chói tai, Du Duyên sợ tới mức khẩn trương nhìn bọn chúng.

“Chúng ta đi muộn rồi!” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn thầm oán nhìn cậu. Ô ~~~ đều là mẹ! Này cuối tuần không chiếm được hoa hồng lớn.

“……”#_#|||||||||

Mang Lưu, Li đi nhà trẻ, nhìn bọn chúng sau lưng đeo ba lô tay trong tay vào trường học. Du Duyên sau mỗi lần, sẽ nhớ tới, không biết hai cái cục cưng kia hiện tại có hay không cũng cùng bọn chúng giống nhau tương thân tương ái.

Trong lòng có chút quặn đau, ba năm rồi, trong lòng luôn có chút mất mát hư không.

“Tiểu Duyên, cậu lại suy nghĩ?” Chu Viên Viên lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy một chút Du Duyên đang ngẩn người, kéo ý thức của cậu trở lại.

Du Duyên cười không có phủ nhận, híp mắt nhìn một thân nam trang của Viên Viên:”Nghiêm Vân thật đúng là lợi hại.” Chu Viên Viên cùng Nghiêm Vân ngươi trốn ta đuổi theo hơn ba năm, trước đó vài ngày rốt cục mới kết hợp cùng một chỗ. Cậu thật là có chút bội phục kiên nhẫn của Nghiêm Vân.

“Tôi còn thích mặc nữ trang hơn.” Chu Viên Viên ghét bỏ kéo kéo tây trang áo khoác,”Xám xịt tuyệt không đẹp mặt, vẫn là nữ trang tiên diễm một chút.”

“Đại tiểu thư, cô đang rất sặc sỡ.” Lí Học Hàn đem đầu quay lại gần vạch trần cô.

“Anh nếu nguyện ý anh cũng có thể theo tôi giống nhau cùng sặc sỡ nha. Nhưng đáng tiếc anh không có khuôn mặt đang yêu như tôi vậy.” Chu Viên Viên cười đẩy Lí Học Hàn một phen, ngọt ngào trên mặt hai xuất hiện hai cái lúm đồng tiền đáng yêu. Thoạt nhìn thật đúng là giống các nữ sinh trong học mười sáu bảy tuổi. Nhìn xuống dưới, kia một thân tây trang màu ngân lam thật là có điểm không hợp với cô.

“Là, liền mình cô xinh đẹp tốt lắm rồi.” Tục ngữ nói, hảo nam không cùng nữ đấu ( người đàn ông tốt không cùng phụ nữ tranh đoạt), anh Lí Học Hàn cũng không ngốc như vậy cùng cái miệng lợi hại của Viên Viên đấu võ mồm.

Du Duyên mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn, không biết có phải hay không bởi vì nguyên nhân có con, cậu hiện tại trở nên càng ngày càng trầm tĩnh. Không có giống trước kia như hào phóng hoạt bát.

“Tôi nói tiểu Duyên, cậu càng ngày càng giống các bà già.” Viên Viên bới móc thiếu sót nhìn Học Hàn liếc mắt một cái, nháo Du Duyên.

“Ai, tôi thế nào cũng không khả năng giống các bà già đi. Tôi là cái nam nha, cô cho là ai đều cùng cô giống nhau a.”

“Cá nhân tôi cho rằng Viên Viên vẫn là không đi vào vết xe đổ của cậu, cậu ngay cả chuyện mang thai sinh đứa nhỏ như vậy đều làm.” Học Hàn thở dài vỗ vỗ vai Du Duyên,”Tôi thật sự hoài nghi, cậu có phải là người Trái Đất hay không.”

“Nói cái gì vậy, anh cho là tôi là người sao Hoả sao. Tôi xấu như vậy à?” Du Duyên cau cái mũi, cầm lên cái gương lớn của Hạ Thiên soi soi. Ân ~~~ cậu vẫn rất anh tuấn thôi, cái mũi là cái mũi, ánh mắt là ánh mắt.

“Tiểu Duyên, điện thoại!”

