Selena đỗ vào trường kinh doanh thuộc Đại học Harvard. Như vậy thì chính thức phải gọi Kelvin Lewis một tiếng "học trưởng". Dù sao anh cũng là năm hai ở đó.
Tần suất gặp mặt e rằng cũng tăng lên rất nhiều. Nếu cô nàng Lara Anderson biết được chỉ sợ sẽ tức điên mất. Dù sao ngày xưa cũng là cô đoạt hết sự chú ý của Kelvin Lewis từ cô ấy. Mấy bữa trước gặp lại, cô ấy nhận ra cô nên luôn tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Vốn mọi người đang ăn uống nói chuyện vui vẻ, bỗng một nữ hầu vội vàng đi vào, đến chỗ Daniel Nguyen bẩm báo: "Tiên sinh, nhị gia đến tìm."
"Nhị gia" trong miệng nữ hầu là người đứng đầu của chi thứ hai Nguyễn gia. Người này đáng tuổi ông nội của Selena, ỷ mình lớn tuổi nên không coi ai ra gì. Lại thêm Daniel Nguyen luôn nể ông ta vì là trưởng bối, càng ngày mắt càng cao hơn trán.
Daniel Nguyen nghe vậy có chút bất ngờ, hắn đang định đứng dậy thì một giọng nữ trong trẻo vang lên ngăn cản: "Bố cứ ngồi yên đó ăn đi. Không việc gì phải ra vội.
Là Selena.
"Nhưng mà ông ấy..." Daniel Nguyen khó xử. Dù gì vị kia cũng là trưởng bối.
Selena đặt dao nĩa xuống, khuôn mặt lạnh đi vài phần: "Trước khi so kè thân phận trưởng bối tiểu bối, thì phải biết đến tôn ti trật tự. Chúng ta là tôn, ông ta là ti. Luận cấp bậc, ông ta còn phải bảy phần kính, ba phần nhường. Ỷ mình là trưởng bối xong mắt cao hơn trán, đến cũng không báo một tiếng. Bố cứ để ông ta chờ."
"Đúng đấy bố." David Nguyen, cậu em trai của Selena cũng lên tiếng: "Bố nhịn được nhưng bọn con thì không. Từ lâu con đã ngứa mắt ông ta rồi. Hôm nay không cho ông ta chút giáo huấn thì tên con sẽ viết ngược."
Daniel Nguyen tuy rằng không cho thế là hay nhưng cũng phải thừa nhận là đúng. Dù gì thì cũng phải cho đám người đó nhớ rõ vị trí của mình.
...
Nhị gia đến, chính là để làm khó Daniel Nguyen chuyện người thừa kế. Luật bất thành văn của Nguyễn gia, đại gia chủ một khi đến tuổi 40 phải lập tức có người thừa kế. Hơn nữa năm năm sau đó phải trao lại ghế gia chủ cho người được chọn.
Kì thật, đây là trường hợp bất đắc dĩ xảy ra với gia chủ đời thứ hai khi nội bộ gia tộc đấu đá liên miên. Nhưng không biết là kẻ dở hơi nào đã biến nó thành quy tắc bất thành văn. Rõ ràng ai cũng thấy cái quy tắc này thật quá mức kì cục. Lại tiện cho mấy kẻ muốn trèo cao lợi dụng.
Một khi gia chủ rời ghế nhường cho người thừa kế, thì vị gia chủ đó tuyệt đối không được phép nhúng tay vào nội bộ gia tộc. Em trai Selena năm nay mới 11 tuổi. Tâm tư của Nhị gia kia dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra được.
Bây giờ là gần 12 giờ đêm. Gia đình mẹ Linda đã về từ lâu. Cả nhà hẳn cũng ngủ rồi.
Selena ngồi trước bàn trang điểm. Khuôn mặt tuy đã tẩy trang toàn bộ nhưng bởi vì biết cách chăm sóc nên da dẻ vẫn hết sức căng mịn. Đôi môi hồng hoàn toàn tự nhiên cùng cặp mắt đen ướt át là điểm nhấn.
Cô ngắm nghía bản thân mình trong gương. Dung mạo này, được đánh giá như tuyệt phẩm nhan sắc trong mắt mọi người, lại là thứ cô vẫn luôn chán ghét. Bởi vì nó gợi đến một đoạn quá khứ vô cùng ghê tởm. Một khi nghĩ tới, ngoại trừ căm hận cũng chỉ toàn căm hận.
Selena giơ ngón trỏ với đầu móng tay sắc lướt nhẹ trên gò má trắng sứ. Móng tay sượt qua gò má, tạo thành một vết xước dài, chẳng mấy chốc đã hơi rớm máu. Cô hài lòng khẽ mỉm cười. Như vậy, mới là tốt nhất. Không quá hoàn hảo.
Ấn nút công tắc ở chiếc hộp nhạc đặt trên bàn trang điểm, con búp bê múa ba lê bắt đầu xoay tròn, tiếng nhạc vang lên.
Có thể bởi vì chiếc hộp nhạc đã cũ, cho nên âm thanh không được trong trẻo như bình thường, thỉnh thoảng còn phát ra từng tiếng xẹt xẹt rợn người, tạo thành một giai điệu sởn gai ốc như gọi hồn.
Selena không quá để tâm. Cô bắt đầu ngâm nga theo chiếc hộp nhạc, vừa ngân nga vừa chải tóc.
London"s bridge...is falling down...
Falling down...falling down...
London"s bridge...is falling down...
My fair...lady...
