Ôn Miên không ngờ ở trường học này lại có thể gặp được vị học tỷ này.
Cô cố gắng duy trì bình tĩnh, có lẽ, mọi chuyện không phải do mình suy đoán.
Điều Ôn Miên đang suy nghĩ chính là, công việc nàng đang làm, có phải do Thi Thiến Nhu này giới thiệu hay không?
"Cô giáo Thi, cô làm sao lại tới đây?" Tiểu Lý phụ tá ở trường học vị trí nào cũng đã từng làm phụ tá, cũng coi như một nửa công chức nhỏ, cô nhìn cậu bé đang nắm tay Thi Thiến Nhu, hai mắt sáng lên, "Ơ, Tiểu Chính Thái này ở đâu ra đây, dáng dấp thật đáng yêu!"
Cô Thi đầu tiên gật đầu chào Tiểu Lý, lại rất nhanh chóng cười không ngớt nhìn Ôn Miên.
"Xin chào, cô giáo Ôn, đây là đứa trẻ người Mĩ rất thân thiết với tôi, tên nó là Vire, mới đến đây không lâu, nới này rèn luyện thể chất, uhm nó là bé trai...... cho nên cần rèn luyện thân thể." Thi Thiến Nhu nói xong cúi người xuống, mái tóc dài chập chờn theo động tác của cô, rất có dáng phong tình, "Vire, đây là cô giáo dạy võ Ôn Miên, cô giáo Ôn."
"Con không muốn giáo viên dạy võ là nữ." Bé trai vốn là con lai Trung-Mĩ, bị thi Thiến Nhu cứng nhắc bắt học Trung văn, cho nên nói tiếng Trung cũng rất rõ ràng.
Ôn Miên cũng không ảo não, dịu dàng nói với nó: "Có nhiều việc chỉ cần làm tốt là được, không cần phân biệt là nam hay nữ. Vire, nhóc không tin phải không, lát nữa cô sẽ cho con xem hai chiêu, chịu không? Thấy cô lợi hại, về sau, ngoan ngoãn theo học được chứ."
Cô vừa nói xong, Liền nhìn tới mắt kính của Thi Thiến Nhu. Thật không khổ là tình cũ của sếp Cù, người đàn ông này cũng thật là lợi hại đi...... Được rồi, điều kiện cá nhân của cô ta cũng không phải quá kém.
"Đứa nhỏ này từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài, quản lý khó khăn, hi vọng cô Ôn bỏ qua cho."
Ôn Miên cười cười, trong lòng còn đang suy nghĩ cô ta có lẽ vẫn chưa biết mình và trung tá Cù có quan hệ.
Thi Thiến Nhu khẽ nghiêng đầu, nói: "Cô mới kết hôn đã đi làm,hẳn là Cù Thừa Sâm trở về quân đội."
Lợi hại, câu nói đầu tiên đã khiến Ôn Miên chốt lại được vô số phỏng đoán.
Thi Thiến Nhu thái độ hào phóng nhu hòa: "Anh ấy từ thời còn đi học đã rất thích quân đội, khi đó nếu không phải là......"
Phụ tá Lý nhảy bước nhỏ đi tới, cắt ngang hai người: "Cô Ôn, tôi thấy điện thoại của cô rung mấy lần rồi, có phải có người nào tìm gấp không?"
Ôn Miên bởi vì lúc trước vội vàng lên lớp, mới đặt chế độ rung, cũng không có để ý điện thoại, cô cầm điện thoại lên không khỏi há hốc mồm.
Ba cuộc gọi nhỡ của sếp Cù.
Bên này còn đang bận đối phó với mối tình đầu của người nào đó, tên đầu sỏ kia đã tự mình tìm tới cửa, Ôn Miên than thở.
"Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."
Ôn miên đi ra ngoài, nhấn phím call, nghe được giọng nói trầm thấp của Cù Thừa Sâm: "Ôn Miên?"
"Ưmh, làm sao anh lại gọi tới giờ này?"
Cù Thừa Sâm không đi vào thẳng chủ đề như mọi ngày, mà trầm mặc một lúc lâu…
Anh chỉ còn có năm phút, ban đầu cũng nghĩ nếu cô không nhận điện thì thôi, nhưng do dự mãi, lại không bỏ xuống được...... Giờ đến lần thứ tư Ôn Miên mới bắt máy.
