Trời đã bắt đầu vào thu, từng cơn gió cuốn những chiếc lá vàng muôn nơi tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp và lãng mạn.
Sau những ngày được cô chăm sóc thì nó đã khoẻ hơn và được xuất viện. Hiện giờ nó đang nằm thảnh thơi ăn snack như con mèo lười trên chiếc ghế quý phi yêu thích của mình và đang xem hoạt hình. Cuộc sống thật là hạnh phúc biết bao. Nhưng sự thảnh thơi của nó đã bị phá vỡ bởi cú đánh trời giáng của bạn Minh thân yêu và cú hét thất thanh xuất hiện.
Áaaaaaaaaa
-Nó: Mày...mày chơi gì kì vậy thằng chó
-Minh: Chơi bạn không nên chửi bạn nha. Tụi tao chép bài cho mày cực khổ mà mày ngồi đây ăn bánh uống nước thảnh thơi là sao hả thằng quỷ.
-Nó: Tao chỉ là relax chút xíu thôi mà. Mai là tao đi học rồi
-Minh: À mà bữa giờ mày nghỉ có chị gì đó xinh xinh tìm mày hoài luôn đó
Kể từ lúc nó xuất viện thì do sự ăn ngủ quá độ nên nó đã quên rằng là phải gọi điện cho chị Lam. Nay Minh nhắc thì nó mới chợt nhớ đến chị
-Nó: Chết...tao quên mất
-Minh: Nè...quen được chị xinh đẹp vậy mà không giới thiệu là sao
-Nó: Muốn hơm? *ánh mắt gian tà*
-Minh: Muốn...muốn...muốn
-Nó: Mơ đi
-Minh: Đồ choá
Hai đứa cứ đùa giỡn mà quên cả thời gian.
————-
Tại sân trường
Hôm nay nó định dậy thật sớm để rủ chị Lam đi ăn sáng và tạ lỗi. Nhưng đời không như là mơ, sau một thời gian ăn no ngủ kĩ thì nó đã tự hình thành một thói quen ngủ trễ dậy trễ. Và giờ đây nó chỉ có thể phóng thật nhanh đến trường và xuống căn-tin mua cho Lam một hộp sữa. Lúc đầu chỉ định mua hai hộp cho nó và Lam nhưng khi mua thì lại nhớ đến gương mặt cô và thói quen bỏ bữa của cô nên nó mua nguyên một lốc. Nhưng sau khi mua xong thì nó lại sợ cô biết là của mình nên không nhận.
"Mình lén bỏ trên bàn cô chắc cô sẽ không biết là mình mua đâu"
Sau khi tự động viên bản thân thì nó nhanh chóng chạy đến phòng dành cho giáo viên và đặt hộp sữa ngay ngắn trên bàn cô.
-Nó: Phù...may là cô chưa đến. Ê...ê..chị Lam
Nó ngẩn đầu lên thì thấy Lam lướt qua nên cất tiếng gọi nhưng Lam dường như lờ đi tiếng gọi của nó. Nên nó phải đuổi theo.
-Nó: Chị...chị ơi. Chậm thôi...
-Lam: Có việc gì?
-Nó: Chị ơi...xin lỗi mà. Chị cho em xin lỗi, đừng giận em nữa mà
-Lam: Hứ...
-Nó: Thôi mà em có mua sữa cho chị nè *Cười tít mắt*
Lam nhìn thấy nụ cười của nó thì mặt đỏ tim đập lòng nôn nao xao xuyến.
-Lam: Hứ. Sữa thì nhận nhưng mà vẫn giận đó
-Nó: Được rồi...được rồi...em biết lỗi rồi mà. Chị uống đi ^^
Hai người cứ vô tư đùa giỡn nhưng không ngờ được rằng hình ảnh đó đã được cô chứng kiến. Hành động của nó trong mắt cô là sự cưng chiều còn Lam là sự nũng nịu đối với người yêu làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
-Cô: Hừ...đã kết hôn rồi mà con lăng nhăng.
————
Hôm nay lớp nó có tiết đầu là tiết của cô. Mấy tháng trở lại đây cô đã thay đổi hình tượng lạnh lùng hơn nên chẳng ai dám chọc cô. Nhưng hôm nay không biết được rằng có kẻ chán sống nào mà lại đụng trúng cô làm cho cô bước vào lớp nó như một tảng băng di động làm cho con dân trong lớp không tránh khỏi phải rùng mình.
-Viên: Hôm nay sao trời lạnh quá
-Bình: Không phải trời lạnh mà là nhiệt độ đang dần hạ xuống.
-Minh: Tụi bây thật to gan. Tụi bây có muốn lên bảng hết cả lũ không?
Minh vừa dứt lời thì khẩu dụ của thái hậu đến truyền ngay tên của đám tụi nó.
-Cô: Viên, Bình, Minh....và Hi lên trả bài
-Viên: Miệng mày mới ăn mắm tôm hả thằng quỷ
-Bình: Bà mà ăn trứng thì bà sẽ xử đẹp mày
Nó trong trạng thái nằm im cũng lãnh đạn đang ngơ ngác mà khóc trong lòng.
May là nó học cũng là dạng có top này kia nên nó dễ dàng vượt qua, nhưng đám bạn của nó thì khác
-Viên: Cíu...
-Minh: Cíu tao bạn hiền
-Bình: *Ánh mắt van xin tha thiết*
Vừa lúc nó đang đọc đáp án cho ba người kia chép thì lỗ tai nó bị xách lên
-Nó: Á...á...đau...đau
-Cô: Hay cho em Âu Dương Hi. Trong giờ của tôi mà còn dám giở trò.
-Nó: Aa..a...cô tha..tha cho em. Em không dám nữa đâu
-Cô: Đi qua góc kia đứng cho tôi. Cuối giờ tôi sẽ xử em
-Nó: Dạ
Nó lũi thủi đi tới góc bên bàn giáo viên đứng úp mặt vào tường trông thật tội nghiệp.
-Cô: Còn ba em. Về học bài lại đi, hôm sau tôi sẽ kiểm tra lại
Vừa nghe cô nói ba người đang rung như cầy sấy trên kia như rút bỏ được gánh nặng mà vâng vâng dạ dạ lật đật chạy yên về chỗ mặc cho người bạn thân yêu vì mình mà hi sinh giờ đây không biết số phận sẽ ra sao.
"Tao nguyền rủa tụi bây....."
Đứng suốt 30p làm chân nó đã bắt đầu hơi mỏi, đang lắc lắc cái mông cho bớt mỏi thì một cây thước in nhẹ vào mông nó.
-Nó: Ui da
-Cô: Đứng im
-Nó: Nhưng mà em mỏi *đôi mắt rưng rưng*
-Cô: *Không quan tâm, tiếp tục giảng bài* "Đáng đời, cho chừa cái thói lăng nhăng."