“Tiểu Nguyễn à, cháu và Tiểu Hàn thật sự không có khả năng gì sao?”
Khóe miệng Nguyễn Tinh Vãn giật giật:
“Không ạ, cảm ơn dì Tần quan tâm, cháu bây giờ thật sự không có ý định suy nghĩ về những chuyện này.”
“Không suy nghĩ sao được, dì nói cho cháu nghe, con gái phải biết nghĩ cho bản thân mình.”
Dì Tần thở dài
“Cháu nói xem, cuộc đời này rốt cuộc vì cái gì, không phải là vì muốn thoải mái, có người quan tâm chăm sóc sao.”
Dì Tần vừa nói, vừa nhìn về phía sau cô:
“Có đúng không, Tiểu Chu?”
Nguyễn Tinh Vãn: “......................…”
Chu Từ Thâm lạnh lùng ừ một tiếng, bước dài tới gần, ngồi xuống đối diện với Nguyễn Tinh Vãn.
Nghe có người đồng ý với quan điểm của mình, dì Tần càng thêm hứng khởi, nắm tay Nguyễn Tinh Vãn vỗ vỗ:
“Tiểu Nguyễn à, dì nói cho cháu biết, con người ấy à luôn phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì cho qua đi, đừng nghĩ mãi về nó nữa, nếu cháu không thích Tiểu Hàn thì thôi, dì sẽ tìm người khác cho cháu, nhưng cháu cũng đừng nghĩ về người chồng cũ của cháu nữa, cậu ta chẳng ra gì đâu…”
“Dì Tần, dì Tần.”
Nguyễn Tinh Vãn vội ngắt lời dì Tần
“Dì thật sự hiểu lầm rồi, không như dì nghĩ đâu, chồng cũ của cháu...........................…”
“Cháu xem cháu đấy, chìm đắm quá sâu rồi, đến bây giờ mà vẫn còn nói đỡ cho người chồng cũ vô trách nhiệm đó.”
Dì Tần dường như cảm thấy mình không thể thuyết phục được Nguyễn Tinh Vãn, lại kéo Chu Từ Thâm vào
“Tiểu Chu à, công ty của cháu chắc có nhiều thanh niên ưu tú lắm nhỉ, giới thiệu vài người cho Tiểu Nguyễn đi.”