- Phải, công ty AS của Hàn quốc mở đợt tuyển thực tập sinh ở Việt Nam đấy
- Thì sao?
- Ơ, còn sao nữa, thì mày đi thi chứ sao, thi rồi qua Hàn thực tập, sướng quá rồi còn gì
- Ừ ha
- Đi, tí nữa tao dẫn mày đi đăng ký: Bảo cho tôi mà mặt con Quyên hớn hở thấy rõ
- Mà làm gì vội thế, thi cái đó khó lắm, chắc gì đã đậu, mới cả... qua đó luôn thì sao?
Nói tới đây, chúng tôi bỗng im lặng, tôi không muốn xa ai hết. Rồi bỗng cô vào lớp, chúng tôi cũng không nói đến chuyện này nữa.
Tan học, con Quyên đã hối:
- Đi đăng ký đi
- Thôi, chắc tao không đi đâu
- Sao thế, đây là cơ hội tốt, khó có lần thứ hai lắm.
- Tao biết, nhưng mà tao không muốn đi, xa mọi người, xa ba mẹ, xa mày và Zayn, tao không muốn. Có thể làm ở Việt Nam mà, đâu nhất thiết phải ở nước ngoài làm gì
- Ừ, tuỳ mày vậy, suy nghĩ cho kĩ đấy
Tối hôm đó tôi chỉ suy nghĩ về chuyện này, tôi nghĩ rằng mình đã quyết định đúng, bỗng Zayn gọi tới:
- Học bài chưa đấy?: Zayn hỏi
- Đang học
-Ừ
- Mà...
- Sao?
- Chắc tớ không đi đâu
- Tại sao
- Tớ thích ở đây hơn
- Không hối hận đó chứ
- Tất nhiên
- Dù sao tớ cũng ủng hộ cậu
Trời, Zayn nói mà tôi thấy ấm lòng ghê
- Thôi, lo học bài đi, mai kiểm tra tớ không giúp đâu
- Biết rồi, bye nhé
Nói rồi tôi cúp máy, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng
Cả tuần sau đó diễn ra bình thường, chỉ có điều năm này Đoá Nhi học hành sa sút đi, hay nghỉ học, bị điểm kém và trông cậu ấy không ổn chút nào, khi nào tôi cũng bắt gặp bộ dạng lừ đừ, mệt mỏi của Đoá Nhi, nhiều lúc tôi nghĩ không biết có phải do chuyện tôi và Zayn nên cậu ấy như thế khiến tôi khá chạnh lòng, Lâu lâu có tò mò hỏi Zayn về sức khỏe Đoá Nhi nhưng cậu ấy chỉ nói là do Nhi bị bệnh và học nhiều quá nên thế, tôi cũng mong là thế thật.
Hôm nay, có một buổi định hướng nghề nghiệp, và Đoá Nhi cũng đi học, tôi ngồi nghe chăm chú, khi được hỏi ai cũng hào hứng nói về nghề mơ ước của mình, tôi cũng hỏi Zayn về công việc yêu thích của cậu ấy. Zayn bảo Zayn thích kinh doanh, cái đó thì hợp lí, cậu ấy về sau sẽ kế thừa sự nghiệp đồ sộ của ba, thêm sự thông minh sẵn có nữa thì chỉ ngày càng thành công thôi.
Tôi cứ ngồi suy nghĩ vẫn vơ, bỗng nổi hứng muốn mua quà tặng sinh nhật Zayn, mặc dù sinh nhật cậu ấy qua rồi, thế là học xong tôi đi mua luôn, tôi đi về khi đã chọn được món quà ưng ý thì gặp một người, là chị của Zayn. Chị ấy nói là muốn gặp tôi nói chuyện chút, trông mặt khá căng thẳng, có khi nào sẽ như bộ phim tôi xem, chị ấy sẽ bảo tôi tránh xa Zayn ra vì chúng tôi không xứng rồi sẽ có nhưng diễn biến tiếp theo không.
Chúng tôi vào một quán nước, chị ấy nhìn tôi một hồi lâu, khiến tôi vô cũng căng thẳng và hơi sợ một chút, chắc là chuẩn bị nói gì đây, bỗng đôi mắt chị ấy ngấn nước, nấc nghẹn rồi nói:
- Em có thể làm bạn với Zayn thôi được không?
- Ý chị là...
