Tình Yêu Lạ Kỳ

Chương 20



Doãn Lam hành động rất nhanh, buổi tối sau khi bốn đứa con trở về nhà, liền gọi điện thông báo cho lãnh đạo, ngày hôm sau liền mang theo hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ chờ ở ngoài công ty, đợi cậu đi vào công ty xin phép.

Kết quả căn bản không cần nhắc lại,chuyện tốt như vậy, ông chủ đương nhiên giơ hai tay hai chân đồng ý. Nhưng mà điều kiện duy nhất chính là, mang một phần thiết kế kiến trúc của Edinburgh trở về, hơn nữa cần phải ở mọi góc độ của thành phố chụp ảnh mang về.

Điều kiện hai bên còn tính hợp lý, vì thế Du Duyên đem cái chìa khóa bàn làm việc ném cho Hạ Thiên, rồi tung tăng tạm biệt mọi người, cùng bên ngoài một lớn bốn nhỏ đang ngồi xổm bên đường hợp lại, hướng london xuất phát.

“Anh kiềm chế chút được không?”

Máy bay đã bay cao lên trời xanh, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đi đi lại lại hơn hai lần, Du Duyên thật sự là chịu không nổi lần thứ N mở miệng trách mắng.

Chẳng qua là đi Anh thăm người thân, làm như cùng chuyển nhà giống nhau. Dẫn theo sáu túi du lịch lớn đã không nói, bốn đứa trẻ còn xách theo bốn cái túi nhỏ, cậu nhìn, bên trong toàn bộ quần áo đều là quần lót nhỏ ( ba nào con nấy).

Này coi như xong, cậu đã nhịn. Nhưng là bọn hị lại cầm nhiều túi như vậy ngồi xổm ven đường, giống như những kẻ đáng thương không có nhà để về. Khi cậu vào công ty xin nghỉ đi ra, mới chỉ nửa giờ, đã chứng kiến Doãn Lam trên mặt đất để xuống cái mũ, bốn đứa trẻ trước mặt cũng để bốn cái mũ trong phim hình trước mặt, cậu đến gần nhìn nhìn, bên trong tất cả đều là tiền lẻ?!

“…” -_-

“Vợ à, không nghĩ tới chúng ta có vận may phát tài nha.” Một đồng hai đồng tam đồng, “A, chỗ này của ta có một tờ mười đồng!”

“Ba ba, con có ba tờ mười đồng.”

“Chỗ này của con cũng có, chỗ này của con có vậy.”

“A ~~~~ chỗ này của con có một tờ năm mươi, mau nhìn mau nhìn!”

“…” -_-

Bốn phía ánh mắt chăm chú nhìn, làm cho Du Duyên muốn đem cửa thủy tinh đập vỡ, từ bên trong nhảy ra ngoài.

Lớn lớn nhỏ nhỏ không chỉ có vì chính mình “Ngồi ở nơi này lại có người đưa tiền, gỡ mũ để trên mặt đất đưa tiền càng nhiều” mà xấu hổ, còn dương dương đắc ý trên đường đếm tiền cười tới rạng rỡ.

“Vợ à, em có biết chỗ này của tôi thu được bao nhiêu không?”

“…” Mắt liếc nhìn Doãn Lam, Du Duyên thật sự có một xúc động muốn đấm rụng hàm răng của anh ta.

“Có một trăm bảy mươi lăm đồng nha.”

“…”

“Lợi hại không, ha ha ha ha ~~~” Doãn Lam cười đắc ý, “Bọn họ đều là những người tốt, ngay cả nhận cũng không nhận ra, còn đem tiền đưa cho chúng ta, ha ha ha ha ~~~~ ”

“…” -_-

“Mẹ, con thu được hai trăm đồng nha.” Doãn Vũ quơ tay nhỏ bé, “Lưu có 280 đồng, anh hai có ba trăm mười đồng, em trai có thu được 270 đồng nha.” Tóm lại một câu, ba là kém nhất, mới có chút chút như vậy.

“Cái gì? ba còn không có qua hai trăm a.” Doãn Lam bị đả kích lớn, vỗ tay vịn liền hét lớn, “Nhất định là ánh mắt mọi người nhìn sai, không nên không nên, ba như thế nào có thể thua, chúng ta thi lần nữa đo!”

Nói xong còn thâm tình cầm tay Du Duyên, nói: “Vợ à, em tới làm trọng tài đi.”





“Doãn Lam.”

Ngay cả bọn trẻ đều phát giác sắc mặt mẹ không được bình thường, cũng chỉ có Doãn Lam hậu tri hậu giác ghé mặt cười cười: “Làm gì?”

Phanh! Một quyền đưa lên, ngoài ra còn tặng kèm một câu rống to: “Anh đi chết đi!”

