“Nó ảnh hưởng lớn đến công việc sau này của cô ấy, một số hợp đồng đại diện và dự án phim ảnh đang đàm phán đều đã bị tạm dừng.”
“……”
Nguyễn Tinh Vãn có chút không tin lắm.
Lâm Nam tiếp tục:
“Bây giờ Chu tổng đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp để xử lý việc này.”
“Việc này…..... cần đến Chu tổng đích thân xử lý sao?”
“Đúng vậy, công việc của Hứa Loan do đích thân Chu tổng phụ trách.”
Lâm Nam đảm bảo rằng anh không hề nói dối về điều này.
Chu tổng vẫn luôn theo sát nhóm làm việc của Hứa Loan mà.
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng:
“Không ngờ Chu tổng lại tham gia vào nhiều lĩnh vực đến vậy.”
“Người có khả năng thì làm nhiều thôi mà.”
“Vậy… nếu có gì cần tôi hỗ trợ, anh cứ báo cho tôi biết, tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình.”
“Được rồi.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài.
Chuyện gì đây chứ, mới mấy ngày trước vừa vạch rõ ranh giới với Chu Từ Thâm, mà giờ lại rơi vào tay anh nữa rồi.
Nguyễn Tinh Vãn lại lấy điện thoại ra lướt, phát hiện rằng chủ đề về tin đồn tình cảm của Hứa Loan đã leo lên đứng đầu bảng tìm kiếm.
Nhiều đối thủ cạnh tranh và antifan thậm chí đã lật lại những tin đồn cũ về việc cô ấy từng làm "kẻ thứ ba" và lan truyền khắp nơi.
Đôi khi, nhiều chuyện là vậy, cho dù bạn giải thích thế nào đi nữa, vẫn có những người chỉ xem những gì họ muốn tin.
Tuy nhiên, nhìn tình hình này, ảnh hưởng quả thật rất lớn.
……
Trong phòng họp, Hứa Loan chỉ lặng lẽ nghe Lâm Nam bịa chuyện một cách rất nghiêm túc.
Đợi đến khi Lâm Nam cất điện thoại, Hứa Loan mới nói:
“Trợ lý Lâm, anh đã bao giờ nghĩ rằng sau này nếu không làm trợ lý nữa thì có thể chuyển sang làm diễn viên không?”
Lâm Nam lau trán:
“Đâu có, đây chỉ là kỹ năng nghề nghiệp cần thiết của một trợ lý thôi mà.”
Hứa Loan: “……”
Vài giây sau, giọng nói nhạt nhẽo của Chu Từ Thâm vang lên:
“Ngoài cô nữ sinh trung học đó ra, còn có ai khác tham gia không?”
Hứa Loan gật đầu:
“Chắc chắn không phải là một sự cố ngẫu nhiên, nhất định là có sự chuẩn bị trước.”
Hứa Loan thực sự đang quay phim ở gần đó, khi cô nhìn thấy Nguyễn Thầm từ xa và định đi qua chào hỏi, thì cô thấy sự việc diễn ra.
Cũng vì cô đứng ở xa, cô phát hiện ra có vài người đàn ông đã chờ sẵn ở đó, sau đó lao vào kích động đám đông, dẫn dắt tình huống, và những người chửi bới hăng nhất cũng chính là bọn họ.
Ngón tay dài của Chu Từ Thâm gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm liên tiếp bị nhắm vào, mà hai sự việc này thủ đoạn lại chẳng cao siêu.
Nói là âm mưu tính toán tỉ mỉ thì cũng quá đề cao bọn họ.
Lâm Nam nói:
“Chu tổng, thủ đoạn của họ tuy thấp kém nhưng không phải không có tác dụng. Nếu hôm nay Hứa Loan không xuất hiện, họ có thể đã thành công. Dù sau này có chứng minh được sự thật, nhưng thiệt hại đã xảy ra.”
Tin đồn là thứ tổn thương nhất, có thể dễ dàng hủy hoại một người.
Chu Từ Thâm nói:
“Bảo đội ngũ truyền thông ra thông cáo, hạ nhiệt vụ này xuống.”
“Tôi sẽ xử lý ngay.”
Hứa Loan đứng dậy:
“Chu tổng, nếu không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Đứng lại.”
Chu Từ Thâm nhìn cô
“Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ?”
Hứa Loan nói:
“Chu tổng, anh đừng coi thường người khác, tôi là một diễn viên, cũng có kỹ năng nghề nghiệp của mình.”
