Kì Nhiên nhìn thấy Yến Hoài Dư vội vàng đi ra khỏi công ty, lại thấy anh mặt không cảm xúc quay về.
Máu nhiều chuyện trong người nổi dậy, Kì Nhiên không nhịn được, trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của Yến Hoài Dư để nghe ngóng.
"Sếp à, đã đặt xong khách sạn rồi." Hà Lâm vừa hay cũng đến để báo cáo công việc vào lúc này.
Kì Nhiên nghe thấy thì rất ngạc nhiên, anh lập tức hỏi: "Cậu không về nhà ở sao? Sao lại đặt khách sạn?"
Yến Hoài Dư gật đầu với Hà Lâm, sau đó ra dấu ngụ ý bảo anh ta ra ngoài trước, đợi sau khi cửa đóng lại, mới liếc nhìn về phía Kì Nhiên: "Cậu rảnh rỗi đến thế à?"
"Tôi đây không phải là do chiều nay thấy cậu vội vã ra ngoài ngay sau khi hội nghị kết thúc, còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi." Kì Nhiên nói năng tràn đầy nghĩa khí, "Tôi đây chỉ là do quan tâm cậu thôi."
Yến Hoài Dư bình thản ngước lên: "Bây giờ nhìn thấy rồi chứ? Có thể về rồi đó."
"Sắp tới giờ tan làm rồi, câu quay lại đây làm gì?" Kì Nhiên tò mò hỏi, "Không về nhà lại còn đặt khách sạn, đáng ngờ thật đó."
Yến Hoài Dư mím chặt môi, biểu cảm bỗng trầm xuống: "Ý Ý muốn li hôn với tôi."
"Cái gì?" Kì Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, "Sao cậu lại biết? Cô ấy nói với cậu sao?"
"Hà Lâm không cẩn thận điều tra ra cô ấy đã đi tìm luật sư tư vấn chuyện li hôn." Yến Hoài Dư hơi híp mắt lại, "Tôi sợ cô ấy nói với tôi, nên quyết định tạm đến khách sạn ở vài hôm."
Kì Nhiên lần đâu tiên nhìn thấy Yến Hoài Dư cẩn trọng e dè như vậy, cú sốc này thậm chí còn lớn hơn hồi nãy.
Anh ta thở dài, lại nhìn về phía Yến Hoài Dư bằng ánh mắt sâu thẳm: "Cậu thảm thật đó."
Yến Hoài Dư cười khổ một cái, dường như đã âm thầm thừa nhận câu nói ấy.
Kì Nhiên đi đến vỗ vai anh, mỉm cười nói: "Gặp phải chuyện thế này thì nên đi mượn rượu để giải sầu đấy, thế nào, người anh em này tối nay uống với cậu vài ly nhé?"
Cuối cùng, Yến Hoài Dư đi cùng với Kì Nhiên về nhà anh ta.
"Hôm nay chính vì có cậu sang đây, tôi mới đem chai rượu cất giấu lâu nay ra đấy, người khác đến thì tôi không nỡ đâu." Kì Nhiên vừa nói vừa đi đến hầm rượu để lấy rượu.
Yến Hoài Dư bất lực mỉm cười: "Hình như cậu lấy rượu ở chỗ tôi cũng không ít nhỉ."
Kì Nhiên lấy rượu ra, cũng cười trừ đáp: "Cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Yến thị, tiền kiếm được so với người đi làm công như tôi tất nhiên là hơn rất nhiều rồi."
Yến Hoài Dư thấy anh ta rót rượu, cũng không nhịn được mà cười: "Chú Kì có biết cậu tự đánh giá bản thân như vậy không?"
"Ông ấy là đổng sự của Yến thị chứ đâu phải tôi, tôi không phải làm công thì là gì chứ." Kì Nhiên tặc lưỡi, nói bằng giọng bướng bỉnh: "Tôi có thể vào Yến thị đều là nhờ công của cậu, nên mời cậu ly này."
Yến Hoài Dư đón lấy chiếc ly cao cổ, cụng ly với anh ta, rồi uống cạn.
"Ấy, cậu đừng uống hăng như vậy, lát nữa uống say rồi tôi không hầu hạ cậu được đâu." Kì Nhiên nhanh chóng nói.
Yến Hoài Dư lại cười khổ đáp: "Say rồi cũng tốt."
"Sao tôi lại không biết từ lúc nào mà cậu lại bắt đầu thích Từ Ý vậy? Vậy tại sao mọi người lại đồn là cậu không hề thích cô ấy?" Kì Nhiên vô cùng nghi ngờ hỏi.
