Mỏi rũ rượi cả người cũng xong nốt phần việc cuối cùng, tôi thấy mình uể oải hơn bao giờ hết. Thế mà Quân vẫn còn đủ sức lau dọn bộ bàn ghế của anh ấy.
Việc lục tung căn nhà của Quân lên là một chuyện khó tránh khỏi với tôi. Cái gì nhỉ? Nhật ký thì không có rồi. Băng đĩa kỷ niệm cũng không nốt. Thư từ cũ kỹ? Quên đi nhá! Chỉ còn lại một cuốn Album cũ trong góc tủ Tivi. Cái bảo vật này nó… không mấy sạch sẽ cho lắm! Tôi phải lau hết bụi bặm của nó cái đã.
Phùhùu… ùuuuu… phùhuhuhùuuuu…
Bụi nhiều đến phát khiếp thôi!
- Làm gì đấy? – Quân tò mò nhìn tôi khi thấy quyển Album trên bàn.
- Em muốn coi coi lúc còn nhỏ anh quậy tới cỡ nào thôi. – Lật lật vài trang đầu, tôi phát sốt lên với một đống… “phưng” gián. – “Oẹ!!”
Nhúng cái khăn vào xô nước, Quân cười khì khì như thể gặp phải cái gì vui lắm.
- Biết anh là ai ở trỏng không mà đòi coi?
- Hên xui! Nhưng anh đẹp trai vậy chắc lúc nhỏ cũng không khác lắm đâu. – Tôi hơi thắc mắc một chút trước câu nói của Quân.
- Bảo đảm em không biết ai đâu. Coi thì coi đi! – Bỏ mặc tôi lại với câu nói lấp lửng, Quân đi vội ra phía nhà sau.
Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ vào lúc này:
- “Là sao?” - Thế thôi!
Quyển Album này chắc có từ lâu lắm rồi, nó không dày cho lắm nhưng tuổi tác của nó có lẽ cỡ hơn tám chín năm gì đó. Năm tháng trên mỗi tấm hình cho tôi biết niên tuổi của chúng. Cũng khá là thú vị!
- Cha thân yêu! – Tôi đọc thành tiếng dòng chữ nhỏ xíu ghi trên góc phải tấm hình. – “Ba anh Quân đây sao? Cao dữ đa!” - Một người đàn ông trạc chừng ba mươi tuổi, tóc chải đinh ngược với một cặp kính thư sinh, bác ấy có đôi chân dài gần như là của siêu mẫu nam. Chậc! Thảo nào di truyền cho Quân cao cũng đủ độ, tiếc là không hoàn toàn, Quân cũng đâu cao lắm đâu.
Tiếp theo đó mấy trang là cảnh chụp ở Nha Trang của ba anh Quân, những chuyến đi tắm biển, ăn nhậu, thắng cảnh ở đó… Không có ai tiếp theo.
- Gia đình những năm 97. - Một người phụ nữ tóc xoăn, dáng vóc thanh cao, ăn mặc rất ư là sang trọng đứng canh của anh Quân, trên tay bà ấy là một tên nhóc đội mũ lưỡi trai lụp xụp. – “Người này quen quen ta? Sao mà… thấy có nét dzống dzống…??” – Tôi nghĩ thầm trong đầu về người phụ nữ tóc xoăn này. Bà ấy không phải chỉ là mẹ anh Quân, đồng thời còn là một người phụ nữ mà tôi thấy có nét quen thuộc đến độ không rõ mặt.
Chắc là tôi lầm hay nhìn thấy giống ai đó??
Lật được một trang thì tôi thấy hình ảnh của người phụ nữ đó không còn nữa, đến lượt hình của cậu bé mà bà ấy bế trên tay. Chậc! Không biết là ai? Chắc Quân.
- Năm mười hai, thắng giải bơi lội của trường. - Thằng nhóc này quả là lợi hại, nó mới mười hai tuổi đã được giải nhất rồi. Chẳng bù cho tôi từng ấy tuổi đầu mà chẳng có gì tâm đắc. Mà làm gì có thằng nhóc nào ở đây, chỉ có Quân thôi chứ còn ai nữa. Hãnh diện ghê! (^______^)
Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc là lúc ấy sao anh ấy đen thui thùi lùi như cục than hầm dzị cà? Tóc thì lưa thưa nữa. Mũi tẹt?? Cái điểm này hơi là àh đa.
