Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Chương 21: Hôn lễ



Edit: Nhu nha tieu thu

Beta: SCR0811

Tư lệnh Cù Viễn Niên chuẩn bị một bữa tiệc tại nhà để chiêu đãi Ôn Miên và mẹ cô ấy.

Không khí tại bữa tiệc có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với dự kiến ban đầu của Ôn Miên, Cù Viễn Niên không bày ra chút tư thái nào của người có địa vị cao, trái ngược với vẻ thường ngày của vị sếp này, Tiểu Ngô tỏ vẻ là người thông minh hiểu biết trước mặt mọi người, muốn bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần, như muốn chứng minh với bà Nghiêm “gả con gái cho nhà chúng ta, tuyệt đối không sai.”

Bùi Bích Hoa từ nhỏ được nuôi dạy rất nghiêm khắc, lại rất vừa ý đối với Ôn Miên, bà Ngiêm rất khôn khéo chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng có thể đoán được bà thông gia thật lòng hay giả dối. Tiểu Quang cứ quấn quýt chạy theo chị dâu thứ hai của mình tám linh tinh đủ thứ, cũng không có người khác, hai bên gia đình ngồi với nhau vô cùng hòa thuận.

Cù Thừa Sâm dừng xe dưới lầu nhà họ Ôn, bà Ngiêm liếc mắt nhìn đôi vợ chồng son, biết điều tự mình lên lầu trước, Ôn Miên cuối đầu không nói, mặc áo khoác nhung vào để giữ ấm.

Sếp Cù cầm mái tóc ngắn của cô lên, lúc bàn tay anh lướt qua viền tai có thể khiến người ta dễ dàng cảm nhận được vết chai do cầm súng, còn Ôn Miên cũng không cách nào không để ý đến trái tim đang đập rất nhanh của mình

“Mau lên lầu đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Dạ”, Ôn Miên không biết phải phản ứng như thế nào nữa nên đành mở miệng nói: “anh biết em đang suy nghĩ cái gì nên em cảm thấy mình không nên nói thì đúng hơn”

“Anh biết em muốn nói cái gì, vậy nên em sẽ không nói.” Câu của bạn để cũng được, mình chỉ muốn góp ý chút thôi

Từ trước tới bây giờ anh đoán tâm tư của Ôn Miên vô cùng chính xác, cô gái này bây giờ đơn giản là muốn cảm ơn anh mà thôi, Cái cô muốn không nhiều lắm chỉ cần nhận được nhiều hơn điều trong lòng suy nghĩ, liền muốn báo đáp.

Trung tá nhìn về phía đôi mắt đen chứa nhiều vui vẻ của cô, sau đó, ánh mắt lại dời đi nơi khác, Một tay Ôn Miên cầm chốt cửa, nhưng lại không đi xuống, dường như trong lòng còn đang chần chờ

Cô rất ít khi chủ động có cử chỉ thâm mật với anh, lúc này lại chợt xoay người ôm bả vai của xếp, gương mặt gầy xinh đẹp nghiêng qua, hôn một cái lên gương mặt sạch sẽ của anh.

Cù Thừa Sâm hơi ngẩn ra, thuận thế bắt lấy đôi môi của Ôn Miên, nụ hôn của quân nhân công thành đoạt đất, mục tiêu chính xác, lấy cảm giác chinh phục để thỏa mãn. Mà nụ hôn đáp trả của cô gái này, giống như đường, lại giống như bông vải, ngọt ngọt mềm mềm, cho dù là sắt thép vửng chắc hơn nữa cũng có thể dần dần tan chảy.

Thật hận không thể một ngụm ăn cô.

Cù Thừa Sâm ngẩn người, ý định này khiến cho trong đầu anh có chút rối rắm, cả người đều giống như bị tưới nước nóng.

