- Chỉ cần nhóc biết có 1 người luôn quan tâm nhóc là đủ rồi. Tôi sẽ ko hối hận vì những zì đã làm cho nhóc đâu, mãi mãi như thế và vĩnh viễn là như thế. – Tên Quân bắt loa gọi với theo tôi, thế nhưng tôi sẽ ko wan tâm, ko chú ý đến mà cũng sẽ ko nghe. Tôi ko hứng thú mà. Nhưng sao… những câu nó đó vẫn lọt vào tai tôi đc và nó… nằm sâu đó đó, chạy vào tận não, xuống tận tim.
Tim tôi thổn thức từng hồi, nó đập loạn xạ và thỉnh thoảng hát 1 bài hát nào đó như để trấn an tôi.
Tôi muốn mình “thuỷ chung” với tình yêu nhưng ông trời ko cho tôi làm thế, bây giờ là những chuỗi ngày yêu đương “tay 4” của tôi, nó sẽ diễn ra và bắt đầu chạy mãi ko thôi.
Sáng nay ra cũng như mọi ngày, tôi mở mắt trong mơ hồ và ngáp ngủ, cái đồng hồ chết dịch đã thôi ko réo nữa khi tiện tay đập 1 cái lên đầu nó, thế là nó im ru pà rù luôn. Sáng bảnh mắt là nó đã réo inh ỏi, tôi ko tài ngủ nướng thêm đc nữa dù chỉ là 5’ ngắn ngủi.
- Hôm qua, hi vọng mọi chuyện chỉ là 1 giấc mơ. Mình phải tỉnh lại thôi hỉ!! – Tôi lấy tay và tự bẹo mặt mình 1 cái, tôi bắt mình thôi ko mơ mộng nữa và chấp nhận hiện thực của mình, tôi đã có 2 người yêu thương rồi và bây giờ tôi đang hạnh phúc trong cuộc sống đó, tôi sẽ vui vẻ, sẽ đắm chìm trong tình yêu bất tận.
Nhưng, áh!!! Tôi đã bị trễ và tôi phải tắm rửa cho nhanh kẻo ko thì tôi sẽ bị lột da bởi bà Thái Hậu mất. Tôi ko thể đi trễ nữa, hồi năm ngoái hạnh kiểm của tôi đã ở mức Khá rồi, năm nay sẽ bị tuột thành Trung Bình mất thôi. (T_T) Tôi ko muốn ở lại lớp!!!
…
Cuộc đời của bạn sẽ đẹp vô cùng nếu bên cạnh bạn có 1 ai đó để yêu thương và sẽ đẹp hơn nếu người đó luôn wan tâm đến bạn, luôn cho bạn những điều bất ngờ trong cuộc sống này. Và, tôi cũng thế. Sáng hôm nay, khi tôi bước vào lớp là trên bàn tôi đã có 1 hộp quà gói cẩn thận, trên gói quà có 1 cành hoa hồng để trên đó. Tôi sẽ thét lên và wăng cái hộp quà đó ra cửa sổ nếu ko vì nghi là của thằng Khoa. Hộp quà nhìn thật là biến thái chết đc, 1 cành hồng – hừ hừ, làm như tôi là con gái ko bằng, thằng Khoa này đôi khi còn khùng điên hết biết nữa. Tôi thích nó lắm nhưng cũng ko phải là “lậm” nó đến nỗi cái zì cũng tán thành, cũng đồng ý và ko phải lúc nào cũng phải tươi cười nếu như đó là 1 việc làm ngốc nghếch! Cực ngốc nghếch!
- Sáng ra ai rãnh rỗi làm chuyện tầm phào vậy chời? – Tôi muốn tái mặt khi mấy chục con mắt bắn thẳng về tôi, rõ ràng là tôi đang đc mọi người chú ý, biến thành tẩm điểm để mọi người “xì xầm” 1 lần nữa.
- Ko biết luôn. Tao đi từ 6h30 là đã thấy nó rồi. - Thằng Atisô lắc lắc cái đầu ra vẻ ko biết.
Tôi quay sang hỏi thằng Dững mỏ nhọn (tôi chúa ghét thằng này) vì nó là người thường đi sớm nhất.
- Ai để cái khùng này ở đây vậy mày?
- Đi mà hỏi đầu gối mày ấy! - Thằng mỏ nhọn đã thấy ghét vì cặp mắt kính rồi bây giờ tôi còn ghét nó hơn vì kiểu nói năng chảnh chẹ đó với tôi nữa.
Àh, ko phải thằng mỏ nhọn đi sớm nhất đâu. Thông thường thì là con Mai dù nó đi sớm nhất, mới bảnh mắt là nó ở trong lớp rồi. Nó chắc là biết.
“Nói thiệt mà, ko có… sao ko tin hả chòy??? Tui bắt đc ông rồi thì ko bắt thêm thằng nào nữa đâu. Tin hay ko tuỳ ý đó…”
“Vậy sao ko mau wẳng nó đi! Để lại thêm chướng mắt àh, tôi ko thích ai wen tôi rồi đi cặp với con này thằng khác. Bị 1 con Nhung là ngứa lắm rồi.”
“(*_*) Sao mà bảo thủ vậy?? Ko biết cảm thông cho ngừơi ta. Mà K. cũng đi ngoại tình tùm lum tôi có nói zì đâu, tôi chỉ cười cho wa rồi mà bắt bẻ tôi sao?”
“Hứ, đi “xã giao” thôi chứ wen biết zì mấy con mắm đó. Bây giờ đổ thừa cho tui nữa hả”
“Ko có đổ thừa, tại vì bực mình thôi. Ai bảo dám làm ko dám nhận.”
“Làm zì mà phải nhận, tôi ko làm sao phải nhận?! P. ghen tuông vô cớ rồi đổ thừa ngược lại tôi, P. nói vậy nghe đc sao?”
“Chính K. mới cần phải nghe tôi nói những câu này mới đúng. Tôi ko nói thì K. làm tới hả?”
“Bực mình, ko nói nữa!”
“Ko thèm!!”
Tôi bực mình nhét điện thoại vô túi, đang wạo nên tôi có thể làm liều bất cứ cái gì… kể cả giết người, ngoại tình, nổi máu khùng… Tôi đang điên lên, nếu tôi biết ai gửi hộp quà này tôi sẽ xé xác nó ra.
- Hứ. – Tôi liếc thằng Khoa 1 cái rồi mở luôn cái nắp hộp quà ra. Tôi phải chọc điên nó cho bỏ ghét.
Thằng Khoa ko nói mà liếc xéo lại tôi, nó trợn mắt lên thách thức tôi xem tôi có dám ko. Nó tin là tôi ko dám. – “Có ngon thì mở ra!” – Tôi đọc trong mắt thằng Khoa đc câu này.
“Tại sao ko dám chứ?”- Tôi kênh mặt đấu lại với nó, nó thách tôi thì tôi tội zì mà ko chọc nó điên lên đc, tôi ko thể nào bị người ta ức hiếp đc, trong cuộc sống cũng vậy mà trong tình yêu cũng thế.
Tôi đặt cái nắp hộp quà xuống rồi đưa tay vào lấy món đồ trong ấy ra, phải nói là vừa lấy vừa kênh mặt chọc tức nó.
Thề có các thiên thần chứng giám là tôi muốn buông tay xuống liền, trên tay tôi là 1 sợi dây chuyền bằng vàng thật – dây chuyền 24k. (~_~) Lúc đó, tôi tưởng mình nằm mơ chứ ko ngờ mình có thể đc 1 người nào đó ưu ái đến mức độ này.
Cả lớp tôi im lặng, đứa nào đứa nấy im rù rù vì hết hồn, mặt cắt ko còn 1 hột máu nào, phải nói là sững sờ vì tôi đc “ân huệ” như thế. 2 con mắt tụi nó hiện ra chữ tiền $_$ ở trển vì ganh tị với tôi. Dám tin, ai cũng mong có thể như tôi và chỉ cầu sao cho tôi wẳng nó đi để tranh nhau mà lấy đc.
Thằng Khoa thì cứng họng lại, mặt nó đờ ra rồi từ trạng thái thách thức nó chuyển sang trạng thái lo âu, cuối cùng là ão não và rồi… nó gục đầu xuống bàn, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Tôi biết là mình đã đi hơi xa 1 tí rồi, tôi đã làm cho người mình thương bị buồn, tôi đã vô tình phạm vào “điều cấm kỵ” của tình yêu là thách thức người tình của mình bằng 1 kẻ vô danh nào đó. Đem so sánh để chọc tức nhau. Bây giờ, tự nhiên tôi hối hận hơn là phải hãnh diện vì đc tụi nó trầm trồ như thế. Tôi hết biết nói zì luôn @_@.
- Vàng thật ko hả Atisô?? - Thằng Phô trố mắt ra nhìn sợi dây chuyền, 2 tay nó thì tự ngắt mặt mình để xem có nằm mơ ko.
- Thiệt đó mày ơi. Đồ xịn… có cả “hột xòn” nữa!!
- Đem bán đc khối tiền ^_________^. - Thằng Lùn chen vô giữa đám đông, nó lấy ngón tay chỉ chỉ vô để giám định xem có thật ko?
- Mày wen ai mà sang vậy Phong? Má ra, nằm mơ cũng ko ngờ có người sang giàu đến mức độ đi tặng vàng cho người wen. - Thằng Nguyên mập há hốc miệng ra.
- Ăn đi con! - Thằng Khang lấy 1 tờ giấy nhét vô họng nó để nó đừng há họng ra nữa, hôi miệng thí pà áh (>_<)!!!
- Mày đi làm Callboy hả zì mà có cái này vậy? - Phải nói là tôi chỉ muốn đạp thằng Tâm xì 1 phát cho nó chừa nói thói nói bậy đi.
- Má ra, mày nghĩ sao nói vậy mậy? Tao chứ ko phải mày đâu.
- Mà nó có đi làm cũng chẳng ma nào thèm xáp tới, mặt thằng Phong như con khỉ khô. - Thằng Đẳng lớp trưởng nhảy vô xàm tiếp.
- Má mày, sáng ra chọc họng tao àh?
Và, cứ thế mà tôi đc cả đám con trai xúm vô khen lấy khen để, hỏi thăm đủ điều… tụm 5 tụm 3 ở trong lớp liên tục mấy tiết mãi ko thôi. Nói chỉ 1 vấn đề mà nói hoài mấy tiết ko hết, còn mấy con nhỏ con gái thì nhìn tôi bằng ánh mắt ganh tị hơn là ngưỡng mộ, đứa nào cũng muốn ở vị trí của tôi để đc “hưởng sái” như vậy, con Diệp lùn thì luôn miệng hỏi tôi xem là ai, học ở đâu, có wen nó ko để mà đi tám. Phải nói… cái lớp tôi chỉ trong vòng 2’ kể từ lúc đầu giờ đến lúc ra chơi đã biến thành 1 chỗ để họp hội chợ “8 miệt vườn”.
…
Giờ ra chơi.
Tôi ngồi có 1 mình ở trên bàn, tụi kia đã xuống căng – tin ăn cơm sáng, ăn hàng, uống nước mua bánh hết rồi… tôi thì ko còn bụng dạ nào ăn nổi nữa vì đã lỡ làm “bị thương” người yêu của tôi. Tôi thề là tôi chẳng muốn thế, nếu đc wăng cái của nợ này đi để nó ko buồn nữa thì tôi sẽ làm liền, làm mà ko chút nuối tiếc!!
- Sao bí xị vậy? Nhận vàng rồi ko vui hả? - Thằng Khương đi ngang bàn tôi, nó lấy tay xoa xoa đầu như thường lệ mỗi khi tôi ko đc vui.
- Ừh, thằng Khoa nó giận tao rồi. (T_T) Đang rầu thúi ruột, mắc cái nợ đời này làm chi để rồi làm nó giận. Thà ko lấy.
- Thôi, bận tâm làm zì. - Thằng Khương nói bằng 1 giọng tiếc rẻ, nó vừa nói vừa hiện lên vẻ bối rối. Tôi nhận ra ngay từ đầu, nó đang gạt tôi mà.
- Nói! Cái này ở đâu ra?? Ai đưa?? – Tôi phải làm mặt hình sự để hù nó mới hi vọng tìm ra chủ nhân đích thực. Nhưng trong bụng tôi hình như đã lờ mờ đoán ra đc… chắc ko phải đâu.
- Mai em… nói anh nghe ai để cái này ở đây!
- Mắc cỡ quá! Gọi ai bằng em zạ? Ông lớn hơn tui quá hen… gọi bằng chị thì may ra chị còn từ bi bát ái mà nó cho nghe, bằng ko thì “no” đi cưng. – Con Mai lại giở giọng ỏng ẹo ra, cái kiểu đó là tôi ghét nhất. Nhưng mà… vì đã lỡ trót nghi rồi thì phải làm tiếp, phóng cây lao đi rồi thì ko thể nào thu lại đc, phải đi theo lao thôi. Còn trong tâm tôi, kẻ dư hơi này ko phải là thằng Khoa rồi, mới hôm qua nó đã tặng rồi thì hôm nay mắc gì phải làm tiếp. Mà có làm nó cũng làm đơn giản chứ ko có phô trương kiểu “khùng” này đâu.
- ^^! Chị Mai chỉ cho em ạh. – Tôi bấm bụng gọi đại.
- Ngoan cưng… cưng ngoan dễ sợ luôn zị đó!!! Há… há… há – Con nhỏ cười liên tục 3 tiếng điệu.
- Có nói hay ko? Muốn chọc điên ông àh?
- Thì chị có biết zì đâu mà nói. Sáng ra đã gặp rồi.
Sặc sụa @_@!! Tôi bị lừa 1 vố rồi, con nhỏ Mai dù này hãy nhớ lấy nó. Tôi sẽ giết chết nó nếu có dịp.
Còn lại vài nghi vấn khác nữa nhưng tôi thôi ko để ý, tôi sẽ bỏ qua vì tụi nó chuyên môn “cạn máu” trước tháng thì làm khỉ zì còn thời gian wan tâm tôi. Con Nhung hả?? Ko bao giờ, tôi ko tặng nó thì mắc zì nó phải tặng lại tôi. Con gái ai làm kiểu đó, “trâu đi tìm cọc chứ cọc nào lại đi tìm trâu” – con Nhung mà có làm vậy tôi cũng sẽ tìm cách xù nó cho mau vì như thế mất duyên con gái hết. Con gái là phải để con trai đeo bám, săn đón, tặng quà chứ ko phải làm ngược lại.
Đang mãi suy nghĩ là ai thì tôi thấy thằng Khoa bước vô lớp, phải nói là “lết” chứ ko có đi, nó đi chậm rì kiểu như lết lết trên sàn chứ thường thì ko đi nhanh như người ta. Mà, ở điểm này tôi và nó hợp nhau lắm! ^_^! Tôi cũng hay lết như vậy, tôi đi từ nhà đến trường mất 10’ còn người ta đi mất có 3’ thôi. Đó là lí do nữa khiến tôi thích nó vì hạp rơ.
- Uứh ừh… - Tôi lấy tay chỉ chỉ vô hộp quà ra hiệu cho thằng Khoa để ngụ ý hỏi nó có phải là nó làm ko.
Thằng Khoa tròn xoe mắt ra, nó lắc đầu quầy quậy làm như là ko biết… tôi đoán ko sai, nó đâu có lãng mạn dư thừa kiểu đó hoài vậy. 1 ngày thôi là quá đủ!
Vừa vào chỗ ngồi là nó fax tin nhắn cho tôi. Phải nói là vừa fax vừa nhăn mặt, nó đang máu họng lên dữ dội vì bực mình, chắc là ghen tuông rồi.
“Hay quá ha! Đi ngoại tình để có ngưòi tặng wà tặng cáp.”
Tôi đoán đâu có sai. Nó đang giận lẫy tôi mà… fax tin kiểu đó chứng tỏ ghen tuông đang trào dâng. Cũng may là con Nhung hôm nay sẽ ko đi học vì bị ốm, nếu ko tôi sẽ còn bị làm phiền hơn nữa.
“Ơh hơ, ai biết zì đâu. Từ sáng ra đã thấy rồi. Ai dư hơi làm sao biết đc.” – Tôi fax lại cho nó.
“Bằng chứng rõ ràng như vậy còn chối, ko thân ko thiết ai đi tặng quà? Nói mau, ngoại tình với ai??” – Tin nhắn bắn wa cái phụt, tôi ngước lên nhìn thằng Khoa thì thấy mắt nó nổi lửa, lỗ tai đâm đỏ vì bực mình.
- Biết đâu àh?? Ở đâu ai biết ở đâu, của ai ai biết của ai??? - Thằng Khương làm mặt lơ đi, nó đã hiện rõ 2 chữ nói dóc trên mặt. Nó còn huýt sáo để chọc điên tôi nữa. Tôi cũng tin là nó biết tôi đề cập ai rồi.
- Nhớ bản mặt này đi!
Tôi nằm dài trên bàn, trong bụng rầu rĩ ko thôi. Vì sợi dây chuyền này, chỉ vì sợ dây chuyền vô duyên này mà tôi bị hiểu lầm… tôi chán nó lắm rồi!! Tôi chắc là wăng nó đi thôi.
Nhưng mà… nó làm bằng vàng (~^_^~), wăng bỏ thì tiếc chết!! Ai đời lại làm chuyện ngu dại thế, giận người chứ ko giận của. Mà “hắn” kia đã có lòng thì mình nỡ nào phụ lại. – Ôi!! Cái tâm ma nó đang quấy nhiễu tôi.
Ko đc!! Vì nó mà thằng Khoa giận tôi, nếu bỏ đi thì còn cái mà ăn nói với nói, hi vọng làm lành đc. – Tâm thiện lại át tôi thay cho tâm ma… hic hic…
Vàng thiệt đó. Người ta thương mình mới tặng. Sợi dây này ít nhiều cũng hơn 3m rồi, bỏ đi thì là dại dột, hoạ có đứa điên mới làm vậy. Mà, nó cũng đẹp chứ bộ.
Ko là ko!! Nếu còn cầm nó trong tay thì kiếp này đừng hi vọng còn đc thằng Khoa thương mến nữa.
Áh!! Tôi sắp điên lên vì những dòng suy nghĩ đó!! Đầu tôi sắp nổ tung. Tôi chỉ muốn la lên 1 cái cho bớt căng thẳng thôi. Tôi cần giải thoát. Tôi sẽ wăng nó đi, tôi ko cần cái của nợ này.
Nhưng… khi tôi giơ tay lên thì tôi ko thể nào đẩy nó đi tới phía trước. Tâm trí tôi đang át lấn tôi, trái tim tôi ko cho phép, 1 chút xíu hình ảnh của “người ta” lướt qua khiến não bộ tôi dừng lại, trái tim tôi bắt bộ não tôi ko đc làm thế. (T_T)
Sợi dây chuyền dừng lại ở bên đầu tôi, nó ghé ngay tầm mắt tôi và 2 con mắt tôi bị ra lệnh là phải nhìn vào nó.
Sợi dây chuyền ko dài lắm, chỉ vừa tầm ngay trên ngực tôi. Nó ko lớn nhưng cũng đủ để xiết cổ tôi chết ngạt, nhưng nhìn vào ko thấy thô vì nó có lẽ là… đc đặt chế cho tôi, hợp với dáng người mỏng lét mỏng le của tôi. Thân dây óng ánh ánh kim, trên dây còn có những mắt xích móc liền nhau. Mặt dây là hình 1 cây thánh giá, trên thánh giá có đính đá quý… đưa ra nắng thì nó lấp lánh, lấp lánh như thể thiên thạch đang soi rọi. Bạn nhìn vào, sẽ rất thích!! Bất kỳ ai cũng vậy, bất kỳ phàm nhân nào cũng vậy. Và, tôi là 1 con người, 1 phàm nhân mà.
Tôi quên nói là đi cùng sợi dây chuyền còn có 1 tờ giấy ghi 2 chữ to tướng, thiệt ra tôi có thấy như dám đem ra để tụi kia nhìn, nếu nhìn thấy thì sẽ còn lớn chuyện, còn dị nghị nhiều hơn nữa chứ ko chỉ nhiu đây thôi đâu. Mảnh giấy ghi 2 chữ: “Miss You” to tựa con lợn rừng (>.<), thiệt là ghê lém!!
Bạn có biết vì sao tôi đc tặng 1 sợi dây chuyền ko? Có biết sợi dây chuyền có ý nghĩa zì ko?
Thú thực ra là sợi dây biểu trưng cho 1 lời yêu cầu, 1 lời thỉnh nguyện nên mới có mặt thánh giá trên dây. Còn bản thân sợi dây như 1 cái xích, nếu bạn đồng ý nhận và đeo nó vào cổ là chấp nhận sự quản lí, xiềng xích của người đó trên bạn. Bạn thuộc sỡ hữu của kẻ đó và mãi mãi là như thế vì vàng là kim loại bền chắc mà, hơn nữa có “kim cương” biểu trưng cho bất duyệt, vô tận nữa. Thế đấy!! Nếu như có ai tặng bạn 1 sợi dây chuyền thì đừng có dại dột mà lấy liền, phải coi coi mình có thích người ta, có thương người ta, đồng ý với người ta ko thì hãy lấy. Nếu lấy mà ko biết ý nghĩa thì sẽ toi mạng đấy! Bạn hiểu gà người ta hiểu vịt thì rõ là khổ.
“Muốn vậy thật sao? Tôi sẽ ko nhận đâu. “
Tôi tự thầm và nhắm mắt lại, tôi bỏ sợi dây vào túi và cố quên đi hình ảnh của người đó – bên cạnh người đó là thằng Khoa.
…
Sau 1 ngày dài đi học thì đến trưa tôi vẫn đi học thể dục trái buổi. Tôi thù ghét môn học này vì tôi là đứa ko thuộc bộ môn thể thao, tôi luôn đứng gần chót lúc tổng kết phẩy môn thể dục - phải nói 1 cách chính xác là tôi hậu đậu, tay chân lọng cọng, chẳng biết 1 tí gì về khái niệm hoạt động cơ thể. Vì lẽ đó, mỗi lần có kiểm tra thể dục là tôi hay bị ông thầy chê lên chê xuống cái tội ko làm zì ra trò. Nhớ hồi lúc mới học nhảy xà là tôi đã làm gãy 2 cái sào, đánh cầu thì tôi làm rách lưới, chạy bộ tôi làm cong bàn đạp, đá cầu tôi sút vô cửa kính còn bây giờ là học bóng chuyền… bón chuyền với tôi thì sao hả? Hãy cứ mơ đi! Tôi sẽ chẳng đc điểm nào bộ môn này cho coi. Đừng có hi vọng đc 1 điểm nào nữa!
- Mày hổng đi nhanh đc nữa sao? Gìo mày còn nguyên chứ chưa gãy đâu. – Con Diệp cằn nhằn vì tôi đi quá chậm. Nó nổi điên ra mặt vì tôi đi theo nước từ từ, mà trời thì nắng 1h trưa còn trường thì ở xa lắc.
- Ko thể. Tao đi vầy quen chân rồi, ko sửa đc nữa. Mày sợ đen thì đi nhanh lên đi! – Tôi lắc đầu ra dấu là mình ko đi nhanh, con Diệp phải nói là chúa cằn nhằn lẫn điệu dễ sợ. Nó đã đội 1 cái nón rộng vành che kín cả mặt, đã vậy còn đeo khẩu trang, bịt tay bịt chân, mặc thêm cả áo khoác để đừng bị nắng ăn đen da. Tôi thấy, mình làm con trai tuy rằng bị lệch lạc tình cảm nhưng vẫn còn sướng chán. Làm con gái để làm chi khi phải sợ đủ điều đủ chuyện: nào là sợ đen, sợ mập, sợ gãy móng tay, sợ cháy tóc… và mấy trăm thứ chuyện nữa mà với con trai nó là chuyện vặt vãnh như con thỏ con.
- Vậy mày ráng lết đi nữa đi! Tao bỏ mặc… trời nắng chết cha àh cứ lết kiểu đó thì tết năm nay chắc tới.
- Ừh, cóc cần mày wan tâm.
- Xí.
Con Diệp quay mặt lại và bỏ đi 1 nứơc, nó thì sợ đen hơn cả sợ chuyện ở lại lớp nữa. Mà tôi thấy trời có nắng mấy đâu?!
- Chút chút…
Trời đang nắng mà làm kiểu đó thiệt dễ ghét, tôi ghét cái thằng nào đi sau lưng tôi mà hả họng chu mỏ ra nút chuột lúc trời chang chang nắng, âm thanh nghe dễ ghét cực kỳ. Hãy thử đi dười trời nắng và nghe người ta nút chuột thì bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi thế nào, dám ko kiềm chế đc bạn quay lại xả vài đạp vô mặt cái người đó nữa ấy chứ.
Lần này, tôi đoán ra ko ai khác ngoài thằng Khương… nó chuyên môn giở trò nút chuột để chọc điên tôi. Cái bản mặt nó bình thường đã xấu mà khi nút chuột lên sẽ còn xấu hơn nữa.
- Con chó, đi sau lưng nút chuột quay lại đạp chết pà àh.
Tôi ko thèm quay lại mà nói luôn 1 tràng, còn ai khác ngoài thằng Khương. Nó thì thường hay chọc tôi nhưng mỗi khi tôi chửi lại là nó thường ngậm bản họng vì sợ ko cãi lại tôi. Tôi dữ lắm! >.< Nhưng sao toàn bị người mình thích ức hiếp, chẳng hiểu nỗi.
- Chútút… chụt…
- Mịa… - Tôi quay đầu lại đụng bụng cho thằng Khương vài đá vô bụng để nó bớt điên đi.
Ông trời thật thích trêu tôi. Ở đằng sau tôi chẳng phải là thằng Khương, càng ko phải thằng Khang cù nhây mà cũng ko phải thằng Atisô nữa… chỉ có tụi này biết tôi là ghét nghe nút chuộc nên hay chọc, ai có ngờ kẻ ở đằng sau lại là tên đáng ghét đó.
- Hi cưng. - Hắn nở 1 nụ cười mà hắn cho là vô cùng thân thiện tặng cho tôi, nhưng hắn đâu có biết với tôi đấy cũng là 1 nụ cười vô duyên nhất mà tôi từng đc nhìn thấy.
Hắn ở đây ko nói ra hẳn ai cũng biết là ai rồi chứ nhỉ?
- Đồ khùng. – Tôi quay mặt sang chỗ khác khi thấy hắn nhìn mình. Tôi chẳng muốn nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn 1 chút nào cả.
Tôi ko tin là hắn lại thuộc dạng tâm thần nặng như thế, ai đời có xe ko chạy mà lại đi dắt bộ theo tôi. Hãy tin tôi đi! Hắn dám 1 mình dắt chiếc xe “ngựa thần” của mình đi theo tôi, người hắn nếu mà nói đô con thì cũng có thể hình dung là tàm tạm bự thôi chứ ko có bự, hắn chỉ đc cái là bo – đì rất chuẩn chứ cái kiểu “nực nưỡng cơ bắp” thì còn kém xa. Có đôi khi tôi bị hắn làm cho giật mình vì bộ cơ bắp của hắn nhưng thật ra hắn lại thuộc dảng “mỏng” chứ ko có lớn con lắm đâu. Chỉ đc cái đẹp trai! Khổ thế đấy… mà đẹp trai thì ko nói, cái này vừa đẹp trai vừa khùng mới thấy sợ.
