Tình Yêu Mãnh Liệt

Chương 19



Dịch: Puh

Beta: Băng Hành

Từ Ý chỉnh ổn lại, tay dùng chút lực, một nút thắt đã xuất hiện nghiêm chỉnh trên trán Yến Hoà Dư.

"Shhhh..." Yến Hoà Dư đau tới nỗi nhăn mày lại.

Hiện tại, Từ Ý cười với anh: "Không phải nói không đau sao?"

Yến Hoà Dư mở mắt, nhàn nhạt trả lời: "Anh không đau, ban nãy chỉ là phản ứng có điều kiện của cơ thể thôi."

Từ Ý không chọc anh nữa, nhưng động tác dưới tay cũng nhẹ đi nhiều.

Vết thương của Yến Hoà Dư phải khâu vài mũi, tuy bên ngoài trông có vẻ hồi phục rất tốt, nhưng vết thương lại ở ngay trán, cô hơi lo lắng mở miệng: "Cái này có để lại sẹo không anh?"

"Sợ để lại sẹo thì anh sẽ xấu hơn à?" Yến Hoà Dư cong môi cười hỏi cô.

Từ Ý mỉm cười, nói: "Sợ để lại sẹo rồi anh sẽ tự thấy mình xấu."

"Chỉ cần em không chê, anh thì sao cũng được."

Yến Hoà Dư cười nói, "Mà bác sĩ cũng nói với anh rồi, vết thương này rất nhỏ, bôi thuốc trị sẹo là sẽ dần biến mất thôi."

Từ Ý bĩu môi: "Thế sau này anh đừng tự lái xe nữa, ra ngoài cứ để Hà Lâm lái thì tốt hơn."

"Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà, đâu thể không lái xe đâu nhỉ?" Yến Hoà Dư nhìn cô, rồi nói tiếp: "Thế lỡ mà anh ra ngoài hẹn hò với em, lúc đó cũng gọi Hà Lâm tới lái xe à? Khi đó cậu ta là cái đèn phát sáng nhất đó."

Từ Ý định cười, nhưng nghe thấy Yến Hoà Dư nói muốn hẹn hò với cô thì chợt khựng lại, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn anh: "Cũng không biết còn cơ hội hay không..."

Có lẽ đợi sau khi anh hồi phục, anh sẽ không nghĩ nhiều như thế nữa.

Nhưng vào lúc ánh mắt Từ Ý mang nét hoang mang, Yến Hoà Dư đã đưa tay ôm cô vào lòng, "Ý Ý, em đừng rời bỏ anh."

Từ Ý ngơ ngác, hỏi anh, "Sao tự nhiên anh lại nói lời này?"

"Anh luôn cảm thấy em sẽ rời khỏi anh bất cứ lúc nào." Yến Hoà Dư siết chặt cánh tay, giọng nói cũng yếu đuối thêm chút: "Anh đã mất đi ký ức, nhưng vẫn nhận ra em, chứng tỏ em rất quan trọng với anh. Nếu em rời khỏi anh, thì anh nên làm sao đây?"

Từ Ý chợt khó thở, tim đập nhanh hơn không thể khống chế, thậm chí cô còn không biết nên trả lời anh thế nào, bây giờ anh hoàn toàn ỷ lại vào cô do mất đi ký ức, nhưng đến lúc anh nhớ lại thì sao?

Cô không dám suy nghĩ tới vấn đề này, chỉ trả lời qua loa: "Em biết rồi, bây giờ em không rời khỏi anh đâu."

"Thế tốt rồi." Nghe cô nói vậy, Yến Hoà Dư càng ôm chặt Từ Ý hơn.

Đêm đã khuya.

Từ Ý lên đưa thuốc mới cho Yến Hoà Dư, trước khi rời đi cô nói: "Tối rồi anh nghỉ ngơi đi nhé."

Nhưng vừa quay người, Yến Hoài Dư đã nắm lấy tay cô.

Từ Ý quay đầu, chỉ thấy Yến Hoài Dư nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh: "Không phải chúng ta đã làm lành rồi sao? Sao lại còn phân giường ngủ nữa?"

Nói xong, Từ Ý chợt mất đi năng lực phán đoán, cô không ngờ mình lại quên mất chuyện này.

"Em thật sự muốn đi sao?" Yến Hoà Dư đáng thương nói, "Nếu ban đêm tự nhiên anh đau đầu thì sao? Hoặc là...hoặc là buổi tối em sợ khi ngủ một mình thì sao? Có anh ở bên, không chừng em sẽ ngủ ngon hơn chút đó."

Thấy Yến Hoà Dư lấy nhiều cớ như thế, Từ Ý cong môi bất lực cười: "Anh có biết mấy lý do này chưa đủ sức thuyết phục không?"

"Anh biết mà." Yến Hoà Dư ngước mắt nhìn, giọng nói mang theo tia tủi thân, "Nhưng anh chỉ muốn giữ em ở lại thôi."

Từ Ý thấy vẻ mặt tủi thân của Yến Hoà Dư, trái tim chợt mềm nhũn, thậm chí còn không kịp nghĩ gì đã nói: "Được rồi, nhưng anh nhớ là phải nghe lời, ngoan ngoãn ngủ đó."

Yến Hoà Dư trả lời cô, mắt sáng lên: "Ừ!"

Từ Ý lúc này mới phản ứng lại, ban nãy mình đã đồng ý điều gì, tuy thấy hơi đau đầu, nhưng không nói ra lời từ chối được.

Yến Hoà Dư lập tức đứng dậy chỉnh lại giường, sau đó cười nói: "Ý Ý, em muốn ngủ bên nào?"

Lúc này Từ Ý mới thấy người mình chợt nóng lên, mặt lẫn tai đều nhanh chóng có một lớp ửng hồng, cô chưa nhìn về phía Yến Hoà Dư, liền vội vàng tìm một vị trí nằm xuống.

"Em ngủ bên này thôi, cũng không còn sớm nữa, ngủ ngon nhé." Cô nhanh chóng nói xong, nhắm mắt lại, làm như mình đã ngủ rồi.

Nhưng nhắm mắt xong, các giác quan khác càng thấy rõ ràng hơn, cô có thể cảm nhận được Yến Hoà Dư đang dém chăn ở bên kia, rồi dần nằm xuống.

Đột nhiên có người nằm bên, mà trên người Yến Hoà Dư còn mang một mùi hương thơm mát của cỏ cây.

Từ Ý là người điều chế mùi hương, rất mẫn cảm với mùi hương. Mà còn ở cùng phòng với Yến Hoà Dư, nằm trên giường của Yến Hoà Dư, chăn cũng là Yến Hoà Dư đắp, mà Yến Hoà Dư thì đang nằm cách cô không xa.

"Cơ hội tốt biết bao, ngủ với anh ta..."

Trong đầu Từ Ý chợt hiện ra câu Chúc Mịch Hạ nói, trái tim chợt thịch một cái, lập tức đuổi câu này ra khỏi đầu.

Nhưng vài giây sau, Yến Hoà Dư chợt đưa tay ôm Từ Ý vào lòng.

Từ Ý mở to mắt, chấn động tới không nói được gì, bởi vì lúc này cô đang dán sát vào người Yến Hoà Dư, thậm chí nguồn nhiệt cách một lớp vải mỏng của anh truyền tới, bỏng rát cả lưng cô.

"Anh, anh làm gì thế?" Cô lắp bắp mở lời, thậm chí còn không dám động đậy gì, "Không phải em bảo anh ngoan ngoãn ngủ sao?"

"Ôm em ngủ không phải là ngoan ngoãn ngủ sao?" Yến Hoà Dư hỏi ngược lại.

Từ Ý: "..."

Cô không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ đành mặc kệ.

Nhưng may là, sau đó Yến Hoà Dư không làm thêm hành động gì, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Lâu rồi Từ Ý không được ngủ ngon như thế, cô thường mất ngủ, nên trong phòng thường chuẩn bị sẵn tinh dầu, nhưng ngủ cũng không yên ổn lắm.

Không ngờ rằng tối qua có thể ngủ ngon như thế, cũng không ngờ rằng lời Yến Hoà Dư nói là thật.

"Ý Ý, em tỉnh rồi à?"

Từ Ý vừa định vươn vai thì nghe thấy tiếng Yến Hoà Dư, lúc này mới nhớ ra mình ngủ ở phòng Yến Hoà Dư.

Cô ngồi dậy nhìn thấy Yến Hoà Dư để trần thân trên nhìn cô cười, dọa cô giật mình.

"Sao anh không mặc đồ?" Từ Ý lấy chăn che mắt lại ngay, vội vàng nói.

Yến Hoà Dư chớp mắt, giọng nói mang theo tia hoang mang: "Anh không cởi thì thay quần áo sao được?"

Từ Ý cắn môi nói: "Thế sao anh không vào phòng tắm thay, cứ thay đồ ở trong phòng..."

"Thay đồ ở đây sẽ khác nhau sao, mà em đâu phải người ngoài đâu, có gì cần để ý đâu." Yến Hoà Dư không hiểu lời cô nói.

Lúc này Từ Ý mới bỏ chăn xuống dần, Yến Hoà Dư đã mặc áo sơ mi, chưa cài cúc, còn có thể nhìn rõ tám múi qua lớp sơ mi chưa chỉnh tề.

Cô không nhịn được, định lấy chăn che đi tầm mắt của mình, sau đó lại lén nhìn tám múi đó.

Yến Hoà Dư đương nhiên cũng phát hiện ra hành động nhỏ của Từ Ý, liền cong môi cười, tốc độ đóng cúc áo cũng dần chậm hơn.