"Vì cô ấy không thích tôi." Yến Hoài Dư càng uống càng thấy rượu đắng, "Tôi thậm chí còn biết đôi khi cô ấy đối xử tốt với tôi chỉ là vì đã gả cho tôi, nên mới vô thức đối tốt với tôi."
Cho nên anh mới cố ý kìm chế bản thân không hồi đáp lại, chỉ sợ bản thân càng lún càng sâu.
"Cậu đồng ý ly hôn à?" Kì Nhiên hỏi.
Yến Hoài Dư lập tức lắc đầu: "Tất nhiên là không đồng ý."
"Vậy tôi chỉ cậu chiêu này nhé." Kì Nhiên đảo mắt, nở nụ cười đầy bí hiểm: "Cậu cứ giả bệnh đi, hoặc là gãy tay gãy chân gì đó cũng được, cô ấy cũng không thể để cậu như vậy mà li hôn được đúng không."
Sắc mặt của Yến Hoài Dư tối sầm xuống, mím môi đáp: "Cậu có tin là bây giờ tôi lập tức cho cậu gãy tay què chân ngay lập tức không."
Kì Nhiên có chút ấm ức: "Tôi không phải là đang gợi ý cho cậu sao."
Yến Hoài Dư lạnh lùng liếc anh ta: "Cậu im miệng chính là sự giúp đỡ tốt nhất dành cho tôi rồi."
Kì Nhiên: "......"
***
Buổi tối.
Từ Ý cảm thấy khát nước nên đến nhà bếp rót nước, lúc cô đi qua phòng khách cảm thấy không khí thật yên lặng, vốn dĩ đèn trong phòng sách của Yến Hoài Dư nên sáng vào lúc này, nhưng đêm nay lại không có động tĩnh gì.
Từ Ý vô thức nhìn lên đồng hồ phía trên tường, bấy giờ đã là 11h30, Yến Hoài Dư chưa từng có hôm nào tăng ca đến giờ này, điều này chứng tỏ anh tối nay sẽ không về nhà.
"Cậu nói Yến Hoài Dư tối nay không về nhà sao?" Âm thanh đầy sự kinh ngạc của Chúc Mịch Hạ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Từ Ý "ừm" một tiếng: "Vừa nãy mình ra ngoài thì phát hiện phòng của Yến Hoài Dư không có động tĩnh gì, mấy hôm nay cũng bắt đầu tránh né mình, hôm nay mình muốn nói với anh ấy một câu cũng không được, thật kì lạ."
"Đừng giống như lời mẹ cậu nói hôm trước nhé, lẽ nào anh ta có người khác bên ngoài rồi?" Chúc Mịch Hạ bắt đầu đoán mò.
Từ Ý trực tiếp phủ nhận: "Sẽ không đâu, Yến Hoài Dư không phải người như vậy, nếu như có thật, với tính cách của anh ta thì sẽ trực tiếp thừa nhận với mình. Bọn mình lúc trước khi kết hôn đã có thảo luận về chuyện này, sẽ luôn dành cho đối phương sự tôn trọng cơ bản nhất."
"Vậy tại sao mẹ cậu lại nói thế?" Chúc Mịch Hạ đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Từ Ý bật cười đáp lại: "Còn có thể vì sao chứ, để mình cảm thấy trong lòng anh ta đã có người khác, vậy thì mình sẽ không thể nào phải lòng anh ta mà phản bội lại họ, chỉ có thể một lòng hướng về Từ gia. Nhưng mình trước giờ chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Yến Hoài Dư, mình sắp li hôn rồi, Yến Hoài Dư liệu có thật là đã có người khác hay không cũng không liên quan đến mình nữa."
"Cậu và Yến Hoài Dư thật sự giống như cặp đôi bước ra từ tiểu thuyết vậy, trước khi li hôn thì xuất hiện mối tình đầu, học được rồi nhé." Chúc Mịch Hạ tặc lưỡi nói, "Viết tiểu thuyết thì phải nên đưa lên rồi đạp xuống như thế này, sau đó lại quay xe thật gắt vào. Mối tình đầu mà cậu nghĩ thực chất chính là cậu, người anh ta luôn giữ trong lòng bấy lâu nay vẫn luôn là cậu."
Từ Ý đang uống nước, suýt thì bị câu nói của Chúc Mịch Hạ làm phụt hết nước ra, "Khụ khụ...Cậu đừng có nói bậy nữa được không."
