Tình Yêu Ngọt Ngào Như Chiếc Bánh

Chương 15



Mộ Niên ngơ ngác đứng sững ở cửa ra vào, vừa lúc đó Thịnh Diệc Thanh ngẩng đầu lên, tươi cười bên môi cứ thế đọng lại. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại sau hai tháng dài.

Những người khác theo tầm mắt của Thịnh Diệc Thanh nhìn qua, cô gái tóc ngắn trong đó thăm dò mà hỏi một câu: “Lưu Niên?”

Mộ Niên gật đầu đi qua ngồi ở chỗ trống cạnh Thịnh Diệc Thanh.

“Lưu Niên!” Cô gái tóc dài kinh ngạc kêu lên: “Mẹ ơi! Cùng trong tưởng tượng của em khác đến một trời một vực! Hi, Lưu Niên, em là Lên kế hoạch Đậu Đậu.”

“Em là đạo diễn Sảng Sảng.”

Nam sinh nãy giờ chưa hề lên tiếng cũng liếc mắt qua nhìn Mộ Niên: “Hi, tôi là Ly Ly.”

Cho nên Thịnh Diệc Thanh chính là Báo Tử??????

Mộ Niên đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Báo Tử bên người, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nếu Thịnh Diệc Thanh là Báo Tử, vậy một vòng tỏ tình rồi từ chối lại tỏ tình lại từ chối là cái gì cơ chứ! Mẹ nó, nếu sớm biết Thịnh Diệc Thanh là Báo Tử, vậy thì lúc hắn tỏ tình cậu đã sớm nhận lời, sau đó hai người liền happy ending! Thế mà còn phải vòng một vòng lớn! Mộ Niên phát điên mất thôi!

Dòng suy nghĩ lại bị Đậu Đậu chấm dứt.

“Ờ… Lưu Niên, vẻ mặt anh sao… kỳ quái.. vậy…”

Thực ra muốn nói là vặn vẹo đi!

Sau khi biết Thịnh Diệc Thanh là Báo Tử, việc Mộ Niên muốn làm nhất là chạy vào WC cười to ba phút, mà trên thực tế cậu thực sự đã làm vậy.

“Xin lỗi, tôi đi toilet chút.” Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất có thể phi thân vào WC. Để lại bốn người trợn mắt nhìn nhau.

“Lưu Niên sama ngoài đời thực sự khác hẳn với trên mạng…” Đậu Đậu nhỏ giọng nói thầm.

Sảng Sảng gật đầu đồng ý, “Người không thể nhìn tướng mạo… Có lẽ là nhìn bề ngoài non nớt nhưng tính cách thì lạnh lùng đi?”

“Sao từ lúc Lưu Niên đến đây Báo Tử im hơi lặng tiếng thế?” Ly Ly nhếch miệng cười, nhưng ý cười cũng không hiện lên trong ánh mắt.

Thịnh Diệc Thanh lắc đầu, ánh mắt không ngừng đảo qua toilet.

Mà lúc này, Mộ Niên đang ngồi dựa vào cửa buồng vệ sinh, trên mặt không thể giấu được vẻ tươi cười. Báo Tử chính là Thịnh Diệc Thanh, Thịnh Diệc Thanh thích cậu vậy chẳng phải là Báo Tử thích cậu hay sao? Nghĩ một hồi lại chuyển thành sầu lo, nhỡ đâu Thịnh Diệc Thanh không thích cậu nữa thì làm sao bây giờ! Cuối cùng lại ảo não tự trách, nếu sớm đáp ứng Thịnh Diệc Thanh thì đâu nên cơ sự này?

Đấu tranh tư tưởng mất tròn năm phút, Mộ Niên xốc lại cảm xúc cùng biểu cảm trên mặt, ra khỏi WC.

Vừa ngồi xuống, Đậu Đậu liền lo lắng hỏi: “Lưu Niên anh không sao chứ?”

“Không sao, ở trên xe 4 tiếng không đi nhà cầu, vội chút.” Nói xong liền muốn giơ tay tự vả mình vài phát, trên bàn ăn ai lôi WC ra nói hở trời, liền vội vã thay đổi đề tài, “Mọi người có đói không? Đã ăn gì chưa?”

“Bọn tôi lúc chờ cậu đã ăn rồi, cậu đói thì ăn đi.” Ly Ly không chút để ý trả lời.

Không biết có phải ảo giác hay không, Mộ Niên luôn cảm thấy Ly Ly không thích mình.

Còn cả Báo Tử! Cũng chính là Thịnh Diệc Thanh, ngồi gần cậu nhất vậy mà chẳng thèm hó hé lấy một lời! Đây chẳng lẽ nghĩa là hắn đã không còn hứng thú với cậu rồi? Không hiểu Thịnh Diệc Thanh có phải đang cố ý tỏ vẻ không quen biết cậu hay không nữa.

Cơm trưa cứ thế chậm rãi trôi qua trong không khí vô cùng kỳ quặc. Lúc đầu đã định là buổi chiều đi tham quan những địa điểm nổi tiếng ở thành phố C, có điều thời tiết quá nóng, ở bên ngoài chắc chắn là chịu không nổi nên đành phải chuyển địa điểm sang KTV.