"Một thời gian nữa anh mới có thể trở về, cho nên, tự chăm sóc tốt cho mình."
Ôn Miên cho là sếp Cù cố ý trấn an cô, vì vậy cô cũng muốn ổn định lòng quân: "Ừ, thật ra thì, đêm hôm đó anh có lênh tập hợp khẩn cấp, em có thể hiểu, cũng không suy nghĩ lung tung."
Cù Thừa Sâm nghe được vậy cười nói: "Anh biết rồi."
Anh biết, cô toàn tâm toàn ý thông cảm cho nghề nghiệp của anh.
"Anh nói đi rất lâu, cụ thể là bao lâu?"
"Đối với người khác mà nói, không lâu. Nhưng với em có thể là hơi lâu."
Ôn Miên suy nghĩ, giận trách anh, "Biết là tốt rồi, biết vậy nên về sớm một chút."
"Ừ." Cù Thừa Sâm thấy cô làm nũng tâm tình cũng tốt lên một chút, "Đến lúc đó, Ôn Miên, anh muốn......"
"Anh muốn cúp" bốn chữ này quá không may mắn, đến phút cuối Cù thủ trưởng truyền đến câu, "Anh đi giết chết kẻ địch."
Cô ôm điện thoại mà cười ra tiếng, lại nghe thấy anh dừng một chút, dùng giọng lạnh nhạt mà nói tình cảm dạt dào như chứ từng có, "Ôn Miên, cám ơn em đã gả cho anh."
Đoạn trò chuyện cuối cùng, nghe như mấy câu nói tạm biệt, Ôn Miên thót tim.
Người đàn ông này đang tạm biệt cô?
Cù Thừa Sâm chưa nói rõ Ôn Miên có thể hiểu bao nhiêu đây, những lời này là trước khi anh đi làm nhiệm vụ nhắn lại cho cô. Anh cận kề với nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, anh cũng không nhớ nổi, nhưng anh không dám nói cho Ôn Miên biết sợ sẽ dọa đến cô.
Huống chi, hôm nay mới là hôm Tân hôn thứ ba của bọn họ.
Ôn Miên nắm chặt di động, hai bàn tay đã lạnh ngắt.
Làm thế nào, còn nói nhiều như vậy, không thể nói cho anh nghe; nhiều chuyện chưa kịp làm. Cô thực sự không có dũng khí trước mặt anh bộc lộ yếu đuối.
Đến tột cùng khi nào, cô mới có thể đem toàn bộ quật cường của mình ném đi, sau đó lại vì anh bỏ dở tất cả hay sao?
Thi Thiến Nhu thấy cô nhận điện thoại xong mắt ươn ướt, nhíu mày hỏi, "Cô giáo Ôn, cô không sao chứ?"
Thật ra thì cô không cần thiết lo lắng như vậy, Ôn Miên tự nói với mình sếp Cù nhà cô là ai chứ? Anh là huấn luyện viên trẻ nhất của ‘Hoa dao’, là vua đánh lén ưu tú nhất, làm gì cũng có thể đứng nhất, những cuộc gọi như thế này sau này sẽ thường xuyên thôi, không phải sao.
Nhưng dù Ôn Miên đã trải qua nỗi đau mất người thân, cô cũng không thể chịu đựng thêm nỗi mất mát nào nữa.
Nói đến mới nhớ, khi đó anh hai thật ngu ngốc, một cuộc điện thoại cũng không gọi về!
Thi Thiến Nhu thấy Ôn Miên vẫn nhíu mày như cũ, lại nhìn điện thoại của cô, hình như đoán được cái gì, nên cũng không nói thêm gì.
Ôn Miên lau hết nước ở khóe mắt, quay sang Thi Thiến Nhu cười cười, "Không có việc gì, tôi đi dạy đây."
******
Huyện Lũng Xuyên,Vân Nam, có khí hậu nhiệt đới gió mùa, thời kì lạnh giá mỗi năm đều rất ngắn, mùa đông cũng không quá lạnh, nơi này khi xưa chính là nơi buôn bán sầm uất nhất nhì.