Ôn Miên nhìn thấy bên tai anh có có chút sắc đỏ, cô cảm thấy rất đáng yêu, không kìm được tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nỉ non “Ngủ ngon”

Sếp Cù cười khổ ở trong lòng, nếu như mỗi đêm đều có câu thăm nỏi nhu tình như nước vấn vít bên gối thế này, sợ là mỗi đêm đều không yên rồi.

Ôn Miên đẩy cửa vào nhà, mẹ của cô nàng đang bận rộn sắp xếp mọi thứ trong nhà, bà ấy còn đem cái vòng tay của mình cho con gái nói rằng:”của hồi môn” bà ấy còn lấy ra mấy cái vòng tay bằng vàng, nói là của hồi môn cho con gái.

Ôn tiểu thư dở khóc dở cười, khó được có cơ hội làm nũng với mẹ cũng vội vàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng vội mà, ngày mai con xuất giá đâu, với lại Cù Thừa Sâm đều ở trong quân đội, cuối cùng con vẫn phải về ở với mẹ thôi.”

“Con gả đi dù sao con được xem như nửa người nhà bọn họ, thỉnh thoảng con cũng nên về nhà chồng vài ngày đi.

Vấn đề này Ôn Miên cũng từng suy nghĩ qua, có cơ hội phải đi hỏi sếp thôi, tuy nói con gái gả ra ngoài là bát nước đã đổ đi, nhưng bà Nghiêm chỉ còn một mình cô là chỗ dựa, nơi này mới vĩnh viễn là nhà của cô.

Trước kia, cô sống với mẹ luôn vạch ra ranh giới rõ ràng, cô và mẹ đều không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt nhau.

Ôn Miên nhớ khoảng thời gian lúc cô bị trường cảnh sát đuổi, cô rất muốn tìm cơ hội ôm bà Nghiêm, khóc đến khi trời đất tối sầm, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.

Những đau đớn đến tận xương tủy kia, ngược lại khiến cho cô hiểu được rõ hơn về cái thế giới này, cũng khiến cho cô hiểu được chuyện gì nên tiếp tục, chuyện gì nên ngừng lại.

Tối nay bà Nghiêm lộ ra một mặt yếu ớt, thật ra thì bà cũng không trách con gái trèo cao, chỉ mong con gái biết tự trọng.

“Ôn Miên, nếu đã gả đến nhà bọn họ, bình thường nên học cách cúi đầu làm người,……nếu thật có một ngày sụp đổ, con cũng không cần sợ hãi”. “Người mẹ này của con cũng không có gì hết chỉ có tính mạng này sẽ tìm mọi cách đòi lại công bằng cho con”

Ôn Miên ngẩn ra, từ phía sau ôm lấy bờ vai của mẹ nói: “mẹ, mẹ nói cái gì thế, đang êm đẹp, lại nói điềm xấu”

Bà Nghiêm vỗ vỗ đầu con gái.

Hai mẹ con chuẩn bị, bà để Ôn Miên thắp cho cha một nén hương, hai tay bà Nghiêm tạo thành hình chữ thập, trong miệng nói thầm”cha tụi nhỏ à, tôi đã gầy công nuôi lớn con gái, ông ở trên trời có linh thiêng phù hộ con gái của chúng ta được sông những ngày bình an và hạng phuc là được rồi, kiếp sau lại có thể lại hưởng phước rồi, “Lão già, tôi cũng coi như đã nuôi lớn con gái, sau này ông phù hộ nó ở nhà chồng cho tốt, đời sau có thể hưởng phúc.”

Ôn Miên để một dĩa quýt lên bàn thờ cho cha, lại học cách của mẹ vừa nói ở trong lòng: “cha à, có còn nhớ Cù Thừa Sâm mà trước kia con đã nói với cha không cả nhà họ Cù đối với con thật tốt, là may mắn của con. Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc bổ sung: “Cha hãy phù hộ cho anh trai, phù hộ anh còn sống, phù hộ anh ấy có thể sống lâu tram tuổi.”