- Mười lăm tuổi và ngày nhận đai đen. – (T_T) Xèo! Tôi bị ai đó dập tắt đống lửa tự cao của mình, đai đen cơ đấy. Quân giành đai đen năm mười lăm tuổi. Sao mà cái gì hắn cũng giỏi vậy nhỉ?
Tấm hình này càng làm cho tôi phát sốt hơn khi thấy tên nhóc trong ảnh rõ ràng chỉ là một người, nhưng sao nó lại bị lé mà… miệng cũng hô hốc thể hở trời?
Tôi phát hoả hơn khi nhìn thấy tận mắt mình…
- Tốt nghiệp THPT, mười bảy tuổi.
Không thể nào! Không thể nào! Không! Không! Không! Tôi không tin đây là sự thực!
- Anh Quân! Anh ở đâu rồi? Anh Quân! – Tôi rống họng thật to, cốt làm sao để mình có thể gào thét tớ mức cực đại thì ráng làm cho bằng được.
Khủng khiếp!
Cái gì mà la lên dzữ dzị trời? - Từ dưới nhà bếp, Quân ba chân bốn cẳng chạy lên phòng khách ngay sau đó. Cả quần vẫn còn để ống thấp ống cao kia mà.
Tấm ảnh đó làm tôi sợ!
- Bị gì mà la oai oái như đâm họng heo thế nhóc con?
- Anh phải giải thích em nghe… - Tôi thở dốc, nói không nên lời.
- Gì nữa? – Gương mặt ngơ ngác của Quân làm cho tôi biết anh ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Hình trong Album là ai vậy? Sao không có hình anh? – Tôi mếu mặt đi, mắt rưng rưng muốn khóc.
Tôi sợ quá!
- Hình nào? - Cầm vội cuốn nhật ký ảnh lên, Quân gãi đầu lia lịa rồi lật tới lật lui không ngừng.
- Đó! Cái tấm này nè… - Tôi dí tay vào tấm chụp cảnh tốt nghiệp của người trong ảnh. Thật sự là… - “Có phải anh hai của anh mà bị bịnh nên chết rồi phải hong?”
- Anh hai nào??? – Quân nhăn nhó nhìn tôi.
- Người trong ảnh ấy. Phải anh hai anh không? Ảnh chết rồi phải hong?
- Làm gì có! – Nhìn tôi bằng một thái độ buồn cười, Quân dần dần hiểu chuyện. – “Ý em là mấy tấm hình này hả?”
- Sao anh hai anh chết mà anh không thờ ảnh?
- Đâu! Anh làm gì có anh em nữa, toàn bộ là hình của anh hết trơn hà.
Lần này là cả một đội binh thiện chiến của Hoa Kỳ đổ xuống và đi ngang qua chổ tôi chứ đừng nói là chỉ một trái bom lạc tầm rơi xuống. Hệt như đại chiến thế giới thứ hai vừa xảy ra, trận Trân Châu Cảng nổi tiếng trong lịch sử như diễn ra trước mắt tôi.
- Em không tin! – Tôi ôm đầu, gào thét lên như bị bệnh tâm thần. – “Không tin! Nhất quyết không tin!”
Câu nói này của Quân càng làm tôi ngỡ ngàng nhiều hơn:
- Em không tin anh cũng chịu, nhưng đó là sự thực!
Huhhuhu… Bạn trai tôi lúc nhỏ xấu vậy sao? Một tên mũi tẹt, mắt lé, da đen, răng hô mà da mặt cũng sần sùi mụn nhọt. Tôi không nghĩ tới chuyện con cóc ghẻ sẽ hoá thành phượng hoàng, vịt xiêm lai lại có thể trở thành thiên nga.