"Mình đang đưa ra phân tích dựa trên tình hình thực tế mà." Chúc Mịch Hạ khúc khích cười, "Hơn nữa, cậu cũng nói bản thân đã từng rung động với Yến Hoài Dư, lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện tiến sâu thêm một bước sao?"
"Chưa từng." Từ Ý trả lời vô cùng dứt khoát, nghĩ đến những lời cự tuyệt cùng khuôn mặt lạnh lùng đó, trong mắt cô lại loé lên một chút gì đó nực cười, "Chú nai ngây thơ ấy đã chết từ lâu rồi."
Chúc Mịch Hạ thở dài nói tiếp: "Vậy tạm không nói chuyện này nữa, nếu lần sau Từ gia còn tìm đến cậu thì gọi cho mình, mình thật sự muốn xem xem đám người đó vô liêm sỉ đến mức nào."
Từ Ý mỉm cười: "Mình biết rồi, mấy hôm nữa mình phải tham gia một bữa tiệc, là vì mừng Hạnh Tòng Vân vừa mới về nước tổ chức đấy."
"Hạnh Tòng Vân? Chính là thần tượng của cậu, chính là nhà điều chế nước hoa, tự mình thành lập một thương hiệu nước hoa cho chính mình, nhận được rất nhiều sự đón nhận trên thế giới có đúng không?"
Từ Ý cười đến mức không ngậm được miệng: "Là cô ấy, mình đã lấy được vé tham dự rồi, hi vọng có thể gặp được cô ấy."
"Có thể khiến người không thích tiệc tùng như cậu chủ động tham gia sao, quyết tâm của cậu cũng lớn thật đó." Chúc Mịch Hạ mỉm cười nói tiếp, "Vậy mình chúc cậu thành công trước nhé, sớm ngày gặp được thần tượng nha."
***
Về việc Yến Hoài Dư cả đêm không về, Từ Ý rất nhanh đã vứt ra sau đầu, bây giờ cô đang nghĩ đến việc chọn một bộ lễ phục thật phù hợp để đi gặp Hạnh Tòng Vân.
Vào hôm yến tiệc, Từ Ý trang điểm xong, nói với chị Châu một tiếng rồi rời đi, tối nay có thể cô sẽ về nhà rất muộn, sẽ không ăn cơm tối ở nhà.
Tuy đang là tháng tư, nhưng mấy hôm nay nhiệt độ đang giảm xuống, dường như đang trở lại khoảng thời gian vào cuối đông vậy.
Từ Ý siết chặt khăn choàng lại, ngồi vào xe đi đến hội trường buổi tiệc.
Buổi tiệc diễn ra ngoài trời, gió lạnh thổi qua liền khiến người ta run lên vì lạnh.
Từ Ý âm thầm thở dài, nếu không phải vì muốn gặp Hạnh Tòng Vân, cô cũng không ăn mặc mỏng manh như vậy đến đây.
Nhân vật chính vẫn chưa đến, cô liền tìm một góc nào đó ngồi đợi.
Chưa được bao lâu, có hai người phụ nữ một trước một sau đi về phía Từ Ý.
Nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, Từ Ý suýt chút không nhịn được mà trợn ngược mắt lên, sao đi đến chỗ nào cũng gặp được họ vậy.
"Từ Ý à, lâu quá không gặp." Hồng Mạn nở một nụ cười bí hiểm thăm dò cô, biểu cảm trông vô cùng lương thiện.
Quý Hạ Đồng cũng phối hợp nói: "Từ sau khi cô kết hôn dường như không tham gia thêm buổi tiệc nào nữa, sao vậy? Yến tổng không đến đây với cô sao?"
"Công việc của Yến tổng rất bận, làm gì có thời gian chứ." Hồng Mạn che miệng cười.
Yến Hoài Dư thân là người cầm quyền của tập đoàn Yến thị, vẫn luôn là mẫu chồng mơ ước của nhiều người ở Cảnh Thành, bỗng nhiên tượng đài lí tưởng này lại đi kết hôn. Vợ anh còn là người mà không ai có thể lường trước được, thì tất nhiên trong lòng mọi người đều sẽ có chút khó chịu.
Từ Ý vẫn là có thể thông cảm được, nhưng không có nghĩa cô phải chịu đựng sự châm biếm quá quắt này.
"Hai người các cô rảnh rỗi vậy sao? Hay là lấy cho tôi một ly nước uống đi, để tôi từ từ kể cho hai người nghe cuộc sống sau khi kết hôn của tôi và Yến Hoài Dư."