Đường biên giới ở đây cũng tương đối dài, tổng cộng dài đến hơn hai ngàn cây số, lối đi của bọn buôn lậu nhiều không kể xiết. Hành động lần này đối với các quân sĩ hoa dao đã sớm quen thuộc, không tính là khó khăn cấp A.
Tối thiểu, đây không phải hành động bí mật.
Mỗi nhóm người buôn lậu xã hội đen trong Quốc nội đều có đặc điểm riêng, còn cùng với nhóm hải tặc lừng danh quốc tế hợp tác, cảnh sát đã cung cấp tất cả tin tức có liên quan cho quân đội, những binh lính ở cửa đặc biệt đã sớm học thuộc lòng.
Bọn họ đặt chân lên huyện Lũng Xuyên trước tiên, chờ đợi chiến lược được an bài, sau đó ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ tiến vào trận địa.
"Khởi động trạng thái chiến đấu cấp một." Chủ quản chiến sự lần này là phó đội trưởng, anh ta nhắc nhở các đồng đội, "Chú ý địa lôi dưới chân."
Tùng Lâm mưa mỏng nhiều sương, dòng suối nhỏ róc rách, Cù Thừa Sâm cầm súng bắn tỉa đi tiên phong, lúc này anh không phụ trách chỉ huy, cho nên đảm nhiệm vị trí bắn tỉa tiên phong, đội phó A Tường là tay bắn tỉa thứ hai. Khó có được Tham mưu trưởng của bộ đội đặc chủng ‘Hoa dao’ Kỷ Xuyên Thần cũng tham gia xuất chiến lần này, anh ta phối hợp với Trung tá Cù lần này, cũng là có nguyên nhân đặc biệt.
"Bụi gai màu bạc, cậu không có vấn đề gì chứ?" Kỷ Xuyên Thần lần này vẫn không quên nhạo báng chiến hữu nhiều năm, "Có bà xã mới cưới, rất dễ dàng phân tâm."
"Người nên chú ý là anh." Cù Thừa Sâm ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng hiểu anh ta là đang nói cho mình biết nếu phân tâm sẽ có hậu quả như thế nào.
Năm đó, Trung tá Cù sống trong kiếp quân nhân, có hai sự kiện đáng nhớ xảy ra, mang đến cho anh đả kích to lớn. trong đó có một việc, bởi vì thành viên của tổ chức tội phạm lẩn trốn, anh đã bắn nhầm vào một đồng đội của mình.
Nghĩ đến đây, con ngươi Cù Thừa Sâm tối lại.
Kỷ Xuyên Thần: "Lúc này cậu có chắc chắn nổ súng được không?"
Khi tập kích kẻ địch đôi tay cần phải chắc chắn, tâm trạng luôn phải ổn định bình tĩnh.
Trung tá Cù cười nhẹ một tiếng, đáy mắt lóe lên, "Phạm lỗi lần thứ nhất, không thể nào phạm lỗi lần thứ hai."
Hàm ý trong lời nói này có đủ, chỉ có quân nhân mới hiểu được mọi loại tình cảm~~~
Đối với hành động lần này mà nói thì cũng không quá nguy hiểm, hoa dao anh chỉ phụ trách yểm trợ, không phải ám sát, nhưng mỗi lần chuẩn bị hành động đều như lâm vào tình huống nguy kịch, là lính nên chuẩn bị mọi khả năng để đối mặt với mọi vấn đề.
Cù Thừa Sâm, gọi điện thoại cho vợ là quyết định đúng đắn, anh chỉ hi vọng cô không quá mức lo lắng.
Một khắc này, Kỷ Xuyên Thần phát hiện Trung tá Cù vốn lạnh lung trước kia, khóe miệng thoảng nhếch lên một tia nụ cười dịu dàng.
Nghe được an bài của từng người, tiểu đội Hao dao chờ đợi chiến sự bắt đầu, Cù Thừa sâm được ra lệnh bắn hạ tên địch võ trang đầu tiên.
"Các tay súng bắn tỉa, tiêu diệt kẻ địch."
"Khoan." Cù Thừa Sâm còn đang ngắm chuẩn mục tiêu, ngoài miệng cũng không giải thích, "Nếu bọn tổ chức bên kia biên giới rất lớn, sao không thấy một phần tử tinh anh nào xuất hiện."
