Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Chương 22: Anh thuộc về cô



Edit: Nhu nha tieu thu

Beta: SCR081

Ôn Miên quấn áo choàng tắm thật dày, tắm xong lúc đi ra cảm thấy chút choáng váng

đầu, tối nay cô uống cũng không nhiều, chỉ là nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, lại thêm

việc có những ý tưởng không nên có với người nào đó, cô xoa trán, ngồi ở bên giường

chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nghe được động tĩnh Cù Thừa Sâm hơi ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán, gò má của

cô gái nhỏ hồng hồng, dáng người duyên dáng yêu kiều giấu ở trong bộ quần áo rộng rãi

kia, tóc ngắn mềm mại còn chưa khô lắm.

"Mệt à? Nghỉ ngơi trước đi." Anh cười cười.

Ôn Miên xoay người, đập vào mắt chính là tấm trải giường vô cùng lớn phù hợp với

chiếc giường mới, cái mền, bao gối có viền hoa, là các hoa văn tượng trưng cho tình yêu.

Cô cười rộ lên, trong phòng tắm truyền nước chảy do người đàn ông mở vòi sen.

Ôn Miên ôm lấy chăn, không làm gì hết, cô biết mình chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng.

Ít nhất, cô muốn thử một chút bọn họ có cơ hội hay không, vì tình yêu chân chính mà đến

với nhau, chứ không phải không rõ ràng mà lên giường như vậy, anh đã đồng ý với cô, sẽ

hết mình vì quan hệ của hai người, đây là thu hoạch bất ngờ ngoài dự kiến

Ôn Miên dựa vào gối đầu không khỏi suy nghĩ, Cù Thừa Sâm có hay không cũng có

chuyện quá khứ với ai đó. Điều kiện của anh tốt như vậy, cũng đã từng yêu đương. Nghe

nói cho dù là học trường quân đội hay tham gia bộ đội đặc chủng, những quân nhân như

bọn họ đều có áp lực rất lớn, không ít đàn ông vì nguyên nhân mà mối quan hệ nam nữ bị

rạn nứt.

Ôn miên chưa từng nghe anh nhắc đến tình sử của anh, chỉ biết là anh từng có một cô bạn

gái rất xinh đẹp, như vậy ở phương diện này...... Anh cũng đã từng có kinh nghiệm

sao.

Lúc Cù Thừa Sâm ra khỏi phòng tắm, ngang thắt lưng chỉ quấn một chiếc khăn tắm,

trong lúc nhất thời không xem xét kỹ, Ôn Miên lại có chút trố mắt.

Trên mái tóc đen ẩm ướt của trung tá còn nhỏ nước, nước đọng kéo dài đến ngực

chảy xuôi tới nơi bí ẩn của người đàn ông, nước da mật ông khiến cho người đàn ông

càng thêm hấp dẫn, thân hình cứng rắn nỗi lên những cơ bắp này cũng không phải lần

đầu tiên cô thấy, nhưng vẫn khiến cho cô phải mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.

"Em có thói quen ngủ bên nào?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Cứ như thế thân thiết dịu dàng hỏi thăm làm Ôn Miên sửng sốt.

Cù Thừa Sâm kiên nhẫn chờ đáp án của cô, Ôn Miên lấy lại tinh thần, vội vàng từ trên

giường đứng lên, "Bên nào cũng được."

"Vậy sau này em ngủ phía bên phải nha."

Anh nhìn hai chân trần đang đứng của Ôn Miên, hai chân trắng mềm mại dưới lớp lụa đỏ

đánh thẳng vào thị giác, khiến cho người đàn ông không khỏi vừa một hồi xúc động.

Cù Thừa Sâm cười khổ trong lòng, anh nghĩ tối nay anh không có ý chí chiến đấu, rồi lại

muốn đánh nhanh tanhg nhanh.

Ôn Miên vẻ mặt không yên, cô nhìn chằm chằm dáng người lộ ra ngoài của sếp Cù, nhỏ

giọng hỏi: "Vết thương trên người anh...... Có thể để cho em xem một chút có được

không?"

Chỉ một thoáng, anh sửng sốt.

Thực tế trên người sếp không chỉ có một vết thương, vết đao, mảnh đạn, vết thương đạn

bắn...... Cái gì cũng có.

