-Biết rồi.. Nói lắm...Cô đủng đỉnh bước ra khỏi của hàng. Nhịn điệu dáng của cô mà anh cảm thấy buồn cười.
Reng...Reng...
Tiếng điện thoại anh kêu:
-Nói
-Thưa chủ tịch, hôm nay ngài có buổi họp quan trọng với tập đoàn Đằng thị, họ đã đợi chúng ta gần một tiếng rồi
-Bảo Lục Phàm thay tôi tiếp họ
-Nhưng họ bảo phải đích thân chủ tịch ra không thì hợp đồng này khó giữ.
-Đem trà cho họ và đợi tôi khoảng 15', tôi sẽ đến đó ngay.
-Vâng, thưa chủ tịch.
-Anh có việc phải đi à? Không biết cô từ đâu chui ra hỏi anh
Anh không thèm đếm xỉa tơi câu hỏi của cô, vẫy tay với tài xế rồi thì thà thì thầm với ngừoi đó, bơ cô luôn, bực không chứ. Cô chỉ biết sau đó anh bảo cô làm theo chỉ dẫn của ngừoi tài xế đó.
***
Bước vào căn biệt thự, anh tài xế lại thì thà thì thâm với bà vú, cuối cùng bà vú cũng lại nói với cô:
-Thưa cô chủ, cậu chủ bảo tôi dẫn cô đi khám phá quanh khu biệt thự.
Được lệnh của anh, cô rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
Mấy ngày trước khi chuyển vào sống trong căn biệt thự này, cô không có thời gian mà thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, cô nghĩ nó chỉ giống như biệt thự nhà mình. Khác xa so với tưởng tượng của cô, nơi đây thật rộng lớn, qua cánh cổng chính bằng vàng có ba toà nhà, hai toà dành cho ngừoi ở và toà còn lại dành cho người làm tại đây. Trong hai toà đấy, một toà là cô ở, toà còn lại theo lời bà vú thì cấm không ai được phép bước vào. Bà vú còn kể ngày trước có một ngừoi làm lỡ bước chân vào khu nhà đó, cậu chủ phát hiện liền lập tức ném vào rừng cho thú ăn, không dừng ở đấy, nhà cô hầu gái đó cũng thân bại danh liệt, dần dần bỏ đi biệt xứ ở đâu không ai biết. Lần tham quan này cô mới biết anh đáng sợ như thế nào, cô rất sợ, sợ mình sẽ có kết cục bi thảm như cô gái trọng lời kể của bà vú. Nhưng nỗi sợ đó liền tan biến khi có môtn mùi hương xộc vào mũi cô, trước mắt cô là nhà kính toàn hoa hồng, có hoa hồng đỏ, hồng vàng, hồng trắng nhưng chiếm nhiều nhất vẫn là hoa hồng đỏ. Cuối cùng là toà nhà nằm ở chỗ rất vắng vẻ, ít ai nhìn tới, nó rất âm u, giống như không có ai ở. Nó được sơn màu đen. Cô hỏi bà vú tại sao đây có bốn toà mà bà chỉ kể có ba. Bà trả lời:
-Đây vốn dĩ không phải là nơi dành cho ngừoi sống, vào buổi đêm nếu ai chú ý sẽ nghe được tiếng van xin, tiếng khóc, tiếng la hét trong đó. Người làm ở đây đều ví nó như ngục tối. Những gì tôi kể ngày hôm nay, cái gì khôg tốt đẹp, xin cô đừng nói với cậu chủ, không cái miếng ăn cuối cùng của chúng tôi cũng không còn, với lại cô nên vâng lời cậu chủ, đừng chống lại nếu cô muốn sông yên ổn.
-Tôi biết rồi, cho tôi hỏi điện thoại ở đâu, tôi muốn gọi cho bạn.
-Mời cô đi theo tôi.Bà vú làm điệu dáng mời cô
***
-Alo, Nhi Nhi đây
-Nhi à. Mấy ngày nay sao không liên lạc với mình với, có ngừoi yêu rồi à?
-TIỂU YẾN NGUYỆT.... Cô hét lên trong máy điện thoại.
-Sao? Mình đây... Cậu định bao giờ gặp mình?
-Bố ai biết được, lúc nào rảnh mình gọi đi chơi, đây là số máy bàn, điện thoại mình làm mất rồi nên có số mới mình báo cho nha.
-Biết rồi, đồ khó tính...
-Cậu và Ôn Kỷ Diệc sao rồi?
-Tên đàn ông thối tha đó hả? Đi công tác một tuần rồi mà không thèm gọi điện hỏi thăm gì cả. Tưc chết tôi mà....!
-Sao cậu không gọi cho anh ta?
-Gọi làm gì, để thế xem có nhớ mình không. Hứ, không biết có đi với ngừoi khác hay không nữa..