"Ý Ý, chúng ta là vợ chồng mà, cơ thể của anh chắc em đã thấy rồi nhỉ?" Yến Hoà Dư nói thêm, "Thực ra em không cần ngại ngùng gì đâu."

Từ Ý xịt khói luôn, lúc này mới nhớ ra trong ký ức hiện tại của Yến Hoà Dư thì họ là một đôi vợ chồng yêu thương nhau, đã là vợ chồng già rồi, nếu chưa nhìn thấy thì quá là lạ.

"Đương, đương nhiên là em nhìn rồi." Cô bỏ luôn chăn ra, giả vờ bình tĩnh nhìn cơ thể Yến Hoà Dư, thậm chí còn nói lời ngông cuồng, "Đâu chỉ nhìn, mà em còn từng sờ nữa!"

"Ồ~" Yến Hoà Dư híp mắt nhìn tai Từ Ý, đỏ ửng hết lên rồi, mắt anh chợt sáng lên, bước về phía Từ Ý, "Thế Ý Ý cảm thấy thế nào?"

Từ Ý không ngờ Yến Hoà Dư sẽ đến gần như thế, cô giật mình lùi về sau, "Cảm thấy gì ạ?"

"Cơ thể của anh." Yến Hoà Dư bình tĩnh nói, "Em thấy có được không?"

Từ Ý xấu hổ né tránh: "Sao lại hỏi em..."

"Nếu Ý Ý cảm thấy không ổn, thì anh sẽ tập luyện thật nhiều, nếu Ý Ý thấy ổn rồi, thì anh sẽ tiếp tục giữ gìn." Yến Hoà Dư đưa tay khóa chặt đường lui của Từ Ý, khiến cô bị vây trong lòng mình.

Lúc này Từ Ý thấy mình tiến thoái lưỡng nan, phía sau là tấm ván đầu giường, phía trước là lồng ngực của Yến Hoà Dư, cúc áo còn mới cài một nửa, cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo, rất hấp dẫn.

"Đươc, được mà." Từ Ý gật đầu loạn xạ, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.

Nhưng Yến Hoà Dư không muốn thả cô ra dễ dàng như thế, lại hỏi: "Thế Ý Ý có thể cho anh mấy điểm nào."

Từ Ý cắn môi nói, "Yến Hoà Dư, anh quá đáng rồi đó, em coi anh là bệnh nhân nên mới không dùng sức đấy, anh toàn hỏi mấy cái linh tinh gì thế."

Yến Hoà Dư đáng thương chớp mắt: "Anh chỉ tò mò ấn tượng và vị trí của anh trong lòng Ý Ý thôi mà, lẽ nào trong lòng Ý Ý không có anh sao?"

Từ Ý: "...."

Cô bĩu môi, cuối cùng nói: "10 điểm tròn trĩnh, thế đã được chưa?"

Yến Hoà Dư thì nhìn Từ Ý rồi hôn nhẹ cô: "Anh biết là anh hoàn mỹ trong mắt Ý Ý mà."

Từ Ý bị giật mình bởi nụ hôn phớt của Yến Hoà Dư chưa kịp định thần lại, nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, giọng chị Châu vọng vào.

"Ông bà chủ, ăn..."

Lúc này Từ Ý và Yến Hoà Dư vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, thậm chí Yến Hoà Dư còn vừa lướt qua môi Từ Ý, quần áo hai người thì xộc xệch, tư thế này trong mắt người khác đúng là vô cùng ái muội.

Chị Châu chợt cười vui vẻ, rồi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi hai người, tôi sợ bữa sáng nguội thôi, nên mới vội gọi hai người xuống ăn, ai biết được hai người còn đang có việc gấp cần làm. Bây giờ tôi ra ngoài luôn đây, hai người không cần vội đâu, bữa sáng tôi sẽ hâm nóng cho."

Lúc này Từ Ý chẳng quan tâm việc Yến Hoà Dư có bị thương hay không, đẩy anh ra, vội vàng nói: "Chị Châu, không phải đâu, tụi tôi..."

Chỉ là chưa nói xong, chị Châu đã nghiêm túc đóng cửa, còn nói với từ ngoài vào: "Hai người yên tâm, lần này có tôi coi rồi, không ai được bước vào làm phiền đâu."

Mặt Từ Ý đỏ ửng lên, lời phản bác nhanh chóng bị nuốt xuống.

Yến Hoà Dư cúi đầu cười, nụ cười hàm chứa mấy phần vui vẻ.

Từ Ý thấy anh cười liền quay sang trừng anh: "Anh cười gì, tại anh mà chị Châu mới hiểu nhầm đó."

Đáy mắt Yến Hoà Dư chứa ý cười nồng đậm, anh nắm tay Từ Ý cười nói: "Nếu đã bị hiểu nhầm rồi, thì chúng ta liền để nó không còn là hiểu lầm nữa nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.