Anh chỉ có thể cười khổ trong lòng, liệu anh có thể lo chuyện của mình trước không! Hiện tại chuyện của anh rõ ràng còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần!
Lẽ ra nên sớm dẹp yên chuyện của Nguyễn Tinh Vãn rồi.
Chu Từ Thâm tiếp tục:
"Nếu tôi không lo cho cô ấy, có thể cô ấy còn không biết mình c.h.ế.t như thế nào."
"Chu tổng…"
"Từ buổi dạ tiệc từ thiện lần trước cho đến vụ tin đồn hôm nay, người đó làm vậy dường như chỉ muốn Nguyễn Tinh Vãn thân bại danh liệt. Nếu cô ấy rời khỏi Thành Quang, ai sẽ được lợi nhất."
Lâm Nam ngừng lại, hiểu ý anh:
"Chu tổng muốn nói… có khả năng là người trong nội bộ Thành Quang?"
Chu Từ Thâm tựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng:
"Cái miệng của cô ta đã đắc tội không ít người, bắt đầu điều tra từ những người khả nghi nhất."
"Vâng."
Lâm Nam đi được vài bước, rồi quay lại
"Vậy..........… những chuyện khác thì sao?"
"Những chuyện khác có vội cũng không giải quyết được, đợi cô ta đạt được mục đích rồi tự nhiên sẽ ra tay."
Nghe vậy, Lâm Nam có chút kinh hãi:
"Chu tổng biết ai đã làm chuyện này?"
Chu Từ Thâm ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh lùng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lâm Nam lập tức nói:
"Tôi sẽ đi điều tra chuyện của phu nhân ngay."
Sau khi Lâm Nam rời đi, văn phòng rộng rãi chìm vào im lặng, không nghe thấy một âm thanh nào.
Chu Từ Thâm đứng dậy, đứng trước cửa sổ, tay đút trong túi quần, nhìn ra con phố nhộn nhịp, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, điện thoại trên bàn vang lên.
Chu Từ Thâm quay lại nhìn, thấy là số của Nguyễn Tinh Vãn.
Anh đứng yên tại chỗ.
Tiếng chuông kết thúc, màn hình điện thoại liền tối đen.
Chu Từ Thâm rời ánh nhìn, đứng thêm vài phút nữa rồi mới quay lại cầm điện thoại, gọi lại. Sau vài giây, giọng nhẹ nhàng của Nguyễn Tinh Vãn mới truyền đến:
"Chu tổng, anh đang bận à?"
Chu Từ Thâm lạnh lùng đáp một tiếng: "Bận."
Dường như ngay cả nói thêm một chữ cũng keo kiệt.
"Vậy anh cứ tiếp tục công việc, tôi sẽ không làm phiền nữa."
Nguyễn Tinh Vãn vừa định nói thêm, liền nghe thấy giọng anh đầy bất mãn:
"Nói."
Cô nhỏ giọng:
"Vừa rồi dì Hứa gọi điện cho tôi, bà rất lo lắng cho anh."
"Có gì mà lo lắng, lo tôi sẽ nghĩ quẩn sao?"
Nguyễn Tinh Vãn vốn có ý tốt quan tâm anh, đâu ngờ anh vẫn giữ thái độ khó chịu này,liền cảm thấy hơi bực mình:
"Chu tổng, anh nhất định phải nói chuyện như vậy à."
Chu Từ Thâm ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hình bóng mình trong cửa sổ, không biết nghĩ đến điều gì.
Anh im lặng một lúc rồi nói
"Xin lỗi, em hỏi lại đi."
Nguyễn Tinh Vãn:
"……"
Chu Từ Thâm nhẹ giọng:
"Tôi rất ổn, không cần lo lắng."
"Vậy anh… nếu thật sự không sao, hãy gọi lại cho dì Hứa nhé."
"Biết rồi."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Vậy tôi cúp máy đây, không làm phiền Chu tổng nữa."
Chu Từ Thâm đột nhiên gọi tên cô mà không báo trước: