Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Chương 43: Kẻ thù cũ của cô



Cù Thừa Sâm có tính toán của anh.

Khuôn mặt đầy kiêu ngạo của người đàn ông cúi xuống, nhìn từ góc độ của Ôn Miên, vẻ mặt này càng kích thích người.

Cô kéo quần áo che hạ thân lại, Cù Thừa Sâm nghiêng mặt hôn phía trong đùi cô.

Vừa hôn vừa gặm cắn da thịt nhẵn mịn, mang theo hơi thở nóng hổi của anh, truyền vào u cốc yếu ớt không chịu nổi một kích của cô gái nhỏ, Ôn Miên muốn kẹp chặt hai chân, lại khó khăn không làm được.

"Cù phu nhân, không khí đã đủ chưa, anh thấy không cần đâu." Thanh âm trầm thấp của Cù Thừa Sâm quanh quẩn bên tai, xua tan mệt mỏi của cô, an ủi lòng cô: "Có đồng ý hay không?"

Mắt thấy trung tá tiên sinh sẽ mạnh mẽ lấy đi vật che chắn trong tay cô, đầu lưỡi liếm láp da thịt mẫn cảm trong đùi cô, tiến thẳng đến nơi đang run rẩy bên trong, Ôn Miên khuất phục, cô thật sự không thể mạo hiểm, nếu người đàn ông này thật sự dùng đến... Cô sẽ điên mất.

"Em đồng ý!"

Người đàn ông một bên đè ép nơi căng tròn của cô, một bên nâng cái mông nhỏ của cô lên: "Cù phu nhân?"

Xưng hô này thật sự là đòn sát thủ, Ôn Miên vì muốn ngăn chặn cái miệng của người đàn ông, cô đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay đặt ở trên bụng anh.

Lúc rời môi, Ôn Miên mắc cỡ đỏ mặt, quay lưng lại, nửa ngồi nửa quỳ ở ghế sau, thân mình nghiêng về phía trước, bắt lấy cửa sổ xe phía sau, tóc đen xỏa tung trên lưng, da thịt như ẩn như hiện làm tăng thêm vài phần động lòng người.

Cù Thừa Sâm ổn định tâm thần lại, đè chặt mông nhỏ của cô, bỗng chốc đâm xuyên vào, khoái cảm phong phú nhanh chóng lấp đầy bọn họ.

Trung tá thành tạo, tìm được khu vực khiến cho cô nhóc này không chịu nổi, tiến công sâu vào. Không khí trong xe yên tĩnh, càng có thể nghe được rõ ràng tiếng ma thịt cọ sát và tiếng vang do va chạm phát ra.

Anh đâm sâu vào, rồi lại rút ra, tất cả cảm xúc của cô đều bị kích thích, không cần nghĩ ngợi liền quay đầu cả giận nói: "Cù Thừa Sâm em ghét anh!"

Người đàn ông liền giật mình, một lát sau, trong đôi mắt lạnh liền dâng lên một cỗ cảm giác áp bách, thắt lưng của anh mặc dù đang luật động rất nhanh, nhưng đáy lòng Ôn Miên lại có một cảm giác bất an.

Quả nhiên, lúc cô sắp sửa lên đến cao trào, anh bỗng nhiên rút vật nóng hừng hực như ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể cô ra, tàn nhẫn treo cô giữa không trung.

Ôn Miên thở hồng hộc, dịch ẩm chảy xuống giữa hai chân, sếp thì thầm vào tai cô: "Ghét anh?"

Ôn Miên ủy khuất lắc lắc đầu: "Ai biểu anh cứ khi dễ em, em cũng không phải đứa con nít ba tuổi."

Cù Thừa Sâm vừa nghe liền vui vẻ, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị, một lần nữa áp sát vào người cô, đâm vào tận gốc: "Anh thích."

Ôn Miên co rút lại một chút, làm hại Cù Thừa Sâm chưa chuẩn bị tốt, thiếu chút nữa liền bắn ra.

"Anh thích cái gì?" Giọng nói của cô cơ hồ rất nhỏ.

Trung tá tiên sinh hôn lên lưng cô, thật vô cùng thân thiết, "Thích em phản kháng."

Ôn Miên nói không ra lời, người đàn ông đâm thêm vài cái, khoái cảm nồng đậm từ bụng dưới truyền lên, khiến cho năng lực tư duy của cô đều vỡ vụn. Anh dán chặt vào người cô từ phía sau, lại phóng thích thêm lần nữa, nhưng vẫn không chịu rời đi.