Nghiêm Di nghe nói như thế, khóe mắt có một chút ẩm ướt, bà nhìn con gái cười cười, đã mười mấy năm qua trong lòng chưa từng có vui vẻ như vậy

******

Ôn Miên mặc một bộ quần áo mới rất nữ tính, trường quốc tế gọi điện tới, hẹn cô sau buổi chiều đến đó để phỏng vấn.

Không hổ danh là trường quốc tế nổi tiếng nhất Nam Pháp, bên trong được phân ra các khu dành cho học sinh tiểu học, trung học năm nhất và trung học năm hai phần lớn giáo viên được mời về đều là những giáo sư có chuyên môn ở nước ngoài, cách thiết kế và quản lý của trường học cũng được quốc tế hóa, cha mẹ của học sinh nhất định phải có thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài.)

Đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng thơm ngát, Ôn Miên lập tức lấy lại bình tĩnh, tưởng chừng như trong gió có thể cảm nhận được hương thơm, đi qua có thể nhìn thấy rất nhiều trẻ em có mang quốc tích nước ngoài, có tóc vàng mắt xanh, có da trắng mắt nâu, mọi người đều giống như từ trong tranh bước ra.

Đón tiếp cô là chủ nhiệm phòng giáo vụ cấp tiểu học, họ Phùng, năm nay gần năm mươi, mặt mũi hiền lành tuy lần đầu gặp mặt nhưng rất dễ làm người ta cảm mến. Điều này làm Ôn Miên không còn cảm thấy căng thẳng nữa.

Nói mới nhớ, cô cũng quên hỏi bạn của anh làm chức vụ gì ở đây bất quá anh không nói cô cũng không muốn hỏi.

“Em là Ôn tiểu thư?” Phùng chủ nhiệm vừa nói vừa dẫn nàng cô đi đến văn phòng, “Nhìn em điềm đạm nho nhã như vậy, không ngờ lại đến trường của chúng tôi dạy võ, tôi từng xem qua chứng chỉ của em, thật sự là một tiểu tài năng để trọng dụng.” Ôn Miên vừa mím môi cười một tiếng, vội vàng nói: “tôi cảm thấy nơi này rất tốt, hơn nữa, tôi cũng rất thích làm quen với các bạn nhỏ.”

Hai người ngồi trên ghế sopha vừa nói chuyện, phùng chủ nhiêm lịch sự bưng cho cô một ly trà nóng, bởi vì người này dựa vào quan hệ để vào đây, phỏng vấn có thể lướt nhanh một chút.

“Ôn Tiểu thư còn chưa kết hôn đúng không? Có đối tượng rồi à?”

“Vâng, chính anh ấy đã chỉ cho tôi tới đây đấy ạ,” Ôn Miên vừa cầm tách trà nhâm nhi, khóe miệng khó tránh khỏi một nụ cười rất ngọt ngào.

Chủ nhiệm Phùng thật sự rất thích cô gái nhỏ lúc nói chuyện hay đỏ mặt này, cô không giống như những người trẻ tuôi nói như rồng leo, làm như mèo mửa (tiêu chuẩn yêu cần thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)bên ngoài, bà giới thiệu sơ lược một chút về quy định chế độ của trường học, và tiền lương đãi ngộ của nhân viên.

Giây lát, chủ nhiệm Phùng vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “người dạy võ trước đây, cũng là một cô gái cỡ ngang tuổi cô, nhưng cô ấy lại mang bầu nên chồng cô ấy bảo cô ấy xin nghỉ để yên tâm, cho nên chúng tôi mới tuyển thêm người phụ trách ở vị trí này, Ôn tiểu thư, cảm thấy không có vấn đề gì thì cuối tuần có thể đi làm.”

Nghe tới đây Ôn Miên vội vàng mở lời: “Cám ơn chủ nhiệm Phùng, sau này phải làm phiền chủ nhiệm Phùng dài dài rồi”. Đối với sự thông tình đạt lý của chủ nhiệm Phùng, cô rất biết ơn.