Edinburgh là vùng đất thấp trung tâm nam bộ, cũng là thủ đô Scotland, nơi này dựa sát biển, phong cảnh xinh đẹp. Khí hậu mát mẻ ôn hòa, độ ấm bình quân của năm là 8οC. Trừ mùa xuân có nhiều gió, Hạ Thu hai mùa cây cối xanh tốt, hoa tươi nở rộ, cung điện cổ đại, giáo đường cùng tòa thành điểm xuyết ở giữa, di sản văn hóa di sản, là một trong những thành phố xinh đẹp nhất nước Anh, thành phố có được biệt danh “Athens của phía Bắc”.

Nơi này nơi nơi đều có cây xanh tươi tốt, rất nhiều cỏ thơm cùng hoa tươi nở rộ. Cón sử dụng rất nhiều dùng cát đá màu đen, màu xám để thi công lầu tháp cung điện, giáo đường cùng pháo đài điểm xuyết trong đó.

Gió xuân ấm áp, cũng là mùa của tình yêu, xuyên qua qua cửa kính xe nhìn thấy thế giới hoàn toàn bất đồng. Không giống với Hawai, không giống với đảo Ba Ly, tới nơi này du lịch trái tin của du khách là bình tĩnh nhất cũng là an nhàn nhàn nhã nhất.

Đương nhiên, nếu trên máy bay không có bởi vì tiếng động tiếng xôn xao quá lớn bị tiếp viên hàng không uyển chuyển ngăn trở, trong sân bay không có bởi vì có người dẫn theo rất nhiều người cùng hành lý mà ở chỗ chờ hành liếc mắt nói chuyện phiếm, xe trên đường không bởi vì có người lạc đường mà ước chừng lượn lờ năm giờ mới tìm được chỗ ở trong lời nói, Du Duyên tâm tình cũng sẽ tốt lắm tốt lắm tốt lắm.

Đứng ở trước ngôi nhà một tầng theo phong cách Châu Âu cổ xinh xắn, trời đã tối, chỉ nhìn thấy một ít ánh đèn ấm áp từ trong cửa sổ lộ ra, Du Duyên đứng trước cánh cửa gỗ màu lam, từng căn nhà một tầng cách nhau không xa lắm, để cho cậu có chút giật mình.

“Vào đi thôi.”

Một cái chìa khóa màu lam nhạt xuất hiện ở trước mặt của cậu, Doãn Lam ôn nhu đối với cậu cười cười.

“Ba mẹ ở căn nhà màu trắng kia, chúng ta mang hành lý cất rồi còn phải đi tới đó ăn cơm.” Anh nâng ngón tay chỉ căn nhà màu trắng nho nhỏ cách đó không xa, “Bọn họ đều ở nơi đó chờ chúng ta.”

Du Duyên cười cười, nhẹ nhàng đem cái chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, nghe được cạch một thanh âm vang lên, cửa theo tiếng kêu mà mở ra.

Trong phòng chỉ có duy nhất một màu xanh, xanh nước, xanh nước biển, xanh nhạt, xanh thẫm,xanh đen, hết thảy cậu đã từng gặp qua hoặc chưa từng gặp qua hiểu rõ màu xanh ở trong phòng hoà lẫn nhau, ngẫu nhiên có màu khác biệt, cũng chỉ là lập loè màu trắng. Du Duyên chưa từng có thấy có nhiều màu xanh như vậy, lại không hiểu cả cách phối hợp như thế nào để thích hợp, xinh đẹp giống như bầu trời dập dơn giống như nước biển. Nguyên lai đem một loại màu sắp xếp hài hòa sẽ trở nên xinh đẹp như thế, Du Duyên kinh ngạc đưa mắt nhìn hết thẩy trong phòng, âm thầm tán dương.

Ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn thản nhiên ở trong căn phòng màu xanh lan tỏa, trang trí đơn giảm thanh thoát mang theo sở thích của chủ nhân căn phòng đập vào mắt.

“Hoan nghênh đã tới căn nhà màu xanh! Sau này em chính là chủ nhân của nó, thích nó không?” Doãn Lam nhẹ nhàng cười, biết biểu tình của Du Duyên đã chứng minh cậu đã yêu nơi này.

“Lấy sắc vì danh ( lấy màu sắc theo tên mình), thật đúng là đặc biệt. Căn nhà màu trắng của ba mẹ anh cũng đặc biệt như thế sao?” Du Duyên đột nhiên nhớ tới anh vừa mới nhắc tới căn nhà màu trắng, khẽ nở nụ cười.

Xem ra này “Tứ Sắc Cẩn”, thật đúng là làm cho người ta có điều mong chờ. Vốn tưởng nhà cao tầng cứng nhắc lãnh khốc, không nghĩ tới là xây dựng thành trang viện trên bãi cỏ lớn.