Trì hoãn thêm một lát, Ôn Miên hít hít mũi, tùy ý để sếp Cù giúp cô mặt từng món quần áo.

Cù Thừa Sâm mở cửa sổ ra, từng trận gió thổi vào, có thể này mới làm tan đi một buồng khí tức dâm mỹ.

Nhóc Ôn nằm ở ghế sau không lên tiếng, anh nhìn thấy vài sợi tóc của cô hơi hổn độn, nhưng lại thanh tú mê người. Ôn Miên như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó quan trọng, lâm vào một hồi trầm tư.

*****

Giữa trưa về nhà, hai người tắm nước nóng, Ôn Miên quấn chăn chợp mắt một lát, chạng vạng đi đến siêu thị gần đại viện với Cù Thừa Sâm, mua sắm vài thứ.

Đừng nhìn sếp Cù chỉ mặc thường phục, trình độ quyến rũ phụ nữ của người đàn ông này vẫn vang dội không ngừng, Ôn Miên chỉ mới xoay người một cái, đã thấy ông chồng đang xếp hàng của mình bị người khác tới bắt chuyện rồi.

Trung tá Cù giữ phép lịch sự, khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn lạnh lùng nghiêm khắc như cũ, liếc mắt nhìn biểu cảm của vợ ở đằng xa, biết cô đang nghĩ cái gì, cũng không vạch trần, chỉ gọi cô tới.

Ôn Miên hơi mím môi, chỉ thấy Cù Thừa Sâm mở bóp da ra chuẩn bị thanh toán.

Thanh toán xong vừa bước ra cửa, Ôn Miên hơi sững sờ, đột nhiên đâm phải ba người đàn ông.

Người đứng giữa ngẩng đầu lên thấy là cô, không chút để ý ném ra một quả bom: "Đây không phải là con cảnh sát dự bị thích lo chuyện bao đồng sao!"

Ôn Miên cười cười, cúi đầu ngẫm nghĩ, lâu như vậy mà chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô, cũng không dễ dàng gì.

Cù Thừa Sâm nhàn nhạt liếc nhìn học họ, vợ anh dùng sức kéo anh một chút, ý bảo chạy là thượng sách.

"Đừng có đi! Món nợ năm đó của chúng ta còn chưa tính xong đâu!"

Những người qua đường thích xem náo nhiệt cũng hướng ánh mắt tò mò về phía họ, lúc này hành lang siêu thị trở nên vô cùng yên tĩnh.

Một người đàn ông bước lên khiêu khích: "Lúc đó tao đã nói cái gì hả? Sau này ở trên đường đừng có để cho tao nhìn thấy mày, bằng không mày sẽ không tốt lành gì đâu! Cô nhóc, mày quên kết cục của con đàn bà kia rồi à....."

Ôn Miên như giẫm phải địa lôi, đồng tử co rút lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng, lạnh lùng nói: "Súc sinh, tôi nghĩ tối thiểu anh cũng phải biết tôn trọng người chết một chút!"

Còn chưa nói xong, bỗng nhiên cô bị một người kéo tay ôm vào lòng, cách tay có lực của Cù Thừa Sâm che mặt cô lại, ôm vợ của anh trước mặt mọi người, còn ôn nhu dỗ dành: "Không đáng để tức giận, không cần để ý đến bọn họ, được chứ?"

Cù Thừa Sâm e ngại thân phận nên không có cách nào để đánh, những người này đều là trời sinh thiếu ăn đòn, anh chỉ có thể bảo vệ vợ mình, duy trì khoảng cách thích hợp với bọn họ.

Thanh âm của anh khiến lòng cô run lên, cô như là cô vợ nhỏ được chồng thương yêu, chỉ cần nghe anh dỗ dành một chút là cô hoàn toàn không có cách kháng cự.

Ôn Miên trốn trong vòm ngực cường tráng của trung tá, bộ dáng vốn quật cường cũng từ từ yếu đi, nước mắt bắt đầu tràn ra, "Anh không hiểu...."

Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của vợ, không biết phải làm thế nào với cô mới tốt: "Ôn Miên, anh biết."

Cô cũng không muốn nói với anh quãng thời gian bị trường cảnh sát khai trừ này. Nhưng mà, thân là chồng của cô, anh nhất định biết.

Ba người đàn ông bị sự coi thường không thèm liếc nhìn của Cù Thừa Sâm chọc giận, một người muốn nhấc chân đá anh, kết quả không thành công, lại đổi sang dùng quyền đấm vào mặt sếp Cù.