Vị trí vết dao nằm ở nơi rất mập mờ trên vùng bụng gầy gò của anh, tay của Ôn Miên

chạm nhẹ vào da thịt của anh, có thể cảm nhận được bắp thịt cả người anh đang căng lên.

Vết thương cuối cùng này còn bị khăn tắm ngăn trở, như ẩn như hiện như muốn khiêu

chiến ranh giới cuối cùng của Ôn Miên, cổ họng cô căng lên, mỹ nam trước mặt, suýt

chút nữa mất đi lý trí kéo luôn vật che đậy của sếp xuống.

"Cho em nhìn thôi, ai cho phép em chạm vào." Anh đã tận lực khắc chế, còn cố ý châm

chọc, nhưng giọng nói kia vẫn mang theo một tia trìu mến.

Dũng khí nhất thời của Ôn Miên lập tức biến mất không dấu vết, cô biết mình đường đột,

không thể làm gì khác hơn là cà lăm nói: "Vậy anh, anh xoay người nếu để cho e xem

một chút."

Sau lưng Cù Chừa Sâm, ngay bả vai có một vết thương đạn bắn rất rõ, từ dấu vết có thể

nhận ra là do loại đạn 5 milimet lưu lại, khả năng này cũng quá nhiều, phần lớn khẩu

súng cũng có thể sử dụng loại đạn này, các loại AK của Nga, các loại M của Mĩ......

Đang trong thời kì Tổ Quốc hoà bình, cũng chỉ có lính đặc biệt của bọn họ xuất hiện ở

biên giới, lấy một phát đạn hoàn thành sứ mạnh vinh quanh.

Người đàn ông tham gia những cuộc chiến này, phải chấp hành những nhiệm vụ rất khó

khăn, cực kỳ nguy hiểm và nghiêm khắc.

Ôn Miên đứng dậy nhìn từng “chiến công” trên lưng anh, Cù Thừa Sâm vẫn còn cảm

thấy khát nước, liền muốn đi phòng khách châm một ly nước nóng, ai ngờ chân trái mới

vừa bước ra một bước, Ôn Miên cho là vị sếp này không cho cô xem, liền lao tới như tên

lửa muốn ngăn anh lại.

Trong nháy mắt khăn tắm ngang hông bị cô dùng sức mở ra, rơi trên mặt đất, giữ chặt hai

chân Cù Thừa Sâm, ép buộc Trung tá đứng lại tại chỗ.

Mà trong lúc này bóng lưng kia đã hiện ra vtrước mặt Ôn Miên không bỏ sót chi tiết nào.

Tầm mắt của cô từ bả vai anh chậm rãi dời xuống, phần lưng rộng lớn của đàn ông vững

trãi như núi, cặp mông săn chắt và cây gậy đã ngẩng cao, phía dưới là một đôi chân dài

vừa mạnh vừa có lực, đầy vết sẹo, khiến cho thân thể của anh tựa như một con dã thú

đang ngủ đông.

Ôn Miên có cảm giác mình phạm sai lầm lớn rồi!!

"Thật xin lỗi! Em không cố ý" Bên má cô đỏ bừng không ngừng xin lỗi xếp, chạy trối

chết về phía giường, thanh âm giận giữ từ phía sau truyền đến "Đứng lại."

Giờ phút này cũng không quản có kháng quân lệnh hay không, hai tay Ôn Miên nắm chặt

chăn, đang muốn nói "Em mệt mỏi ngủ trước", người đàn ông kia đã giữ chặt hai cánh

tay của cô, dùng sức đặt cô ở phía dưới.

Thân thể đàn ông nóng đến kinh người, Ôn Miên còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh lật

người, Cù Thừa Sâm bóp chặt cằm của cô, anh cuồng bạo hôn cô như đang trừng phạt.

Nụ hôn hung hãn khiến cô quên phải thở thế nào, cô không biết nên đáp lại sự chinh phục

và dục vọng xâm chiếm này thế nào, bất kỳ phản kháng nào cũng đều là phí công, chỉ

có thể mặc cho anh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi bị anh làm ướt át, thân thể của cô bị anh

giam cầm trong lòng ngực rắn chắc, sức lực của quân nhân quá dữ dội, làm cô cảm phục.

Ôn Miên biết kế tiếp chính là dùng sức hôn, làm người ta trầm luân. Dịu dàng, sau đó sẽ

bá đạo điên cuồng đoạt lấy......