- (T_T) Tại sao anh xấu quắc dzậy? Đừng nói trổ mã mà đẹp trai ra nha, hong tin đâu! – Gym hả? Càng không thể!
- Ơ hay! Thời buổi này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Bình thường!
- Tại sao mắt anh hết lé, mũi anh hết tẹt và răng anh hết hô hả? Còn nữa, tại sao anh trắng trẻo, mặt không một chút mụn cơm mụn cám gì hết chơn là sao? – Tôi sắp phát điên lên rồi.
- Ốm tập tạ thì sẽ có cơ bắp. - Đầu tiên, Quân nhún vai với tôi như thể vô tôi vạ. Anh ấy giơ một cánh tay ra, gồng đội ngũ “chuột” của mình ra để chào hàng. – “Lé thì phẫu thuật kéo mắt lại.” - Tiếp đến, hai mắt ảnh từ vị trí thường nó chạy vào gần hốc mắt. – “Mũi tẹt thì có thể nâng cao.” – Quân bóp mũi cho xẹp xuống. – “Răng hô thì mình đi niềng cho đẹp lại.” – Hàm trăng trắng đều rang y hệt trái bắp của Quân cũng được khoe nốt. – “Còn chuyện mặt anh khác với cơ bản lúc nhỏ là tại vì mẹ anh có tiền, cho anh tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ thì nó đẹp ra thôi!” - Những câu trả lời hết sức tự nhiên được phọt ra.
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA…” – Hoươươ… Oưuơươ… - Một vạn con voi Dốc – Đôn xổng chuồng ra, chạy băng qua khu vực này và tranh nhau giẫm lên người tôi ngay lúc đó. Thiệt là khủng khiếp và không có gì đáng sợ bằng!
- Chẳng… Chẳng… Cái mà… Cái… Chẳng lẽ anh… Là đẹp trai giả? – Tôi nói không nên lời nữa.
- Dĩ nhiên! Cái mặt này anh mượn của một thằng Nhật Bổn chớ ở đâu ra mà dân Việt Nam đẹp trai khơi khơi kiểu này.
“Mỹ tuyên bố thả liên tục vào người tội nhân Trần Hoài Phong tám trăm tên lửa tầm nhiệt!” - Nếu như có thể xin cho điều ước này thành nguyện vọng.
(T_T) (~_~) Không thể nào! Tôi nhất quyết không tin! Không thể nào! Tôi nhất định là không tin!
Bạn trai tôi là một người đẹp nhân tạo sao? Người mà tôi yêu hiện tại là một người khác, hắn ở tận xứ sở Sakura và không hề biết sống chết sao? Hoàng tử đẹp trai của tôi chung quy chỉ là một thành quả của phẫu thuật thẩm mỹ mà ra sao? Huhu… Tôi mất hết tất cả rồi! Anh Quân của tôi chỉ là đồ nhái, chỉ là một bản sao. Ông trời ơi…
Đoạn này là một đoạn có thật nhưng lại không trùng khớp về thời gian giữa hiện tại và truyện. Ở hiện tại, những việc dưới đây diễn ra sau đó hai ngày.
Năm giờ chiều
Tôi lại đến Bệnh viện để… thăm Khoa một lần nữa, lần này không có dẫn theo con Kim để tránh gây rắc rối. Quả thực là tôi có sợ mình đụng phải nhỏ Tina nhưng bây giờ sợ thì còn ích gì, nó dẫu sao cũng đâu dám ra tay trong Bệnh viện chứ. Với lại tôi không làm gì tội thì tại sao lại phải sợ nó?
Phòng của hắn vẫn ở cuối dãy, vẫn nằm đơn điệu một mình.
- Dustin chán vụ này rồi đó! – Là tiếng của thằng tóc nâu, nó làm gì ở đây vào giờ này dzậy cà?
- Đỡ dậy cái đi! - Rồi tiếng của Khoa, nghe như có vẻ là mệt mỏi lắm.
Tôi vẫn còn ở ngoài hành lang của phòng bệnh, vừa mới đến cửa là nghe thằng Dustin nói chuyện nên tôi không vội vào trong. Chả phải tôi ngán nó mà chỉ là muốn tránh thêm phiền hà.
- Chán chuyện gì?
- Giỡn dần lân với thằng bóng lộ đó hoài làm Dustin phát bực đây. Khoa càng lúc càng khó hiểu!
- Ậy! Phim hay dở ra thì còn phải coi khúc cuối mới hấp dẫn, mới chiếu được nửa bộ mà than chán rồi sao?
- Nhưng mà mỗi lần tui thấy… Khoa giả vờ thân mật lại với nó là tức điên lên hong chịu nổi. Khoa không biết sao chứ Dustin là chỉ muốn trói nó ra giữa đường rồi cho xe tải chạy ngang bụng nó, cán qua cán lại cho chừng nào nát thì thôi. – Mày hãy nhớ những lời mày nói thằng tóc nâu khốn kiếp kia, mày tàn ác cũng tàn ác dzừa dzừa cho tao tàn ác dzới chứ có đâu mà… Mà khoan đã! “Giả vờ thân mật lại” là sao?
Tôi cố gắng nhịn thở, nghe rõ từng chữ một trong cuộc đối thoại đó.
- Thù nó không phải chỉ có chị hai em thôi đâu. Cái tội bỏ anh đi theo thằng chó chết sình đó anh còn chưa tính dzới nó.
- Không lẽ đợi nó hoài dzậy hả? Bản mặt nó tham lam ghê lắm, lúc nào cũng muốn ăn lộc hai đường chứ không đơn giản đâu.
- Chính vì nó ôm tham nhiều quá nên nó mới chết dễ. Em yên tâm đi, nó sắp không chịu nổi rồi. Chỉ cần nó nói một câu bỏ thằng Quân là đời nó héo queo như trái dưa leo liền. Hahahah… - Tiếng cười đó vô hồn, lạnh lùng và chứa đầy sự tàn nhẫn. Tôi nghe hai vai mình buốt và đau như thể bị băng kiếm đâm xen vào.
- Dzụ nó làm tình rồi gửi phim cho thằng Quân coi là kiếp này đừng hòng nó còn có dịp nhìn mặt thằng Quân. Thiệt là đã!
Thì ra… Thì ra mọi chuyện đã do tụi nó giàn xếp sẵn. Tình yêu của Khoa dành cho tôi không phải là thực, nó chỉ là một công cụ gài hàng để tôi… Để bẫy tôi thôi. Tôi thật sự đáng ghét thế sao?
Không dám trách cứ một ai, cũng không có một lí do nào đứng về phía mình để tôi có đủ can đảm bước vào trong đó cãi lí với hai gã đó, tôi thấy mình là nguyên nhân gây ra tất cả. Tại vì tôi thôi! Tôi đã làm sai! Tôi sai hết rồi!
Cảm xúc ào ạt trỗi dậy, tôi thấy cơn uất nghẹn của mình đang tới, nó buộc bản thân tôi phải muốn khóc.
Và tôi cảm thấy sợ! Ù chạy đi là một giải pháp tốt.
- Định trốn hả ku? – Đứng chống nạnh ở đằng sau lưng tôi, con tóc nâu chị chặn tay ngay ở lối đi, mặt đầy sát khí.
Màn 45:
- Hai đứa bay hay quá há! Nói chuyện mà không biết dòm trước ngó sau gì hết là sao? – Trái bom hạt nhân của con tóc nâu chị bị châm ngòi, nó đi phăng phăng vào trong phòng bệnh, miệng mồm oang oác cùng với tôi bị nó lôi cổ vào ở đằng sau lưng.
Ngạc nhiên mất một phút, cả hai gã Dustin và Khoa chỉ còn có nước ngậm bồ hòn mà rằng. Hình như hai đứa nó chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
- Cái miệng của mày là lớn nhất! - Chỏ một ngón tay vào mặt em trai mình, con Tina nổi xung lên, tặng liền cho thằng tóc nâu em hai bạt tay muốn nổ đom đóm.
Bị đánh đau mà không biết lí do, thằng Dustin vò vò mặt mình rồi hằn học lên tiếng hỏi chị nó:
- Chị điên hả?