Trung tá Cù vững vàng nâng súng, "Một nhân vật quan trọng cũng không thấy mặt, có gì đó không đúng."
"Trước tiên không cần vội vã làm lộ vị trí, cẩn thận có mai phục." Đội trưởng nhận được hiểm họa ngầm trong hành động của bọn họ, lập tức liên lạc với hình cảnh.
Mấy phút sau, hai bên trao đổi tin tình báo mới nhất.
"Mới vừa nhận được tin tức nội ứng, người mua bên kia tạm thời thay đổi chủ ý, tìm người thế thân để hoàn thành giao dịch."
Kỷ Xuyên Thần nghe xong, nhìn Cù Thừa Sâm nhíu mày, lại nghe đội trưởng tiếp tục bổ sung: "Đại đội hình cảnh nói, xử lí gọn gàng những phần tử buôn lậu ở đây, nếu hữu dụng có thể mang về để thẩm vấn."
Đội Hoa dao lần này chỉ nhận nhiệm vụ thi hành, không có quyền quyết định, việc bọn họ cần lầm là yểm trợ hỏa lực và viện trợ, bất quá, Cù Thừa sâm trái lại cảm thấy rất đáng tiếc.
"Lần này may mắn để cho bọn chúng chạy mất."
Nhắm ngay vào đầu mục tiêu bóp cò là có thể nổ tung, mở màn chiến dịch này như thế, Trung tá Cù nói với Kỷ Xuyên Thần như vậy.
Kỷ tham mưu kiêu ngạo, "Lần tới, xem ai giết chết được người nào."
Địa điểm giao dịch hàng hóa bí mật rất hỗn độn, máu tươi vẩy đầy, một tiếng nổ phá hủy tất cả, âm thanh chấn động bên tai không dứt. Trung tá Cù liên tục bắn tỉa, một phát súng quật ngã được quân địch là điểu hoàn toàn có thể.
Mọi người vẫn kiên nhẫn chờ đời trong bóng tối, dẫn dụ con mồi tự chui đầu vào lưới đang tập kích, con ngươi nhuốm màu đen kịt của không gian xung quanh, dù có nhiều đốm lửa nữa cũng không làm rạng rỡ nổi gương mặt của anh giờ này.
Đó chính là hãn tướng kiên cường bất khuất Cù Thừa Sâm —— khiến kẻ địch phải hối hận khi đặt chân lên Trung Hoa Dân Quốc.
******
Đường phố Nam Pháp vào ngày lễ rất nhộn nhịp, gần tới năm mới rồi, khắp nới đều giăng đèn kết hoa, mỗi cửa hàng đều treo bảng giảm giá, các quầy ăn vặt đều cuộn khói mờ, anh ở trong đội ‘ Hoa dao’ cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trước năm mới, để về nhà.
Tiểu Ngô dừng xe ở trước Tân phòng của Cù Trung Tá vừa lúc gần tối. Lúc trước trong điện thoại Ôn Miên nói tối nay sẽ chuẩn bị cho sếp Cù một bàn đầy đồ ăn.
Cù Trung tá xuống xe, nhìn cửa chống trộm không thể bình thường hơn, nhưng trong lòng bỗng có một nỗi xúc động khó tả. Đây không phải là lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ trở về, nhưng lần này là lần đầu tiên có bà xã đợi anh trở về.
Anh lấy chìa khóa mở cửa, vừa vào đã thấy Ôn Miên bận rộn trong bếp.
Cô quay đầu lại hơi thất thần một chút, sau đó nhanh chóng mỉm cười, giống như Cù Thừa Sâm chưa bao giờ rời đi, cho dù người đàn ông này có trở về từ chiến trường xa lạ, mang theo chém giết cùng máu tanh, nhưng cũng không hề gì.
"Anh chờ một chút, em tắt bếp trước đã."
Sếp Cù cởi giày, để giày lên kệ, sau đó bước tới nơi ấm áp kia.
Như vậy anh cảm thấy thật là tốt.
Không thể tốt hơn.
Ai nói cho dù có nhiều ánh sáng hơn nữa cũng thể không sưởi ấm được sự giá lạnh trong lòng anh.