Ngồi thêm một lát nữa, Ôn Miên điền xong hồ sơ, giao cho chủ nhiệm Phùng, cô đứng dậy cáo từ.

Rời khỏi văn phòng, ở bên ngoài là một bồn hoa rất lớn, rất trùng hợp hôm nay cái nắng nhè nhẹ của mặt trời, cách đó không xa có vài cô cậu trò nhỏ đang ngồi nghe bài giảng.

So với làm việc tại các cao ốc văn phòng cả ngày không thể nhúc nhích có lẽ làm việc ở đây là thích hợp với cô hơn.

Ôn Miên tùy ý nhìn một lát, người đang dạy là một giáo viên nữ xinh đẹp, nói tiếng Anh lưu loát, bóng lưng thanh tú, dường như, còn có một chút quen thuộc.

Đối mặt với cảnh đẹp như vậy, nàng bất chợt nâng khéo cười ngọt ngào, thong dong bước đi, không nghĩ ngợi gì nữa

*******

Cù thủ trưởng quay về bộ đội vài ngày, sắp xếp mọi việc cẩn thận, liền đến xin đại đội trưởng nghỉ phép kết hôn.

Hôn lễ tổ chức rất đơn giản, vì tư lệnh Cù ngày trước nghèo khổ nên không thích sự sa hoa, chỉ cần con trai, con dâu không bị mất mặt là được.

Người trấn giữ biên cương trung tá Cù Thừa Sâm so với tư lệnh Cù càng không thích dùng hình thức bên ngoài để đối nhân xử thế, mà Ôn Miên cũng không so đo những thứ này, vậy nên, chỉ mời mấy người quen cùng nhau ăn một bữa cơm, tất cả đều vui mừng.

Sếp Cù đang ở bên ngoài tiếp chuyện với các cán bộ kỳ cựu trong quân đội, còn Ôn Miên thì ở bên trong phòng trang điểm chờ Chu Như trang điểm cho cô, cô gái này nhẹ nhàng hớp một ngụm trà nóng trên tay, trong miệng tràn đầy mùi thơm bát ngát.

Em gái của Cù Thừa Sâm là Cù Thần Quang cũng đứng bên giúp đỡ, cô tò mò hỏi Chu Như, “Bạn trai hôm nay mang đến có lai lịch như thế nào?”

Nói đến vị cảnh sát giao thông Vương Giác này, Chu Như không nghĩ đến cũng có ngày mình phải xuống nước, nếu bản cô nương không mời hắn tới tham gia buổi lễ có lẽ mối quan hệ giữa hai người cũng có thể dậm chân tại chỗ.

Cù Thần Quang châm chọc chế nhạo Chu Như mấy câu, nhưng toàn bộ trọng tâm lại đặt lên người chị dâu thứ hai nhà mình, “chị dâu, chị với anh hai không phải đã trải qua tuần trăng mật sao, chia sẻ với chúng em chút xíu đi.”

Ôn Miên nhìn vào gương chải lông mi, ai cũng không quan tâm.

Chu Như: “Được, mình cũng đã sớm dụ dỗ uy hiếp cậu ta, chí kém không có dùng bảy mươi hai loại hình tra tấn, cũng không có cách nào moi ra được nửa câu, cậu ấy giữ bí mật còn hơn cả đàn ông.”

Cù Thần Quang dùng bàn tay vuốt nhẹ nhàng bộ sườn sám chị dâu cô đang mặc cười cười mấy tiếng.

“Anh hai em dù gì cũng là quân nhân trong quân nhân, đặc chủng trong đặc chủng, chị dâu, thân thể của chị mảnh mai thể này liệu có thể chịu đựng được không? Những thứ trong tiểu thuyết rốt cuộc có thật không? Một ngày đàn ông có thể làm mấy lần.”