Du duyên đi tới bên người Học Hàn tiếp nhận điện thoại, thuận tiện nhẹ giọng hỏi một câu:”Ai a?”

Gặp Lí Học Hàn lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Liền khách sáo đối điện thoại cười:”Tôi là Du Duyên, xin hỏi ai tìm?”

“Vợ à, tôi là Doãn Lam chồng của em đây, em có nhớ ta không?” Bên kia thanh âm vui sướng vang lên, thanh âm lớn tới mức ngay cả Chu Viên Viên một bên đều nghe được.

Du Duyên bị cả kinh sửng sốt, cậu chần chờ hỏi:”Doãn Lam?!”

“Là tôi, ha ha ha ha ~~~~…… Tôi rất nhớ em nga……. em…… Trở về……” Doãn Lam tựa hồ ở một nơi phi thường ồn ào, thanh âm đứt quãng theo microphone truyền tới không phải là rõ ràng, nhưng vẫn làm cho Du Duyên rành mạch nghe được anh ta nói anh ta trở về.

Anh ta trở về?! Có ý tứ gì? Anh ta phải về làm sao? Du Duyên nửa ngày không lấy lại tinh thần, lấy ra điện thoại nhìn microphone sững sờ.

“Ai nha! Đừng kéo ba. Ba đang nói chuyện với mẹ của các con, quỷ nhỏ, đừng kéo!!!!!!”Thanh âm hô đau của Doãn La bỗng nhiên truyền đến, Du Duyên nhất thời nhớ tới cái gì đó.

Cậu nhanh chóng lớn tiếng hô:”Các con ở bên cạnh anh có phải hay không? Tôi muốn nói chuyện với bọn chúng, anh nhanh lên đem điện thoại đưa cho bọn chúng.”

Đầu kia Doãn Lam tựa hồ bị bọn nhỏ nắm kéo, căn bản không có nghe thấy Du Duyên đang nói cái gì, chính cứ thế hô đau. Vài tiếng vang lớn sau, anh ta vội vàng nói một câu:”Chờ tôi trở lại.” Liền ba một tiếng cúp điện thoại.

“Anh……” Du Duyên không thể tin được cậu liền như vậy cúp điện thoại, cậu một lần nữa nhìn chằm chằm điện thoại, có điểm không dám tin.

“Doãn Lam?” Chu Viên Viên thấy cậu thả điện thoại, nhịn không được hỏi một câu.

Du Duyên gật gật đầu, không biết nên nói cái gì mới tốt. Hết thảy đều là như vậy không hiểu ra sao cả, không hiểu ra sao mang theo hai con trai mất tích, lại không hiểu ra sao ba năm sau gọi điện thoại nói anh ta phải về đến. Du Duyên cảm thấy đầu có điểm đau, nhất thời nửa khắc đều phản ứng không kịp.

“Anh ta gọi điện thoại tới làm gì? Vừa đi ba năm không có một chút tin tức, hiện tại lại điện thoại tới tìm cậu. Đừng cho để tôi nhìn thấy anh ta, nhìn đến anh ta sẽ làm cho anh ta đẹp mặt không thể đẹp hơn!” Lí Học Hàn cuốn cuốn tay áo, oán giận kêu to.

Chu Viên Viên xem ra bình tĩnh chút, cô nhẹ giọng hỏi Du Duyên:”Anh ta là không phải nói anh ta trở về?”

“Phải.” Du Duyên cau mày, nghĩ nghĩ,”Đứa nhỏ ngay tại bên người anh ta, tôi nghĩ anh ta mang bọn nhỏ trở về gặp tôi.”

Chu Viên Viên than nhẹ vỗ vỗ vai cậu, một tay còn tại kêu to giết giết Lí Học Hàn kéo tới một bên. Loại này là việc nhà đi, bọn họ không được nhúng tay vào.

Ba người đều tự trầm tư: Không biết Doãn Lam lúc trước mất tích là vì cái gì? Lần này tái xuất hiện lại là vì cái gì?

Nửa khắc sau, bọn họ đồng thời ngẩng đầu thở dài:”Ai! Thật phức tạp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.