Cô không có cách nào chống đỡ.

Ôn Miên ép buộc mình phải dời đi lực chú ý của người đàn ông này, cô thừa dịp anh điều

chỉnh hô hấp chen vào nói, "Em...em thương lượng với anh một chuyện."

Anh rất muốn để cho cô câm miệng, trầm thấp phun ra một chữ: "Ừ."

Cô vừa vặn nghĩ đến một chuyện, liền thuận miệng lấy ra: “Lúc anh vào bộ đội..... Em

có thể trở về nhà mẹ không?"

Cù Thừa Sâm hơi suy nghĩ, vừa tiếp tục nụ hôn tinh tế vừa trả lời, "Có thể, nhưng lúc anh về nhà phải gặp lại em ở đây."

"Vậy cha mẹ anh ở đây......"

tiếp theo Sếp khẽ cau mày, không kiên nhẫn nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng cho bọn họ, em thấy tốt là được."

Ôn Miên không tránh thoát, chỉ có thể mặc cho nụ hôn của anh theo cằm lướt qua xương quai xanh, bàn tay của Cù Thừa Sâm trên eo cô dùng sức buộc chặt, một cái tay khác nhẹ nhàng linh hoạt cởi áo ngủ trên người Ôn Miên ra, vùng đất xinh đẹp chưa từng có người ghé thăm rốt cuộc cũng để anh nhìn không sót một chút gì, tròng mắt đen luôn lạnh lùng của sếp càng không thể khiến anh điều hòa dục hỏa.

Lúc đầu lưỡi ướt át của người đàn ông khẽ chạm đến bộ ngực đẫy đã của cô, Ôn Miên liền lập tức nhạy cảm cong thắt lưng lên, giống như là càng thêm khát cầu sự an ủi.

Vật thể nóng bỏng để phía dưới cái bụng mềm mại của cô, Ôn Miên thấp thỏm cúi đầunhìn, trời ạ, so với cô tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn, nếu anh thật sư tiến vào nơi đó...... mình sẽ khó chịu lắm sao?

Cù Thừa Sâm dùng môi lưỡi liếm láp nơi khêu gợi nảy nở mềm mại, Ôn Miên không dám nhìn anh như thế nào lấy lòng mình, vị trung tá cao cao tại thượng có hành vi phóng đãng này đối với mình. Hình ảnh nóng bỏng này khiến Ôn Miên xấu hổ đến không đất dung thân.

Bụng dưới nhưng bởi vì hưng phấn mà run rẩy từng đợt, Ôn Miên không cách nào khắc chế dục hoả, Cù Trung tá giống như là hiểu được tình thế khó xử của cô, đầu ngón tay từ khe hở quần lót thăm dò vào, rơi riêng tư trống trải được lấy đầy. Cảm xúc lan tràn.

Sóng mắt Ôn miên nhộn nhạo, đôi tay bám vào thân người rắn chắc của anh, hai thân thểcàng quấn chặt lấy nhau, giống như keo sơn.

"Cù thừa sâm......"

Anh không để ý tới cô, cắn lên đỉnh đồi mềm mại như ngọc của cô.

"Sếp....."

Tròng mắt Cù thừa sâm híp lại, lạnh lùng sắc bén, vô cùng nguy hiểm, "Gọi anh là gì?”

Ôn miên còn không kịp nói chuyện, ngón tay dài của anh đã dao động ở nơi mềm mại giữa hai chân cô, khí nóng từ lòng bàn tay của anh tỏa ra, khiến cho toàn thân cô tê dại.

Ngón tay dài của sếp giống như khẩu súng lục Browning, xẹt qua bên trong bắp đùi cô, chợt thăm dò lên phía trước, khiến cho cô bị vùi lấp trong ma chướng.

Hạ thân bởi vì đầu ngón tay đi vào quá sâu, khiến cô cảm thấy khác thường, giữa cảm xúc vui buồn chìm nổi Ôn Miên nắm được một khắc trấn tĩnh, cô đột nhiên đẩy vị trung tá đang đè trên người mình ra.

"Em...Em muốn đi toilet."

Người đàn ông còn đang trong tình trạng hưng phấn không chú ý, bị cô dùng lực đẩy ra.

Đêm tân hôn cô dâu nhỏ lại để cho mình ngồi một chỗ ở đây, sếp quay đầu nhìn về phía cửa kính phòng vệ sinh đang khép chặt, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.