“Thích nơi này?”

” Ừm, nơi này rất được.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

… Như thế nào thanh âm giống như có chút thay đổi, trở nên có chút trầm thấp nha, nghe vẫn còn rất có…

“A! ông là ai?”

Du Duyên trợn to mắt nhìn trước mắt đột nhiên phóng đại một cái mặt, khoảng cách quá gần làm cho cậu có chút khó chịu, nhưng lưng tựa lên cánh cửa nên có trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể cố gắng kìm ném xuống.

Bốn mắt đối diện, Du Duyên có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá của ông ta. Đôi đồng tử ngăm đen cùng mắt của Doãn Lam có chín phần tương tự, nhưng có hơn một phần thâm trầm cùng tưng trải.

“Con dâu.” thanh âm trầm thấp như trước mang theo mỏng manh chậm rãi truyền đến, nhưng lời nói buột miệng thốt ra lại quái dị để cho ông ta mất đi phần thành thục kia có cảm kỳ ảo.

“A?!” ông ta đang nói ai? Du Duyên mờ mịt nhìn lên cái mặt dần dần cùng mình đã có chút khoảng cách. Ước chừng trên dưới 40 tuổi, tóc đen tiêu sái miễn cưỡng dừng ở trên trán, làm ông ta càng tăng thêm một phần gợi cảm. Môi mỏng hơi hơi cong lên, thanh âm giống như khẽ hát kia chính là từ nơi này phát ra sao?

Không đúng không đúng, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ vấn đề này, Du Duyên ngươi đang làm gì, tật xấu a!

Cậu bừng tỉnh lắc đầu, nhìn thẳng lên ông ta, nhẹ giọng hỏi: “Ông là bạn của Doãn Lam sao?”

“Doãn Lam?!” ông ta có chút cười như không nghiêng đầu nhìn nhìn bên cạnh, “Cậu hẳn là kêu chồng đi, con dâu.”

“…” Này cái gì với cái gì? Du Duyên đầu đều nhanh lớn, đối mặt ông ta, ánh mắt của ông ta làm cho cậu căn bản không nhận ra tâm tình, nhưng nói thế nào lại quốc ngữ, cậu thật sự có điểm không hiểu.

“Tiểu Lam, con thật đúng là được a, dám như vậy liền mang về nhà cho chúng ta xem.” người đàn ông hừ lạnh một tiếng, rốt cục hảo tâm đem không khí trả lại cho Du Duyên, cậu thở nhẹ thở ra một hơi, thật là có chút kinh ngạc người đàn ông đó mang đến cảm giác áp bách.

“Ba, Ba đừng tiếp tục trêu trọc cậu ấy. Dọa chạy vợ của con, con sẽ bỏ nhà trốn đi vĩnh viễn không trở lại.”

Đem Du Duyên một phen đang ngồi ở cuối bàn ôm lấy, thấy cậu tập theo thói quen đưa tay quay về ôm anh, Doãn Lam cười nhẹ trên môi cậu đặt xuống một nụ hôn, bảo trì cái tư thế này ngồi ở trên ghế sa lon.

“Con dâu, ba chỉ rất là bất mãn Tiểu Lam, nó nhất định là làm chuyện gì mới khiến cho con không chịu gọi nó là chồng, không chịu gọi ba ba, không chịu kêu mẹ.” Người đàn ông chỉ một ngón tay, chỉ hướng không biết từ khi nào đã có một người đàn bà cùng mấy đứa trẻ kia ngồi thành một đoàn cười hiền lành.

Có chút kinh hoảng nhìn Lưu Ly Vũ Y, nhìn thấy bọn chúng khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ cười, cậu tựa hồ bình tĩnh một chút.

“Tôi chỉ là có chút không quen.” Lại nói giống như khi ông xuất hiện, tôi làm sao biết ông là ba ba của Doãn Lam, còn có người mẹ xinh xắn kia.

“Con dâu, ta là mẹ Doãn Lam, hoan nghênh con tới.” Người đàn bà vấn tóc kiểu Trung Quốc cười híp mắt kéo tay Du Duyên, nhẹ nhàng ở trên má cậu hôn một cái, hoan nghênh cậu đến.

Ánh mắt hiền lành của người mẹ khiến cho Du Duyên từ nhỏ đã mất đi cha mẹ có một chút cảm động, Du Duyên một chút không keo kiệt đối với bà cười: “Có thể hay không chúng ta nói chuyện một chút?”

“Ừm?” Ánh mắt sáng ngời cổ vũ cậu nói tiếp đi.

“Tôi gọi là Du Duyên, du lịch nhân sinh Du, Duyên phận phân, các bác có thể gọi tôi là tiểu Duyên.” Cậu chờ mong nhìn mọi người, “Có thể hay không đừng gọi tôi là con dâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.