Cả người Cù Thừa Sâm chợt nghiêng qua, linh hoạt né tránh, hai tay anh đan lại bắt được cánh tay đối phương, sau đó đá một cú vào cạnh sườn, đối phương hoảng loạn đưa tay ra đỡ, tay của hắn bị trung tá đá trung vừa khéo lại đập vào trán mình, lảo đảo lùi về phía sau.

Cù Thừa Sâm thu chân phải lại, dường như sắc mặt đã không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp hỏi: "Các người ai là người thân của chính ủy Triệu?"

"Tao là con của ông ấy." Đáp lại là người mới vừa bước xuống từ một chiếc xe quân đội, quần áo có khoét lỗ, hắn từ phía sau lướt qua ba người, khi thấy mặt Cù Thừa Sâm, giọng điệu có phần kinh ngạc: "Trung, trung tá Cù....."

Cù Thừa Sâm khẽ nâng mắt, một cổ khí thế mạnh mẽ của quân nhân phả vào mặt, dườgn như anh đang chờ đợi đối phương giải thích.

"Thực xin lỗi, là em tôi không hiểu chuyện, cho dù lúc trước nó làm gì, xin anh đừng so đo với nó! Không bằng ngày khác, tôi sẽ đến cửa xin lỗi anh!"

"Không cần, Triệu Liên Trường, tôi không có thời gian." Tầm mắt Cù Thừa Sâm xẹt qua người hắn: "Quản cho tốt đám "em trai" của cậu, sau này đừng có mà lại gần vợi tôi, lấy 800m làm tiêu chuẩn."

Nói xong, không đợi đối phương đáp lời đã ôm Ôn Miên rời khỏi.

Triệu Liên Trường xoay người, hung hăng nhéo lỗ tai của em trai hắn: "Tụi mày điên rồi à?! Con mẹ nó ăn cái gì mà lớn thế? Con dâu nhà họ Cù mà cũng dám trêu ghẹo!"

Em của hắn xanh mét cả mặt, "Anh, em không có trêu ghẹo, con nhỏ này....... anh thật sự không có chút ấn tượng nào sao?"

Triệu Liên Trường vừa nghe, tong lòng không khỏi nhớ lại bộ dáng của cô gái này dường như là đã từng gặp qua.

"Năm ấy người lên tòa án cùng chúng ta chính là cô gái này! Mẹ nói, không nghĩ tới chỉ sau vài năm, cô ta cư nhiên lại gả cho nhà giàu!"

"Khó trách Tần Đông Dương cũng bị người ta đốn ngã! Có lẽ là do nhà họ Cù ở sau lưng giở trò quỷ!"

"Mày cũng biết?" Triệu Liên Trường không thể dùng sắc mặt tốt để nhìn đứa em này của hắn và đám bạn xấu này: "Gây nghiệt cho nhiều vào, sớm hay muộn ông trời cũng sẽ trừng phạt tụi mày, hiện tại Tần Đông Dương cũng đã Đông Sơn khó lòng tái khởi (Đông sơn tái khởi là một câu trích từ điển cố, ở đây tác giả dùng điển cố này để nói Tần Đông Dương không thể vực dậy như xưa được nữa)

Sau lưng Triệu Liên Trường tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn biếu đại sự không ổn, sở dĩ Cù Thừa Sâm hỏi ai là người thân của chính ủy, chứng minh cô gái này chắc chắn đã thổi không ít gió bên gối.

Nếu người đàn ông này mượn cơ hội ra tay, hai nhà Cù, Bùi cùng nhau liên thủ, cho dù cha hắn một tay che trời ở quân khu nào đấy, cũng không tránh được một hồi ác chiến.

Đác tiếc hắn lại không nghĩ đến, nếu Cù Thừa Sâm thực sự muốn ngáng chân bọn họ để báo thù cho vợ, căn bản sẽ không có chuyện gió êm sóng lặng cho tới bây giờ.

Ôn Miên trở lại xe, cô oán thầm: "Ngay cả việc này anh cũng biết nhiều nhỉ?"

Mắc công cô còn muốn che giấu, chỉ là, cô quá ngây thơ rồi.

Nhớ lại bản thân mình khi đó, mỗi đêm đều không ngừng mơ thấy ác mộng, cô muốn biết làm thế nào để cứu được cô gái kia.

Thậm chí cô còn nghĩ, có lẽ, nếu Cù Thừa Sâm xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi, bằng không....... nếu cô có thể mạnh hơn chút nữa thì tốt rồi.

"Không phải trước kia anh có nói, anh đã từng tra qua hồ sơ của em rồi sao?"

Đoạn quá khứ này Cù Thừa Sâm không thể không biết.