Cánh tay đang trang điểm của Ôn Miên rung lên, đứa em này sao có thể nói anh hai của mình thành con giống chứ.

Miệng Chu Như càng không thể ngăn cản nổi: “Anh Tiểu Sâm,…cậu đã ngậm phần dưới rồi sao?”

Ôn Miên thiếu chút nữa muốn bộc phát, đây là vấn đề phụ nữ đàng hoàng nên hỏi sao?.

Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng đập cửa, Cù Thần Quang chạy nhanh ra mở cửa vừa nhìn, chính là trung tá Cù anh hai của cô lại. Anh bước vào quan sát phản ứng của ba người, trong chốc lát cả phòng trở nên trầm mặc.

“Lại bày trò trêu ghẹo chị dâu phải không?”

“Không có mà, em đang gặp vấn đề rất khó hiểu nên đang hỏi chị dâu mà.”

Cù Thừa Sâm nhíu mi: “Em có vấn đề có thể gặp chú út để hỏi.”

Ôn Miên cười thất thanh.

Hai con kỳ đà cản mũi biết điều nên tự động dời gót, người đàn ông bên cạnh liền ngồi xuống, cô không dám ngước lên nhìn anh, làm bộ bận rộn, “Đồ trang sức của em Chu Như để ở đâu rồi?”

Sếp Cù đang thưởng thức vẻ mặt đầy hốt hoảng có chút kinh sợ của cô gái nhỏ, khóe miệng chợt cười, “Thế trên đầu em là cái gì?”

Ôn Miên đưa tay sờ, lập tức quýnh lên.

Anh thong thả bước đến bên cửa sổ tránh xa cô một chút, từ túi áo móc ra một điếu thuốc, nghiêng đầu bảo cô có để ý không? Cô vội lắc đầu, thấy người đàn ông đó vội châm điếu thuốc.

Trung tá Cù vẫn mặc một thân thường phục xanh đậm, bóng dáng thon dài làm ôn miên thấy phải có chút ngây ngẩn. Có lúc, cô sẽ cảm thấy anh là một thanh lợi kiếm, không thấy lưỡi cũng không thấy vỏ, lặng yên không một tiếng động, sẽ khiến cho tất cả đối thủ và kẻ địch của anh phải khiếp sợ.

“Em hồi hộp sao?” Cù Thừa Sâm ngước mắt cô gái trước mắt.

Nếu nói không có sợ là giả, có trời mới biết tay của nàng đang vã mồ hôi nãy giờ, còn nếu hỏi Ôn Miên lo lắng chuyện gì, chính Ôn Miên cũng không biết.

Người đàn ông dập tắt nửa điếu thuốc còn dư, ngồi trở lại bên người, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô, "Ôn Miên, Em hiểu các điều luật trong quân hôn không?"

Sao lại nói cái này, cô sửng sốt.

"Quan hệ của chúng ta, vẫn do em quyết định, chỉ cần, em cho rằng được nhiều hơn mất là được."

Xem ra, khẩn trương không chỉ có cô, mặc dù nhìn qua anh vẫn bình thản như nước.

Ôn miên thấy buồn cười, Cù Thừa Sâm cho là cô không muốn hiểu, "Không phải mỗi lần ngã bệnh anh đều có thể ở bên cạnh em, anh......"

"Em chỉ muốn anh đồng ý một chuyện."Cô cắt đứt lời của anh, rất nghiêm túc nhìn anh, " Anh sẽ đối với chuyện của chúng ta......cố hết sức."

Ôn miên biết, yêu không cần phải lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết, kết hôn cũng không nhất định phải là kết quả của tình yêu.

Nhưng cô không cho là kết hôn và yêu không hề có quan hệ, cũng không hi vọng Cù Thừa Sâm cho là kết hôn chỉ là một phương thức sinh hoạt, cho nên, cô cần anh nỗ lực cùng mình.