Kim dài của chiếc đồng hồ trong phòng từ từ nhích dần vào giữa số 12. Đã đúng 12 giờ đêm.
Build it up...with wood...and clay...
Wood and clay...wood and clay...
Build it up...with wood...and clay...
My fair...lady...
"Phụt" một tiếng, đèn bàn ngủ đột nhiên tắt ngấm. Cánh cửa thông ra ban công chậm rãi mở ra. Từng đợt gió mạnh lùa vào thổi tung rèm cửa. Tiếng hát của Selena vẫn tiếp tục.
Wood and clay...will wash away...
Wash away...wash away...
Wood and clay...will wash away...
My fair...lady...
Không gian trong phòng tối đen như mực. Trong không gian tiếp tục vang lên những tiếng hát khác nhau, cứ vang dài vang mãi. Một đốm lửa xanh hiện lên trong bóng tối. Rồi hai đốm, ba đốm, càng lúc càng nhiều...Bốn mươi đốm, năm mươi đốm, không thể đếm hết.
Build it up...with iron and steel...
Iron and steel...iron and steel...
Build it up...with iron and steel...
My fair...lady...
Những đốm lửa ấy bắt đầu biến đổi, trở nên lớn dần, lớn dần. Rồi trở thành những bé gái mặc váy trắng, tóc dài che khuất cả gương mặt. Họ lơ lơ, lửng lửng trên không trung cao rộng.
Iron and steel...will bend and bow...
Bend and bow...bend and bow...
Iron and steel...will bend and bow...
My fair...lady...
Những bé gái bắt đầu bay trên không, đến gần Selena, vừa bay vừa hát. Chỉ e là người bình thường nhìn thấy cảnh này sẽ không chịu nổi kích động liền bị doạ cho ngất xỉu. Bởi vì những bé gái đều không phải con người, mà là những linh hồn lơ lửng.
Build it up...with silver and gold...
Silver and gold...silver and gold...
Build it up...with silver and gold...
My fair...lady...
Selena ngừng hát, đặt chiếc lược lên mặt bàn. Một bé gái tiến đến sau lưng cô. Giọng nói non nớt có chút lạnh vang lên: "Lena, cậu đã tìm thấy chưa? Tìm thấy anh Richard."
"Chưa." Selena quay lại nhìn bọn họ: "An Chi, đến bây giờ tớ vẫn chưa có tin tức của anh ấy."
Mấy bé gái nghe xong đều có vẻ hụt hẫng. Bọn họ đã chờ lâu đến mức mọi thứ thay đổi. Còn phải chờ tới bao giờ nữa đây?
Tâm trạng của bọn họ, Selena không phải không cảm nhận được. Cô thở dài trấn an: "Yên tâm đi. Tớ sẽ không để mọi người mắc kẹt trong căn nhà đó mãi mãi đâu. Cho tớ thêm thời gian, nhất định sẽ tìm được Richard."
"Bọn tớ đương nhiên biết cậu sẽ không thất hứa." Mục Chi đứng sau An Chi lên tiếng: "Thực ra hôm nay đến đây là để nói cho cậu một việc. Bố cậu đã quay lại giới chính trị. Cho nên, bọn tớ cảm nhận được kẻ bắt cóc năm xưa nhất định sẽ không để yên dễ dàng vậy đâu. Cậu phải cẩn thận đấy, vì trước khi bọn tớ có thể ra ngoài thì cậu không thể chết đâu."
Selena trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Cô nhếch môi: "Đừng lo lắng. Tớ đã không còn là đứa trẻ của năm đó nữa rồi."
Khoảng thời gian kinh khủng suốt gần một năm đã biến cô thành một kẻ không biết cái gì gọi là nhân từ.
"Mục Chi, vết thương trên ngực cậu thế nào rồi?" Selena mỉm cười hỏi Mục Chi.
Mục Chi nghe hỏi đến liền có chút hờn dỗi: "Nhờ ơn của cậu. Mặc dù bây giờ tớ chết rồi nhưng cái lỗ trên ngực vẫn không thèm liền lại. Thỉnh thoảng cũng âm ỉ đau."
"Vậy à?" Selena nghịch nghịch lọn tóc rơi trước mặt: "Xin lỗi nhé. Biết thế tớ đâm nông hơn. Cậu cũng đỡ đau."
"Không sao." Mục Chi không để ý quá nhiều: "Nếu để bị bọn người kia xử lí như chị An Chi thì tớ thà cho cậu giết còn hơn."
Selena chỉ cười không đáp.
An Chi vốn đang im lặng nghe em gái cùng bạn thân nói chuyện, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó dị thường. Cô ấy nói với các bé gái còn lại: "Chậc, muốn yên ổn cũng không xong. Lại có người xông vào vùng cấm rồi. Các cậu, chúng ta phải về thôi."
Tất cả nhất loạt gật đầu, không ai bảo ai, bọn họ đều biến lại thành những đốm lửa xanh bay thẳng ra khỏi cửa ban công.
Bọn họ đi rồi, Selena mới đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài ban công. Gió thổi tung mái tóc dài mềm mượt. Rio từ đâu bay đến, đậu trên cánh tay phải mà cô giơ ra.
Selena xoa xoa chùm lông sặc sỡ trên đầu nó, lại hỏi: "Vẹt khùng, mày nói xem liệu mấy kẻ đó có làm hại được tao nữa không?"
Con vẹt không để tâm quá nhiều. Nó rất hưởng thụ từng cái vuốt ve từ chủ nhân, lại đáp: "Vậy mặt lạnh giết kẻ đó là được."