Quý Hạ Đồng dậm chân, tức giận trừng mắt với Từ Ý: "Ai thèm nghe những thứ đó chứ!"
Từ Ý bỉu môi: "Tôi còn tưởng rằng các cô đang có hứng thú cơ."
"Ai có hứng thú chứ!" Hồng Mạn tức đến đỏ mặt đáp, "Từ Ý, cô đừng có vội mừng."
Từ Ý bất lực thở dài: "Gia thế của hai cô cũng không tệ, thật sự không nhất thiết phải bám vào cây cổ thụ mang tên "Yến Hoài Dư" đâu, anh ta thật sự có rất nhiều khuyết điểm mà người thường không thể chịu đựng được."
"Khuyết điểm gì chứ?" Quý Hạ Đồng vươn cổ về phía cô, hoá ra cũng hứng thú với chuyện này.
Nhưng Từ Ý lại không nói gì, Hồng Mạn mở to mắt nói: "Lẽ nào anh ta "bất lực" sao!"
Âm thanh to đến mức khiến mọi người xung quanh phải quay đầu nhìn lại.
Khoé môi của Từ Ý bỗng giật lên, cô đã không còn biết nên giải thích thế nào nữa rồi.
Cô âm thầm nói với Yến Hoài Dư một lời xin lỗi trong lòng, dù gì lời này cũng không phải từ miệng cô nói ra.
***
Rất nhanh, buổi tiệc đã bắt đầu.
Hạ Tòng Vân mặc một bộ vest trắng lên sân khấu, dù đã ngoài bốn mươi nhưng phong thái vẫn như khi còn ba mươi vậy, vừa tự tin lại vừa thong thả.
Từ Ý đứng ở một góc phía xa, ánh mắt lại không ngừng hướng về Hạnh Tòng Vân đang đứng trên sân khấu.
"Vô cùng cảm ơn mọi người đã dùng cách này để chào đón tôi, chắc chỉ có thể dùng nước hoa để báo đáp lại. Mùi hương này được tôi điều chế ra trước khi về nước, nó tên là "Luyến mộ", hi vọng mọi người sẽ thích."
Từ Ý cũng nhận được một lọ, cô không kìm được mà dùng giấy thử mùi để ngửi thử, ánh mắt cũng bỗng chốc sáng lên, "Không ngờ lại có mùi thơm của nhựa cây Ba Tư, hương thơm của cây sồi cũng rất đậm, nhưng mùi thơm của cây đậu Tonka ở hậu vị dường như đã cân bằng tất cả."
Hạnh Tòng Vân bước xuống sân khấu, vừa hay nghe được những lời mà Từ Ý đã nói, bà ấy bỗng có chút kinh ngạc, nhìn về Từ Ý rất lâu rồi mới rời đi.
Từ Ý sau khi thử mùi xong thì thấy Hạnh Tòng Vân đã rời đi, cô đối với những hoạt động tiếp theo cũng không có chút hứng thú nào nên cũng chuẩn bị rời đi.
Lần này cô đến đây vốn chỉ có một mục đích là gặp thần tượng của mình, bây giờ đã gặp được rồi, cũng xem như là được thoả mãn rồi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Từ Ý dường như không nhìn thấy một chiếc taxi nào ở xung quanh, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe trống thì cũng bị người ta giành trước mất rồi. Thế nên chỉ đành đứng yên ở đó đợi thêm một lúc.
Nhiệt độ bấy giờ lại tiếp tục giảm xuống, cô mặc rất mỏng, sớm đã lạnh đến phát run.
Vào lúc Từ Ý đang suy nghĩ xem có nên đi đến phía trước một đoạn không thì bỗng có một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính phía sau xe từ từ hạ xuống, lộ ra góc nghiêng đầy tinh tế và góc cạnh của Yến Hoài Dư, "Anh đưa em về."
Từ Ý có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lựa chọn lên xe.
Vừa bước lên xe, không khí ấm áp phía trong xe đã bao trùm lấy cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì một tấm chăn bông đã được đặt lên chân cô, khiến cô ngạc nhiên đến mức mở to mắt nhìn về phía Yến Hoài Dư.
Yến Hoài Dư nhìn về hướng khác, điềm tĩnh giải thích: "Trong xe vừa hay có sẵn, không phải cố ý chuẩn bị đâu."
Hà Lâm đang ngồi phía trước cảm thấy vô cùng bất lực trước câu nói này, tấm chăn bông này là do anh ấy vừa mới chạy đi mua về đấy!