Bất luận sinh lão bệnh tử, bất luận nghèo khó hay giàu sang, cô đều đã lựa chọn anh.

Mỗi lần nghiêm túc làm một chuyện gì đó sẽ vô ý lộ ra bộ dáng khiến Cù Thừa Sâm mỉm cười: "Được." Anh giơ tay ngang lông mày, ở trước mặt cô, trịnh trọng trang nghiêm làm một quân lễ, "Anh thề."

Ôn Miên nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, gương mặt thoáng hiện lên vẻ ửng đỏ, nụ cười bên môi đông lại thành một đóa hoa.

Cù Thừa Sâm: "Vậy đi thôi."

...... Hả?

Sếp Cù cười cười nhìn cô gái đang ngây ngốc, "Đi mời rượu, thế nào, còn phải hô khẩu lệnh cho em à? Một hai ba, đi?"

Ôn Miên hít sâu một hơi, từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt rối rắm, Cù Thừa Sâm mở một cánh cửa, xoay người nhìn thấy cô đang điều chỉnh tâm trạng của mình, anh ra vẻ an ủi hỏi cô: "Chuẩn bị xong chưa?"

Nghe anh hỏi, cô bạn Ôn Miên bỗng nhiên nhanh trí, đáp lại anh bằng một cái chào theo kiểu quân đội, khuôn mặt thanh tú, cử chỉ lại hấp tấp.

Cô cười: “Đã xong."

Xem ra, anh có một cô vợ nhỏ rất ngưỡng mộ mình. Nghĩ như vậy, trong lòng Cù Thừa Sâm bỗng dưng mềm ra.

******

Phòng tân hôn trong khách sạn, là do vị bà bà tuyệt thế là mẹ chồng của Bùi Bích Hoa trang hoàng, nên có thêm một chút không khí vui mừng. Nhưng Ôn Miên lại mệt mỏi đến mức không kịp thưởng thức vẻ đẹp đó, vừa vào cửa đã ngồi phịch xuống ghế sofa ngay cả ngón tay cũng không muốn động.

Cù Thừa Sâm liếc mắt một cái, chỉ thấy cô gái xinh đẹp mặc một bộ sườn xám đó tươi, nhìn nghiêng một bên, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt đào hoa. Anh lại lơ đãng cặp chân dài cân xứng của cô, da thịt trắng mịn như ngọc lộ ra ngoài.

Thân thể trung tá khẽ động, gần như không thể kiềm chế được. Lúc này Ôn Miên mơ hồ cảm giác được mình giống như một con mồi vô vội bị thợ săn để mắt tới,ngước mắt nhìn quanh, vừa lúc chạm phải ánh mắt trần trụi của một vị quân nhân nào đó.

Ánh mắt không chút đề phòng của cô khiến cho anh sững sốt, Cù Thừa Sâm không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng dời đi mục tiêu, đi vào phòng ngủ.

Khuôn mặt Ôn Miên nóng lên, lấy áo ngủ đặt trong phòng, bỏ lại câu “Em đi tắm” liền chật vật chuồn đi.

Đứng ở vòi sen, tim đập có chút nhanh, cô nhắm mắt lại, để cho dòng nước âm rửa đi những mệt mỏi trong cơ thể. Mặc dù hai người đã cùng ở chung trong khách sạn, nhưng nghĩ tới việc sau này phải sống chung một chỗ với người đàn ông này, cô vẫn chưa kịp thích ứng.

Cũng không biết não chập mạch thế nào, Ôn Miên bỗng nhiên nhớ tới mấy câu nói đùa lúc chiều, theo bản năng liền liên tưởng đến những cảnh từng trải qua ở trên giường.

Gương mặt Ôn Miên lập tức đỏ lên như một trái cà chua.

Cái kia của người nào đó vừa cứng lại vừa lớn….

Mẹ nó, dường như cô….thật sự nuốt không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.