Đêm tân hôn lại khóa trái mình trong nhà vệ sinh, rất tốt, có sáng tạo.

Mười phút sau, sếp Cù đứng ở trước cửa, lạnh giọng ra lệnh: "Ôn Miên, anh cho em ba

giây để bước ra, vượt quá một giây, tự gánh lấy hậu quả, 1......"

Anh không thấy kẻ địch đầu hàng, tiếp tục kêu: "2......"

Cửa mở ra, Ôn Miên quả thật cúi thấp đầu, lông mi cô cong lên, mắt lấp lánh nước, giống

như là bị uất ức.

Cô gái này đang giận dỗi mình sao, chuyện này khiến anh không biết làm sao?

Ngón tay dài của Cù Thừa Sâm điểm lên trán cô, "Có chuyện liền báo cáo, trốn tránh

không giải quyết được vấn đề."

Trên người anh có hương của sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, pha lẫn với mùi vị đàn

ông phủ kín xoang mũi của cô, Ôn Miên ngẩng đầu nhìn anh, mê mẩn đến thất thần.

Dáng người cao lớn, môi mỏng như được tỉa gọt.

Mày rậm mắt tinh, lạnh lùng khí phách.

Giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, có tinh thần trách nhiệm.

Người đàn ông tốt như vậy, lại trở thành chồng của mình

Vậy mà cô còn đẩy ra, ngay cả cô cũng cảm thấy hoang đường.

"Em luôn tránh xa anh như vậy......" Người đàn ông ngập ngừng một chút, đè thấp

giọng nói, càng lộ vẻ tối tăm, "Vậy anh cưới em để làm cái gì?"

Ôn Miên bị nói càng không có cách nào phản bác, "Em thật sự không có ý này......"

Nhìn bộ dáng lo lắng của cô, Cù Thừa Sâm nhẹ nhàng vân vê đuôi tóc của Ôn Miên.

Aizz, vẫn là chưa được.

Sếp mở miệng giải vây cho cô: "Không phải muốn anh cho em thời gian thích ứng sao,khó mở miệng vậy ư?"

Ôn Miên kinh ngạc, trái tim không khỏi bị một cảm xúc không tên lấp đầy, để cho cô hoàn toàn luống cuống, hai mắt dần mờ mịt hơi nước.

Nếu tình hình quân địch nghiêm trọng, canh giữ biên giới là một phương pháp cần thiết,

Cù Thừa Sâm thở dài một tiếng, "Giày vò đủ rồi? Ngủ đi."

Ôn Miên thật chặt cắn môi dưới, từ phía sau lưng ôm lấy người đàn ông luôn dung túng mình này, vùi mặt vào quần áo anh không để anh thấy biểu cảm của mình.

Cù Thừa Sâm vừa mới miễn cưỡng kiềm chế được chút dục hỏa, bị cô ôm như vậy, dục vọng bị khiêu khích lần nữa khiến anh cảm thấy vô cùng tệ.

"Ôn Miên, không được nháo."

Cô ngập ngừng nói: "Không được hẹp hòi, cho ôm một lát đi mà."

Nói không chừng, lần sau cô là có thể chuẩn bị xong.

Cù Thừa Sâm xoay người, ôn miên nghe tiếng tim đập của anh, có thể tinh tường cảm thấy tâm tình khác thường lúc này của anh, mỗi một bắp thịt khiêu gợi của người đàn ông

này đều khiến cho người ta vô cũng căm phẫn.

"Trong từ điển của quân nhân không có ‘bỏ dở nửa chừng’, lần sau, suy nghĩ cho kỹ."

"Gia đình quân nhân không giống nhau, không thể chơi xấu."

Sếp Cù thở dài, sao lại thích một cô gái ngốc thế này chứ, đến lúc nào thì mới có thể sửa

được tật xấu này cho cô đây.

Nhưng nếu bọn họ có thể hiểu rõ ràng hơn một chút, có trách nhiệm với tình cảm hơn,

vậy thì quá tốt rồi. Nhưng thật ra thì...... Thật ra thì..... chỉ cần anh ngang ngạnh hơn một chút, có lẽ cô đã sớm đầu hàng rồi.

Ôn Miên ngơ ngác nhớ lại, cổ tay của Cù Thừa Sâm đã bị cô cầm lên.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.