- Mày còn hỏi nữa…
- Bà đánh em bà mà không biết ngượng tay sao? - Thằng Khoa cướp lời con Tina.
- Im! Chổ chị em tao nói chuyện chưa tới lượt mày lên tiếng. – Tôi hãy còn tin một điều: Trong trường học, nhỏ điên này nó chỉ bị mỗi anh Quân “hớp hồn” thôi chứ không hề có một thằng nào khác có thể viết tặng nó từ “sợ” cả. Nhìn cái cung cách của nó nói với thằng Khoa - người yêu của em trai mình là biết nó không hề có một chút xíu thiện cảm nào với gã rồi. – “Tại sao nói chuyện mà tụi bay không đóng cửa? Hai đứa mày làm bể hết kế hoạch của tao rồi.”
Rõ rồi! Kẻ chủ mưu lần này là con Tina. Không ngờ một đứa con gái như nó có thể nghĩ ra một cái kế hoạch đê tiện đến dzậy, hèn chi người ta nói: “Hoa đẹp là hoa độc” để chỉ đàn bà quá sắc xảo quả không sai tí nào.
- Cái gì? – Nghe con Tina nói xong là thằng Khoa nó bật dậy y như không hề có tí bệnh tật nào trong mình cả.
- Còn hỏi tao nữa hả? Nó nghe hết rồi! - Nhỏ tóc nâu giận dữ nhìn hai thân nhân quý hoá của nó.
Như vỡ lẽ, tụi thằng Khoa và Dustin sững sờ nhìn nhau. Tôi thì đứng im ru bà rù như tượng đá, sợ rằng nếu mình cựa quậy là tụi nó sẽ phát giác và tấn công không thương tiếc kẻ thù của mình. Không chỉ có thế, tôi thấy sợ! Không hiểu vì sao tôi thấy chính mình, bản thân tôi thật là yếu đuối trước ba con cáo già này.
- Mày cũng giỏi quá ha! – Nãy đến giờ tưởng nó quên phứt tôi rồi, ai dè con chằng tinh đó vẫn còn nhớ đến. Nó quay phắt ra đằng sau lưng, nhếch mép, nhìn tôi khinh bỉ. – “Sớm không tới, trễ không tới mà lết thân vô ngay lúc này. Má!” – Nguyên một bạt tay nữa dán vào mặt tôi, in lên đó một dấu đỏ có năm vết tì.
Khổ thật! Con khùng này nó có thói quen là hay tát tay người nào mà nó ghét, tát không nổi thì nó phát bệnh, lên cơn càu cấu như bị bệnh dại. Tôi thà đứng đó chịu trận bị nó tát tay chứ ko để nó càu cho banh mặt mình. (T_T) Cũng đau lắm chứ!
- Thường ngày mày oai ghê lắm mà, bữa nay sao im ru dzậy? – Nó nắm cổ tay, kéo vội mấy cái món trang sức bạch kim xuống dưới khuỷ tay cho bớt nặng, giơ lên lăm le.
- Mấy người đông dzậy sao tui dzám lên tiếng chớ? – Bị đánh đau ghê lắm, mặt vừa đỏ vừa rát nhưng tôi ráng nhịn không động thủ để tránh bất lợi thêm cho mình. Kệ nó đi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. Huhhhu… Đau quá đi! – “Ỷ nguyên đám xúm vô ăn hiếp một mình tui mà không biết nhục là gì sao?”
- Chính mày mới là người không biết viết chữ nhục là như thế nào. - Từ trong góc giường, một trái táo được ném thẳng vào mặt tôi. – “Lúc nào mày cũng chỉ biết dựa dẫm vào thằng Quân, lúc nào cũng núp dưới bóng của nó, mày không có bất kỳ một cái gì là của mình.”