- Chị biết, em muốn ghét chị, muốn chửi chị thế nào cũng được, chị chịu hết, nhưng chị không thể nhìn Đoá Nhi như vậy
- Đoá Nhi bị sao ạ
- Em ấy hiện tại tâm trạng không ổn định, mắt lúc nào cũng đỏ hoe, sút cân liên tục, sức khỏe cực kỳ không tốt. Chị nghĩ em đang hiểu chị nói gì, con bé bị như thế cũng vì Zayn
Vậy là tôi đoán đúng, nhưng tôi vẫn chưa rõ lắm. Chị ấy nói tiếp:
- Không chỉ chị mà nhà chị ai cũng lo lắng, Nhi thân với Zayn từ nhỏ, năm lớp 2 Zayn bị tai nạn nặng, mất rất nhiều máu, cần truyền máu gấp, nhưng Zayn có máu hiếm, chỉ có Đoá Nhi mới có thể nhưng nó còn quá nhỏ, thế mà con bé không ngại nguy hiểm mà đồng ý cứu Zayn, nên Zayn mới qua khỏi, cũng vì thế mà Đoá Nhi trở nên yếu ớt, nhỏ người như thế, ba mẹ chị đã rất cảm động. Và trong nhà ai cũng biết Nhi rất thích Zayn, nó sẵn sàng làm bất cứ gì, kể cả hi sinh bản thân mình vì Zayn. Dù chị biết Zayn chỉ xem Nhi là em gái nhưng Zayn chưa bao giờ từ chối những đề nghị của Nhi, trừ việc thích Nhi, nhưng như thế cũng đủ khiến con bé vui rồi. Nhưng từ khi Zayn thích em, lúc nào cũng ở bên em, Nhi đã rất buồn, tối nào cũng khóc khô cả nước mắt, kể chị nghe Zayn thích em, giúp đỡ em cỡ nào, từ một người lạc quan, vô lo, vô nghĩ bỗng trở nên trầm mặc, u buồn khiến chị rất đau lòng. Chị không muốn nói tại vì chị biết em là người tốt và cơ bản ngay từ đầu Zayn không thích Nhi, vì trách nhiệm mà thôi, nhưng chị coi Nhi như em của mình, nhìn nó đau khổ như vậy chị không chịu được. Mong em hãy làm ơn giúp chị
Chị ấy vừa nói vừa khóc, cảm xúc như vỡ òa. Tôi im lặng. Nghe chị ấy nói tôi mới biết tôi thật sai lầm khi thích Zayn, sao tôi có thể tệ đến thế chứ, chẳng nghĩ đến cảm nhận của ai cả. Tình cảm tôi dành cho Zayn quá nhỏ bé, quá ích kỉ so với Đoá Nhi. Lần này là tôi sai, thật sự rất sai.
- Dạ, chị nói đúng, từ giờ em sẽ cố gắng cắt đứt với Zayn, phần còn lại mong chị hãy giúp cho Zayn với Nhi ạ
Chị ấy vừa khóc vừa cảm ơn tôi. Tôi không thể hiện bất kì cảm xúc gì, đau buồn hay vui cười. Tôi xin phép đi về trước. Về đến nhà, trong căn phòng mình tôi, tôi khóc. Tôi không biết vì sao tôi khóc, nước mắt cứ thế rơi, nhưng dòng cảm xúc cứ quấn vào nhau, bỗng chuông điện thoại reo lên, là Zayn gọi, nhưng tôi không nghe máy, cứ để chuông reo như thế. Hôm sau tôi xin phép nghỉ học một bữa, giờ tâm trí đâu mà học, đầu năm nên cũng chưa có gì nhiều
- Bệnh hả?
Tin nhắn từ Zayn gửi đến
Tại sao cậu ấy lại quan tâm tôi như vậy chứ, bây giờ tôi ước cậu ấy cứ lạnh lùng, cứ mặc lệ tôi, Zayn càng làm thế sẽ khiến tôi bớt cảm giác tội lỗi đi
Cả ngày hôm đó có hàng chục tin nhắn từ Zayn gửi đến, tôi không trả lời, cũng không xem luôn, cứ thấy là xoá thôi. Nghỉ học cũng chỉ được ngày một ngày hai, hôm sau tôi lại phải đi học, giờ lên biết đối mặt với cậu ấy sao đây, cả Đoá Nhi nữa
Vào lớp ngồi, Zayn chưa tới, may quá, con Quyên liền hỏi thăm tôi sao, tôi chỉ trả lời là hơi mệt nên nghỉ thôi, rồi mượn vở để chép những bài bỏ lỡ, Zayn đến lớp, với vẻ lo lắng hỏi:
- Hôm qua sao không trả lời tin nhắn, tớ gọi cũng không nghe nữa?
Tôi không trả lời, Zayn càng lo lắng hỏi?
- Mệt lắm hả?
Đóa Nhi đang nhìn về phía chúng tôi, nhìn vào tôi có thế biết cậu ấy đang rất buồn, bỗng cảm giấc tội lỗi dâng trào, tôi hét vào mặt Zayn:
- Tớ không thích trả lời thôi, về sau đừng gọi hay nhắn gì nữa, phiền lắm