Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 1 - Chương 16: Nhầm chỗ



Cuối tuần đó, Ngô Tiếu Thiên đến nơi đã hẹn trước với Trần Thu Địch, sau đó lên xe cùng đi đên “Phố Trung Hoa” nơi cô làm việc.

Lúc anh gặp ba Trần Thu Địch, tự nhiên anh có cảm giác rất thân thiết. Ông cụ đã ngoài bảy mươi, trên người vẫn toát lên khí phách của một quân nhân. Anh quan sát kỹ Trần Thu Địch, thấy cô thật giống ba cô, nhất là cặp mắt to. Khi đi, ông bước phăng phăng, mắt không hề liếc nhìn xung quanh, chẳng giống đi dạo chút nào mà lại giống hệt như đang đuổi theo ai đó.

Ngô Tiếu Thiên vốn chẳng tha thiết gì chuyện đi dạo phố hôm nay, nhưng khi nói chuyện với ông cụ, anh thấy rất hợp. Ông cụ người Hồ Nam. Mới trò chuyện vài câu ông đã kể cuộc chiến Từ Bang Hội của những năm 36 thời kỳ dân quốc cho đến cuộc tuyển cử tổng thống Đài Loan gần đây nhất, thỉnh thoảng còn mắng Trần Thủy Biển vài câu. Ngô Tiếu Thiên vừa nghe vừa cười. Sau đó ông cụ đột nhiên nghiêm sắc mặt, hỏi Ngô Tiếu Thiên có muốn lấy con gái ông không.

Ngô Tiếu Thiên suy nghĩ một lát, anh nói: “Bác ạ, Trần Thu Địch là một cô gái tốt.”

Ông cụ xua xua tay nói: “Điều tôi muốn nghe không phải là câu nói này của anh, còn ai hiểu con gái mình hơn cha nó. Lần này tôi đến Mỹ chủ yếu là lo chuyện hôn nhân của con gái, tôi cũng đã có tuổi, lại đau yếu luôn, tôi muốn những năm tháng cuối đời được ẵm bồng cháu ngoại”

Ngô Tiếu Thiên lặng người đi một hồi, anh không ngờ rằng sự việc lại đến đột ngột như vậy. Anh nhìn sang Trần Thu Địch, chỉ thấy cô đang nhìn anh đăm đăm. Anh hỏi: “Thu Địch, em muốn lấy anh thật sao? Em đừng ngông cuồng như trước đây nữa, đây là chuyện cả đời! Em nên biết bây giờ tình cảnh của anh đang rất khó khăn.”

Trần Thu Địch cười: “Chỉ cần ba em thích anh thì em sẽ lấy anh! Ba em không nhìn lầm người đâu.”

Ông cụ nghe vậy, không nhịn được phá lên cười, ông nói: “Đúng là suy cho cùng cũng chỉ có con gái là hiểu cha! Nếu ba chưa già, ba cũng chưa muốn gả con đi!”

Ngô Tiếu Thiên ngập ngừng một lát: “Việc này cháu cần phải suy nghĩ kỹ lại, mấy ngày nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho Thu Địch.”

Trần Thu Địch nói: “Suy nghĩ gì nữa, anh không có ý từ chối đấy chứ? Hay là không nỡ bỏ Hà Như?”

Ngô Tiếu Thiên: “Em nói tầm bậy gì vậy, bác trai vẫn còn ở đây mà.”

Ông cụ cười: “Anh Thiên ạ, anh đừng để bụng, Thu Địch tính nó thẳng như vậy đó! Nhưng mà việc này quyết định càng sớm càng tốt.”

Một lát sau, nhân lúc ông cụ đi nhà vệ sinh, Tiếu Thiên hỏi Trần Thu Địch:

- Em đùa đấy à? Em thật lòng muốn lấy anh hay chỉ muốn ba em yên tâm?

- Ai đùa với anh, có thể đùa giỡn như thế trước mặt bố em được sao? Anh nghĩ em là ai.

- Thật ra, bây giờ công việc của anh vẫn chưa đi đến đâu, anh không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.

- Tùy anh. Dù gì đi nữa ngày mai anh cũng phải trả lời cho em, nếu không tụi mình coi như chấm dứt.

Tối đến, Ngô Tiếu Thiên quay về chung cư, nghĩ đến yêu cầu của hai bố con Trần Thu Địch, anh thấy chán nản. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, anh thấy việc này đến đột ngột quá. Anh định gọi điện thoại cho Hà Như tâm sự một lát, anh sẽ kể hết chuyện anh và Trần Thu Địch cho cô nghe xem ý kiến của cô ra sao. Tuy Hà Như đã nói đừng liên hệ với cô nữa, nhưng anh cảm thấy đó chỉ là cô tự ái. Trước đây mỗi lần họ giận nhau, cô thường hay nói vậy. Lần trước khi họ cùng đến công ty bảo hiểm, Hà Như từng nói anh và Trần Thu Địch rất hợp nhau, nhưng anh lại cho rằng lời cô nói không thật lòng, anh rất hiểu cô.

Anh gọi điện thoại đến nhà Hà Như, nhưng không ai nghe máy, hôm nay lại là cuối tuần, Hà Như đi đâu một mình nhỉ? Hay là cô đã có bạn trai? Suy nghĩ đó chợt khiến anh hoang mang, thấp thỏm.

Anh để lại lời nhắn, rồi chẳng biết làm gì anh ra phòng khách, xem đấu bóng với ông Trình. Ông Trình lại bắt đầu “mở máy”, nói liên hồi, anh không thể lên tiếng. Hết chịu nổi anh lại quay về phòng. Đang định lên mạng xem có email không thì điện thoại reo. Chắc điện thoại của Hà Như. Anh vội vàng nhấc máy, nên mở lời với Hà Như như thế nào nhỉ?

Không ngờ bên đầu dây kia lại là giọng Trần Thu Địch. Anh có chút không vui, buồn bã hỏi:

- Thu Địch, khuya thế này rồi, em gọi có việc gì không?

- Chuyện tụi mình nói hôm nay anh đã suy nghĩ kỹ chưa?

Ngô Tiếu Thiên im lặng một lúc:

- Anh nghĩ việc này tụi mình phải suy nghĩ kỹ một chút thì tốt hơn. Hôn nhân là việc hệ trọng. Vả lại tụi mình lâu nay ít qua lại với nhau, càng không thể qua loa đại khái được. Tánh ba em nóng vội, nhưng hai đứa mình thì không thể nóng vội được.”

Trần Thu Địch nghe xong, liền cúp máy. Cô nghĩ, không ngờ Ngô Tiếu Thiên lại kém cỏi như vậy. Lúc còn ở đại học, cô yêu anh từ đáy lòng mình. Nếu không đến Mỹ có lẽ cô đã kết hôn với Ngô Tiếu Thiên từ lâu rồi. Bây giờ do ngẫu nhiên, do duyên số, cô đã gặp lại anh tại Los Angeles, cô càng thấy mình không thể bỏ qua cơ hội này.

Hôm nay, lần đầu tiên gặp anh, ba cô nói ngay anh là người thật thà. Sau khi anh về, ông nói với Thu Địch: “Con à, với tính tình của con như vậy bố nghĩ Ngô Tiếu Thiên có thể không phải là người lý tưởng nhất với con nhưng lại là người thích hợp nhất. Con thấy ba và mẹ không phải cũng đã đến với nhau như vậy sao?”

Thế là Thu Địch quyết định kết hôn với Ngô Tiếu Thiên. Mặc dù cô cũng thấy hơi phiêu lưu, nhưng với những gì cô hiểu về anh, cô vẫn cảm thấy mình quyết định đúng.

Ngô Tiếu Thiên gác điện thoại, châm điếu thuốc. Lại có tiếng chuông điện thoại. Ngô Tiếu Thiên nghĩ, Trần Thu Địch này thật quá đáng, chuyện kết hôn sao lại có thể qua loa được?! Cô càng chủ động, anh càng phản cảm, càng đắn đo. Anh nhấc ống nghe, không ngờ là điện thoại của Hà Như.

Hà Như hỏi: “Lúc nãy anh gọi điện thoại cho em à? Có chuyện gì thế?”

Ngô Tiếu Thiên cười: “Thực ra cũng không có chuyện gì, chẳng qua trong lòng hơi buồn muốn tâm sự với em thôi.”

Hà Như nói một cách không vui: “Chẳng phải em đã nói với anh rồi hay sao, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho em nữa. Anh nhất định có chuyện gì đó. Em không thích cái tính do dự thiếu quyết đoán này của anh! Nếu quả thật anh có chuyện muốn nói với em thì anh nói đi, đừng ấp a ấp úng nữa.”

Trong lúc Ngô Tiếu Thiên đang úp úp mở mở, Hà Như liền dập máy.

Ngô Tiếu Thiên muốn điên lên, anh nghĩ, Hà Như chẳng nể nang anh chút nào. Đang lúc giận bừng bừng, điện thoại lại reo, anh nghĩ lần này chắc chắn là Trần Thu Địch gọi đến, anh liền nói to vào điện thoại: “Trần Thu Địch, chẳng phải đã nói mấy ngày nữa sẽ trả lời cho em sao? Em có thể để anh yên tĩnh một chút được không?”

Không ngờ rằng điện thoại lại là của Hà Như gọi đến, cô nói: “Ngô Tiếu Thiên, ai là Trần Thu Địch? Anh phải trả lời cô ấy chuyện gì?”

Ngô Tiếu Thiên ngớ cả người, anh nói: “Ban nãy anh muốn nói với em là chuyện này. Đó là cô gái hôm đó tụi mình gặp ở công ty bảo hiểm. Là bạn gái trước đây của anh, đến từ Đài Loan. Cô ấy muốn ngày mai anh phải trả lời có muốn lấy cô ấy hay không. Anh muốn nghe ý kiến của em.”

Hà Như bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu, sau đó cô nói: “Anh đã lên giường với cô ấy rồi phải không?”

Ngô Tiếu Thiên thở dài, nói giọng buồn bã:

- Phải.

- Vậy tại sao anh lại không cưới cô ấy đi?! Chẳng phải em đã từng nói, ở Mỹ thì tuýp người như cô ấy rất hợp với anh còn gì! Nếu anh thật lòng muốn nghe ý kiến của em thì trưa mai mình tìm chỗ nào đó để nói chuyện này.

Nói xong, không đợi Ngô Tiếu Thiên lên tiếng, cô gác máy ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.