Tôi trưởng thành trong sự cô đơn và nỗi tủi nhục. Lúc bé, đi học tôi thường hay đứng nép mình vào một góc tường, dõi mắt nhìn về phía người khác nô đùa mà không hề dám lại gần bạn bè cùng lứa; nếu tới gần tụi nó, lập tức sẽ có một câu nói: “Cút đi thằng bóng!” – Tôi rất sợ câu nói đó, nó trở thành một câu nói “ám ảnh” mà mỗi khi nghe, tôi cứ nghĩ là người khác đang gọi mình và tôi muốn trốn tránh nó. Tôi rất ghét bị ai đó sỉ nhục, đó là khi bị ai đó đánh vào mặt và chửi mình. Còn nhớ khi bé, tôi hay bị bạn bè trêu chọc thế nên tôi rất ghét chúng nó! Cho đến một hôm nọ, nhớ rất rõ là trời mưa, tôi đứng bên hàng ba đợi tạnh mưa sẽ tan lớp, lúc đó có một thằng mập đến gần rồi chọc phá tôi, nó nói những câu nói rất khó nghe. Không nhịn nổi, tôi buộc lòng phải đánh trả. Kết quả là tôi bị dần cho một trận te tua, đã vậy còn bị lột quần mà ném xuống hồ cá. Lúc tôi leo lên, cả đám bạn xúm vào châm chọc và cười hả hê như thể đó là một thứ gì đê tiện lắm. Từ đó đến nay, tôi chưa hề để ai đánh vào mặt mình mà không đánh trả lại; duy chỉ có lần này, tôi buộc lòng phải nhịn nhục.
Có ai hiểu được cảm giác của tôi lúc đó là như thế nào không? Nó không đau, chỉ là một chút xíu đụng chạm thôi thì đâu thể gọi là đau. Nhưng buốt. Buốt lắm! Trái táo đó trên mặt vật lí thì nó không gây ảnh hưởng gì nhưng trên mặt tinh thần thì còn cứng hơn một hòn đá, thêm vào đó là cả một sự thù hằn. Nếu thằng Khoa đánh tôi, tôi tin mình sẽ có đủ can đảm đánh lại nó, nhưng lần này thì không. Tôi đâu có câu lí nào để lí giải cho bản thân của mình, hậu quả tôi đã tự làm thì tự mình chịu là đúng mà.
- Tôi làm gì sai chứ? – Câu hỏi này tôi muốn nghe một câu trả lời. Dẫu tôi có lỗi, nếu muốn đánh tôi thì phải cho tôi biết lí do vì sao và lỗi tôi đã phạm là gì chứ.
- Cút đi! Tao sẽ giết mày nếu mày còn ở đây! - Thằng Khoa giận dữ nhìn tôi, nó chụp vội mấy trái cam nữa trong giỏ.
- Mày đi ra đây! – Lôi tay tôi đi trong vội vã, Dustin đẩy dạt chị hai nó sang một bên.
- Điên hả Dustin? Em dẫn nó đi đâu vậy? – Con Tina níu em trai mình lại.
- Tôi đi đâu là quyền của mình, chị thôi lải nhải cái miệng của mình mà đứng yên trong này cho tôi. – Nó ra lệnh cho chị hai mình bằng gương mặt lạnh lùng. Giật tay con Tina ra, Dustin đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa phòng bệnh lại.
…
Vườn hoa
Ra đến bên ngoài, Dustin không hề nói tiếng nào với tôi, cũng không làm dữ nữa, nó chỉ ngồi phịch trên băng ghế đá và cúi gằm mặt xuống đất, vò đầu suy nghĩ rất lâu.
Những lúc con người ta không nói chuyện, chỉ im lặng là biểu hiện của sự bế tắc. Dustin trước nay không bao giờ nó im lặng làm việc, chỉ biết giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm.
- Mày và tao trước đây vốn dĩ là bạn phải không? – Câu hỏi của Dustin chứa đầy ẩn ý.
- Bây giờ đâu còn nữa! – Tôi nhắc cho nó nhớ về hiện tại.
- Lúc trước tao đối tốt với mày chứ?
- Nhưng từ lúc chuyện tình cảm của mày và thằng Khoa tiến triển thì mày trở mặt rồi còn đâu. Hai chị em mày coi tao như kẻ thù truyền kiếp, giết không được thì đánh cho tàn phế là có thiệt. – Tôi chống cằm nhìn nó, nói luôn những suy nghĩ trong đầu mình ra.