Chu Từ Thâm ra hiệu cho cô có thể đi rồi.
Sau khi đã chỉ đạo xong đội ngũ truyền thông, Lâm Nam lại nói:
“Chu tổng, còn về phía bà chủ...............…”
“Bảo cô ấy ngày mai đến văn phòng tôi.”
Chương 442
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Chu Thị.
Từ lúc bước vào cổng, Nguyễn Tinh Vãn đã đi rất chậm, lê từng bước, hoàn toàn không muốn lên tầng.
Không biết đã bao lâu, điện thoại trong túi cô reo lên.
Là số của Lâm Nam.
Nguyễn Tinh Vãn nghe máy, nhưng người nói lại là Chu Từ Thâm.
Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng:
"Em định lau sạch gạch lát sàn dưới sảnh rồi mới lên đây sao?"
"......"
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở đây cũng có camera sao?
Chu Từ Thâm lại nói:
"Tôi sắp có một cuộc họp, nhanh lên."
"Oh."
Nguyễn Tinh Vãn thu lại ánh nhìn và bước vào thang máy.
Trong văn phòng, Chu Từ Thâm đưa điện thoại cho Lâm Nam:
"Ra cửa thang máy đón cô ấy, đừng để cô ấy chạy."
Lâm Nam: "......"
Sao câu này nghe như là chuẩn bị đưa người lên pháp trường vậy.
Năm phút sau, Nguyễn Tinh Vãn xuất hiện trong văn phòng.
Chu Từ Thâm ngồi dựa trên sofa, đôi chân dài vắt chéo qua nhau, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, thần sắc lạnh lùng thờ ơ.
Nguyễn Tinh Vãn bước tới đứng trước mặt anh:
"Chu tổng."
"Ngồi xuống."
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng định nói gì đó, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện anh.
Rất nhanh, Lâm Nam mang vào hai ly cà phê, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu nhìn vào bàn trà, sau đó nghiêm túc nói:
"Chu tổng, tất cả các ảnh hưởng từ chuyện của Hứa Loan, tôi sẽ gánh chịu."
Chu Từ Thâm cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm, giọng điệu không nóng không lạnh:
"Em định gánh chịu thế nào?"
"Chỉ cần bên phía Chu tổng đưa ra phương án đối phó, tôi sẽ hết sức phối hợp."
"Nguyễn Tinh Vãn, em có biết vì sao em luôn gây ra nhiều rắc rối như vậy không?"
Nguyễn Tinh Vãn im lặng không đáp.
Chu Từ Thâm lại nhàn nhạt nói:
"Vì em luôn thích gánh vác những việc không liên quan đến mình, tự ôm hết trách nhiệm vào người."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, thần sắc rất bình thản:
"Tiểu Thầm đối với tôi không phải người ngoài, nó là em trai tôi, chuyện của nó cũng là chuyện của tôi. Nhưng tôi cũng không hy vọng Chu tổng hiểu, vì đây là tình cảm mà chỉ con người mới có."
Chu Từ Thâm: "......"
Anh ngước mắt nhìn cô:
"Nhớ kỹ lời em nói, đã muốn chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm cho đến cùng."
"Chỉ cần trong phạm vi hợp lý, tôi sẽ không nuốt lời."
Chu Từ Thâm đặt ly cà phê xuống, khóe môi khẽ nhếch:
"Rất tốt."
Không hiểu sao, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên có cảm giác mình vừa bị lừa.
Cô đứng dậy nói:
"Vậy tôi xin phép về trước, nếu có việc gì, Chu tổng cứ bảo trợ lý Lâm liên lạc với tôi là được..."
Chu Từ Thâm nói:
"Bây giờ tôi có việc cần nói."
".......................Chu tổng, xin mời."
Chu Từ Thâm ngước nhìn đồng hồ đeo tay:
"Tôi có một cuộc họp, em ở đây đợi tôi, trước khi tôi quay lại, không được rời đi."
"Nhưng mà......................"
"Nếu em muốn đi thì cứ việc, tôi không bao giờ ép người khác làm gì cả."
Nguyễn Tinh Vãn: "? "
Khi anh nói câu này, mặt có đỏ chút nào không nhỉ?
Chu Từ Thâm từ từ nhìn cô, từng chữ từng chữ nói:
"Việc này do ai gây ra, người đó phải chịu trách nhiệm."