- Sao mắng anh vậy? Anh làm zì sai nào? – Quân gãi đầu như phân trần, hắn ko hề biết là làm như thế tôi rất ghét. Mà tôi ko biết hắn ko biết thực hay giả vờ ko biết ấy chứ.
- Đừng có xưng hô anh em ở đây. Nghe thí ớn quá (>_<”)!!
- Đc, ko xưng anh em thì xưng zì?
- Đi chết đi!
Tôi thét lên 1 cái vì hắn cứ bám theo làm phiền mình, tôi thù hắn, căm ghét hắn và sẽ ko bao giờ lung lay trước hắn đâu. Đừng có bao giờ nghĩ vậy!! Tôi ù chạy vô trong cổng trường bỏ lại hắn với nỗi ngơ ngác… ko biết hắn có hiểu tiếng người ko nữa?
…
Đấy chỉ mới là cái đầu tiên khiến tôi bực mình trong buổi chiều hôm nay, tôi gặp hắn là đã nổi máu xung lên rồi, đằng này lại phải học thể dục cùng giờ với lớp hắn, mà cái sân trường thì ko lớn nên 2 lớp thường hay đụng với nhau. Giá mà hắn đừng làm tôi và thằng Khoa sứt mẻ thì tôi đã ko tới nổi nào thù hắn, đằng này hắn làm cho thằng Khoa trở mặt với tôi thì còn lâu tôi mới nói chuyện…
- Moá, đánh banh zì mà thấy sợ quá! - Thằng Tạo điên chếch lưỡi khi thấy thằng Atisô đánh 1 lèo mấy trái banh qua lưới mà ko tốn 1 chút sức nào.
- Nó ngày nào mà ko đi đánh banh trong sân vận động, mày than thở vô ích thôi.
- Phải chi đc như nó với thằng Khang hen mày.
- Có zì hay, khoẻ mấy mà đầu ko có tí óc nào thì chừng nữa cũng đi đào đường, đi làm công nhân thấy mẹ thôi. Hay zì mà hay!
Tôi phủ nhận 1 cái rụp về vai trò của thằng Dương Atisô và thằng Khang… nhưng sự thực là tụi nó rất giỏi môn thể dục, có thể nói là “song bảo” của lớp tôi về môn học này. Tụi nó ko bị môn nào thuộc bộ thể dục làm khó đc cả: nhảy cao thì hút xà, chạy 100m thì có 8s *_*, đánh cầu thì 5/5, đá cầu thì 20/20, đánh banh thì trái nào ko lọt qua lưới là ko phải tụi nó đánh… nói chung quy, thể dục là điểm mạnh và cũng là sở trường của 2 thằng khỉ đó. Tụi nó luôn đc max điểm thể dục, nhưng bù lại luôn bị khống chế các môn học phổ thông suy luận… thế đấy!! Đc cái này mất cái kia.
Nhưng mà, tôi phải tự xét lại mình. Tôi chỉ biết chê bai ngừơi ta còn tôi thì cái zì cũng lẹt đẹt cả. Học kiến thức thì ngủ gà ngủ vịt, học thể dục - quốc phòng thì ko ra cơm ra cháo gì, hát cũng ko hay, mặt mũi ko đẹp… nói chung chung thì tôi thuộc thành phần đáng bị bỏ sọt rác trong xã hội vì ko có gì đáng để lại. Tôi tủi thân quá!!
Tôi ngồi cú rủ ở góc sân như 1 con gà mắc cúm H5N1 vậy đó, tôi mệt mỏi vì thằng Khoa rồi mệt vì buồn ngủ nữa… buổi trưa tôi thường ngủ trưa nên cứ đến giờ là mắt tôi cứ díp lại, đầu óc thì thất thần, nước mắt nước mũi chảy ra vì đã tới cơn “nghiện ngủ”. Ấy thế, tôi ngồi cúi đầu và ngủ như 1 con khỉ con thay vì đi tập uýnh banh như ngừơi ta.