Nhìn tôi dò xét, Dustin có đôi mắt làm cho người đối diện với nó thấy rằng mình như là một kẻ tội lỗi.
- Nếu chị em tao không vướng phải sự tồn tại của mày thì đâu có ai phải buồn. – Túm cổ áo tôi lại, Dustin xiết mạnh tay nó, những khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc. – “Chính vì tao còn nghĩ mày từng là bạn của tao nên mày mới yên thân, nếu tao muốn thì đừng nói là chỉ sụi bại, thậm chí là ném mày xuống từ lầu ba của trường cũng không khó đâu!” – Nó nghiến răng, nghiêm giọng cảnh báo tôi.
- Tại sao chị em mày chỉ biết đổ lỗi cho tao? Tao mới là người cần nói câu nói đó, hai đứa mày nếu như không xuất hiện thì ngày hôm nay tao đâu phải gặp cảnh tượng chó má nầy chứ. Tao thử hỏi ai không cho ai đường lui mới đúng.
- Vậy mày làm cho Khoa quên mày đi! - Tạt thẳng vào mặt của tôi một quả đấm, Dustin lấy tay gạt nước mắt của mình rồi quay lưng bỏ đi. Chúng tôi trước kia từng là bạn, đã qua một quãng thời gian tuy không dài để hiểu nhau nhưng cuối cùng, khi vướng phải một chút trục trặc, Dustin đã vì hiểu lầm với tôi mà trở mặt. Tôi thật sự không muốn!
Ngồi phịch trên nền cát, nhìn theo cái bóng của một người từng xưng hô bạn bè với mình, nó vừa chạy vừa lau nước mắt, muốn trốn tránh sự tồn tại của tôi càng làm cho tôi thấy mình… muốn khóc!
Một tảng hoàng hôn rơi xuống trên vai tôi, ngày đã tắt, chỉ còn lại chút gì đó của ánh dương. Bóng đêm dần xâm chiếm bầu trời bao la.
- Nín đi! – Như một phép màu nhiệm trong bất kỳ câu chuyện cổ tích nào, khi công chúa đau khổ nhất cũng là lúc hoàng tử sẽ xuất hiện. Lúc bấy giờ, phép màu cũng lại đến, hoàng tử cũng xuất hiện duy chỉ có khác một điều là tôi không phải công chúa.
- Hic… Sượt… Hược… - Ngước mắt lên, tôi nhận ra người ấy.
- Con quỷ, mày khóc xấu tệ! - Rất tiếc đã làm bạn thất vọng. Tôi dẫn chứng ở trên để nói về một người thanh niên, nhưng đó không phải là anh ấy mà lại là một tên khác. Người này hiểu tôi lắm!
- Đang buồn thì phải khóc chứ sao. – Tôi lấy cái khăn giấy, thấm nước mắt của mình rồi lau lịa lịa trên mặt.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, người thanh niên quen thuộc ấy nhìn tôi, tiếp tục nói nhỏ:
- Còn nhiều lắm! Khóc nữa đi, đã thì nín! - Rồi cười thân thiện.
- Hong cần pà an ủi đâu, tui khóc đủ rồi, khóc nữa đui mắt pà đền được hong? – Tôi khoác tay ra điệu không cần rồi bật cười mau mắn.
- Dzừa khóc dzừa cười ăn mười cục ***! – Gã nói gọn lỏn và vô cùng hồn nhiên.
- Bà đi chết đi!
…
Chúng tôi tìm được một nơi vắng vẻ, đủ để nhỏ to tâm sự mà không bị ai quấy rầy. Gặp được gã ấy âu cũng là điều may mắn cho tôi.
- Bà đi xì - phố học hành tới đâu rồi? – Tôi tò mò hỏi han kẻ đã cho mình miếng khăn giấy ban nãy.