Năm người thuê một phòng cỡ trung. Vừa vào phòng, Ly Ly cùng hai cô gái đã túm lại ngồi chọn bài hát trên máy. Chỉ có Mộ Niên và Thịnh Diệc Thanh mỗi người ngồi một góc sofa.

Điều này làm Mộ Niên càng thêm hoài nghi liệu có phải Thịnh Diệc Thanh đã hết cảm giác với mình.

Tranh thủ lúc mấy người kia mải ca hát, Mộ Niên nhịn không được dịch đến ngồi cạnh Thịnh Diệc Thanh. Thấy không ai để ý họ liền đưa tay túm lấy ống tay áo của hắn, ấp úng, “À… đã lâu không gặp.”

Thịnh Diệc Thanh cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cậu, có điều lời hắn nói ra lại làm cậu có chút giật mình.

“Tôi tưởng rằng em không muốn gặp lại tôi nữa.”

Mộ Niên cuống quít lắc đầu: “Không phải, sau đó tôi có đến Đường Tâm, nhưng anh không ở đó…”

Thịnh Diệc Thanh không tiếp tục đề tài đó nữa, “Không ngờ em cũng chơi võng phối.”

“Tôi cũng không nghĩ đến anh…” Mộ Niên còn chưa nói xong, Ly Ly đã ngồi xuống cạnh Thịnh Diệc Thanh, đưa tay khoác lên vai hắn, “Hai người sao không hát?”

Cuộc trò chuyện bị ngắt đoạn giữa chừng, Mộ Niên cũng đứng dậy chọn lấy hai bài. Thừa dịp Ly Ly tiếp tục mải mê ca hát thì cậu nói thầm vào tai Thịnh Diệc Thanh; “Lát nữa tôi có việc muốn nói riêng với anh.”

Sau đó Mộ Niên cũng không nói với Thịnh Diệc Thanh thêm một lời nào nữa, đến tận bữa tối cũng không nói gì, tựa như hai người căn bản không hề quen biết nhau.

Trước khi chia tay, Thịnh Diệc Thanh nói: “Sáng mai tôi trực tiếp đi, không cần mọi người ra tiễn.”

“Sama mới đến được một ngày, thật đáng tiếc.” Sảng Sảng có chút tiếc nuối, thời gian họ gặp nhau quá ngắn.

“Có thể gặp mọi người tôi cũng rất vui.” Thịnh Diệc Thanh đáp lời, nhưng không hề có ý định thay đổi quyết định của mình.

Mộ Niên cũng nhân cơ hội đó nói: “Mai tôi cũng phải về.” Vốn mục đích lần này đến đây chỉ là để gặp Báo Tử, hiện tại biết người thật rồi cậu cũng có thể rời đi, quan trọng là thời tiết thế này thực sự không thích hợp du ngoạn.

“Vì sao đều vội như vậy a…” Đậu Đậu có chút thất vọng, “Hầu như chưa đưa các anh đi tham quan được gì…”

“Báo Tử lát nữa ngủ ở đâu?” Ly Ly đã trầm mặc hồi lâu lúc này lên tiếng hỏi.

“Tôi đặt phòng khách sạn.”

“Ôi trời, đến đây còn phải đặt phòng làm gì a, trực tiếp đến nhà tôi ngủ cũng được mà!” Ly Ly tỏ vẻ bất mãn, “Thật khách khí!”

“Cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng về đi.” Thịnh Diệc Thanh cũng không trả lời, chỉ đổi đề tài.

“Lưu Niên anh ở đâu?” Sảng Sảng hỏi.

“Tôi cũng đặt phòng, cũng gần đây thôi, mọi người đi trước đi.” Một chiếc taxi đã đứng đợi họ ở cửa, “Mọi người về sớm đi, chú ý an toàn.”

Ba người kia đi rồi, Mộ Niên cùng Thịnh Diệc Thanh dọc theo bờ sông trở về.

“Lúc trước ở KTV không phải bảo có chuyện muốn nói với tôi sao?” Thấy Mộ Niên mãi không mở miệng, Thịnh Diệc Thanh chủ động hỏi.

Mộ Niên trong lòng vô cùng rối rắm, không biết phải mở đầu thế nào, đành cau mày không nói lấy một lời.

Thịnh Diệc Thanh đột nhiên dừng bước, “Ở bên tôi làm em khó chịu đến thế sao?”

“Không phải! Tôi chỉ là không biết phải nói thế nào…”

“Vậy nghĩ cái gì nói cái đó đi.” Thịnh Diệc Thanh dường như mất đi tất cả sự kiên nhẫn của mình, ngữ khí trở nên không tốt.

“À thì… thực ra ngoài nick Lưu Niên, tôi còn một nick nữa tên là Bánh Mật.” Nói xong nhắm mắt chờ hắn trả lời.

Thật lâu sau đó vẫn không thấy Thịnh Diệc Thanh mở miệng.

Không phải là bỏ đi mất rồi đó chứ? Mộ Niên he hé mí mắt, thấy Thịnh Diệc Thanh đứng ngay bên cạnh, ban đầu có chút giật mình, sau đó dở khóc dở cười.

“Sao… làm sao vậy?” Mộ Niên hỏi.

Thịnh Diệc Thanh đưa tay đỡ trán, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười “Thật là ngốc.”

“Hả?”

“Tôi nói hai người chúng ta thật là ngốc.”

Cả hai liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười.

—–END 15—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.