Có lẽ, bởi vì anh có một số nguyên tắc đối nhân xử thế, nên từ khi ở chung đến giờ, tuy rằng vẫn sống yên ổn với nhau, nhưng chưa bao giờ thật sự nói chuyện để hiểu biết sâu về đối phương.

Trung tá nắm rõ suy nghĩ trong đầu Ôn Miên, không kềm được đưa tay nắm lấy cằm cô, nở nụ cười: "Cô bé ngốc."

Thật sự là cô bé ngốc của anh.

*****

Giờ tan học năm ấy, Ôn Miên và Nghiêm Di đã hẹn nhau, tìm Tần Đông Dương trả nợ, ký hiệp nghị. Địa điểm hẹn nhau là khu nội thành có rất đông người qua lại, để tránh cho người đàn ông này giở trò gì với bọn cô.

Trùng hợp khi đi qua một khu nhà bỏ hoang, nhìn thấy ba kẻ thường hay đi chung với Tần Đông Dương, kéo theo một cô gái trẻ xinh đẹp, còn mặc một chiếc áo sơ mi in lô gô trường đại học T ở gần đây.

Ôn Miên nhìn thoáng ua, nhất thời cảm thấy hơi nghi ngờ, cảm thấy đám người này không thể làm ra được chuyện tốt gì, không chừng là giết người phóng hỏa, cưỡng hiếp, bắt cóc, cướp đoạt...

Cô thầm nghĩ, không thể làm chậm trễ chuyện của mình, nhưng bộ dáng thanh thuần của cô gái kia vẫn không thể nào xua đi được.

Ôn Miên không còn cách nào khác, đành phải quay đầu lại, đi theo xem xảy ra chuyện gì.

Đi vào con ngõ nhỏ chín khúc cong mười tám cua quẹo, mãi đến khi nghe được tiếng khóc nức nở của nữ sinh kia: "Các người mau buông tôi ra!!"

Ôn Miên ngạc nhiên, chạy nhanh tới, kinh hãi phát hiện cô gái này đã bị bọn họ giữ chặt, quần áo đều bị cởi gần hết, một tên đàn ông còn lấy món đồ chơi trong quần ra, thô bạo tiến vào.

Tên cầm đầu còn giáo huấn cô gái kia một câu: "Ngaon ngoãn nghe lời giống như lần trước đi, chúng ta sẽ bỏ qua cho cô em!"

Ôn Miên lập tức chạy đi báo cảnh sát, cúp điện thoại xong lại tìm một khúc cây, khí thế hừng hực đi đến chỗ ba tên cầm thú đang cưỡng hiếp cô nữ sinh kia.

Khi đó cô rất ngốc, lại nhiệt huyết, lại yêu chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cắt một mái đầu ngắn, cho rằng đã là chị cả cầm súng của trường cảnh sát rồi.

"Buông cô ấy ra! Tôi đã báo cảnh sát rồi!"

Ba người kia một chút cũng không hoảng, một người đứng dậy mặt quần, còn dùng ánh mắt háo sắc đánh giá Ôn Miên.

"Cô bé này, muốn chơi đùa với bọn anh sao? Anh dạy em, có tìm cảnh sát đến cũng không làm được gì đâu."

Ôn Miên cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, cầm cây lên liền tuyên chiến.

Ba người vốn tưởng rằng vây đánh cô gái này không thành vấn đề, không ngờ cô ra chiêu rất hung ác, không lâu sau, nắm đấm trong tay đã đánh cho máu bắn tung tóe!

Một tên bị đánh mấy quyền, lảo đảo té vào tường, vài giây sau tỉnh táo lại vừa vặn thấy dưới đất có cái xẻng dài, bèn nắm lấy đập vào người Ôn Miên!

Ôn Miên trốn không kịp, vai bị đánh một cái, máu văng tung tóe, máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.

"Xem tao làm thế nào đánh chết mày!"

Tên đàn ông nói xong, cũng không ngờ Ôn Miên tưởng thật, từ trong tuyệt cảnh kích phát bản năng cầu sinh, cô vung ra quyền cước, xoay người giơ tay ra chân, đơn thân độc mã chiến đấu vô cùng hung hãn, đánh với máu nhuộm đỏ khắp nơi.

Ba tên đàn ông trưởng thành bị cô đánh đến miệng mũi đều đầy máu tươi, không có cách nào đứng lên được!

Phía sau lưng của Ôn Miên đã huyết nhục mơ hồ, cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ném gậy gỗ xuống, chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đến không chịu được, bước chân lảo đảo, bi thương té xuống đất, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.