- Sắp ra nghề rồi, còn cỡ hai tháng nữa tao đứng làm luôn. – Xoa đầu tôi, gã ấy làm mặt nghi kỵ, hỏi dồn: “Dzạo này mày bị trai hành dzữ lắm hả gì mà khóc như mưa dzạ? Bị thằng nào đá phải hong?”
- Ai dám đá tui? – Tôi chống tay lên, kênh kiệu. – “Không ai đủ trình độ đâu!”
- Phải mà… Con người ta… ngựa ghê hồn ai dám phá. - Hắn dè môi khi dễ.
Đến đây chắc không ai biết người đang nói chuyện với tôi là ai đâu há? Dĩ nhiên là không! Từ lúc kể về TYL đến nay tôi chưa bao giờ giới thiệu về nhân vật này cho mọi người cùng biết, cũng chả có gợi tả gì nãy giờ nên làm các bạn “bí tịt” cũng đúng. Xin giới thiệu một người bạn trong giới của tôi: Anh Hậu. Ở chổ tôi không phải là hiếm lắm người đồng tính, nếu nói cho đúng thì “nhan nhản” chứ ít gì. Nhưng mà chung quy lại chỉ có Lessbian là nhiều, Gay lộ hay Gay kín không có được rầm rộ bằng. Lessbian ở đây có tới những ba cặp lộ, họ sống với nhau như vợ chồng khi hơn bảy tám năm gì đó, thậm chí đã có nhà riêng và gia đình họ cũng không chấp nhặt; Lessbian kín thì khỏi nói, chắc là nhiều lắm rồi! Tôi có cảm giác dân tình ở đây dường như “ưa” Less hơn là Gay, họ chả bao giờ dị nghị hay đàm tiếu gì về mấy gia đình Less, nhưng hễ thấy gã nào hơi “chảy nước” một chút là bắt đầu nói xấu. Thế nên Gay ở chổ tôi đa số là Gay kín, chỉ có một số ít là Gay lộ và trong đó có Hậu.
Nhưng nói gì thì nói là tôi xin đính chính rằng tôi và anh Hậu không hề, không thề thích nhau nha. Chúng tôi chỉ coi nhau là bạn, bạn rất thân thôi. Lúc trước, khi Hậu chưa đi Sài Gòn học làm tóc thì tôi và anh ấy hay đi uống nước chung, nói chuyện pà tám trên trời dưới đất, tung tăng tung ta đi ngao du đây đó và cũng có chung sở thích là… (~_~) nghía trai. Nhưng kể từ khi Hậu đi Sài Gòn rồi thì tôi không còn ai để tâm sự, có chăng cũng chỉ là bạn bè thông thường thì làm sao hiểu cảm giác của mình được. Hậu rất tốt, rất hiểu tâm lí người chung quanh, duy chỉ có điểm xấu là hắn hay bung lụa ra dọc đường nếu gặp trai đẹp, hồi hộp muốn rụng tim những lúc đi chơi với pả.
- Từ lúc đi xì - phố tới giờ bà có quen được thằng nào chưa? – Tôi hỏi Hậu bằng vẻ mặt tò mò.
- Mắc đi làm thấy mẹ ai mà có thời gian đú trai, dzới lại hong có mầy tao cũng đâu có hứng đi uống cà - phe dzới ai mà ghiền được. - Trả lời một cách hồn nhiên, Hậu nhìn tôi cười khoái trá.
- Vậy mà hay, ít ra cũng không bị ai đó làm phiền, không buồn như tui! – Tôi xụ mặt, nước mắt ở đâu bất giác lại chầu chực trào ra khi nghĩ tới Dustin.
- Đầu đuôi giò cẳng ra mần sao mày kể khúc giữa tao nghe coi! - Hậu nhìn tôi láu lỉnh.
- Con quỷ! – Tôi liếc hắn. – “Để tao kể cho nghe…”
Không phải cảm giác e ngại khi nói chuyện với thằng Khương, cũng không có gì sợ sệt giống như lúc đối diện với mấy đứa con gái, mất luôn cảm giác do dự ở trước mặt Quân, tôi hoàn toàn tin tưởng vào Hậu, kể hết một lèo những chuyện của mình cho hắn nghe.