Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi không thoải mái khi nhận ra ánh nhìn nóng bỏng của anh, liền vội vàng quay lưng lại, lấy cớ để cho em bé uống sữa.
Đứa bé có vẻ rất đói, ôm lấy bình sữa và uống ngay lập tức, chỉ trong chốc lát đã uống hết sạch.
Khi Nguyễn Tinh Vãn đang lau vết sữa bên miệng cho bé, giọng nói của Chu Từ Thâm từ phía sau vang lên:
"Em đã nghĩ ra tên cho bé chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Chưa, Chu tổng có gợi ý gì không?"
"Đây là nhiệm vụ của em, không phải của tôi."
"..."
Nguyễn Tinh Vãn đặt bình sữa sang một bên
"Vậy thì phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ, tôi đâu phải máy đặt tên tự động."
Chu Từ Thâm nói:
"Nhưng tôi thấy em chửi người thì không cần suy nghĩ chút nào mà."
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại lườm anh, định nói gì đó thì Chu Từ Thâm đã nhanh chóng cầm lấy bình sữa mà cô vừa đặt xuống và đi vào bếp.
Có phải cô muốn chửi anh không, chẳng qua là tại tên đàn ông khốn này suốt ngày lải nhải thôi.
Mà nói cho cùng, cô có mồm mép sắc bén bằng anh đâu.
Đến gần trưa, Hứa Nguyệt và dì Tần mới quay lại.
Dì Tần cầm đồ đạc của mình, chuẩn bị ra về thì Nguyễn Tinh Vãn gọi lại:
" Dì Tần, không đưa đứa bé về sao?"
Dì Tần vỗ vỗ trán mình:
"Cũng may cháu nhắc, suýt nữa dì quên mất. Đứa bé..."
Nói đến đây, bà lại nhìn sang Hứa Nguyệt như muốn cầu cứu.
Hứa Nguyệt nhẹ nhàng nói:
" Dì Tần ở một mình, chăm sóc đứa bé không tiện, đúng lúc hai đứa có mặt ở đây, thì trông giúp một chút nhé."
Nói xong, bà quay sang dì Tần
"Bà cứ ở lại đây ăn trưa, đỡ phải về nhà vất vả."
Nghe vậy, dì Tần gật đầu liên tục, rồi đi vào bếp, nói với Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm:
"Vậy làm phiền hai cháu trông đứa bé nhé."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười: "Không sao đâu ạ, dù gì cháu cũng rảnh mà."
Bữa trưa, Hứa Nguyệt vẫn nấu những món mà Nguyễn Tinh Vãn thích.
Sau khi ăn xong, Hứa Nguyệt nói:
"Tiểu Nguyễn, dì và dì Tần có chút việc phải ra ngoài, cháu và Tiểu Thâm trông đứa bé thêm nhé."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Vâng ạ."
Chẳng bao lâu sau khi hai người rời đi, Lâm Nam xuất hiện ở cửa:
"Chu tổng, cô Nguyễn."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn lại và thấy anh đang cầm hành lý của mình.
Nguyễn Tinh Vãn: ".............."
Chu Từ Thâm nói: "Để đó đi."
"Vâng."
Lâm Nam đáp lời, nhanh chóng quay đi, sợ rằng cuộc tranh cãi sẽ kéo theo anh.
Nguyễn Tinh Vãn cố nhịn, quay sang nhìn Chu Từ Thâm:
"Chu tổng có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"
Chu Từ Thâm mặt không biến sắc nói:
"Em đã thấy ai về nhà mà lại ở khách sạn chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn sửa lại:
"Đây là nhà của anh, không phải của tôi."
Chu Từ Thâm nghiêng đầu nhìn cô:
"Nhà của tôi cũng là nhà của em."
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng, nhưng không biết nói gì thêm.
Thôi, cô vẫn không thể thắng được cái mặt dày của tên đàn ông khốn này.
Chu Từ Thâm nhìn vào đứa bé trong nôi:
"Em không phải thích nó lắm sao, nỡ để nó lại mà về khách sạn ở à?"
Nguyễn Tinh Vãn bình thản đáp:
"Dù thích cũng không phải con của tôi."
"Nếu em thực sự thích, chúng ta có thể lén mang nó đi."
Nguyễn Tinh Vãn bực bội nói:
"Chu tổng, xin anh, hãy làm người tử tế đi."
Chu Từ Thâm khẽ nhếch mày:
"Chắc chắn không muốn?"
"Chu tổng, tôi thấy ý nghĩ của anh ngày càng nguy hiểm, không chừng sắp tới tôi có thể vào thăm anh trong tù rồi."
Chương 498
Cả buổi chiều, Hứa Nguyệt và dì Tần đều không quay lại.
Nguyễn Tinh Vãn dần dần quen với việc chăm sóc em bé, không còn bối rối như buổi sáng nữa.
Thực ra, phần lớn thời gian em bé đều ngủ. Khi bé thức, cô hoặc là cầm đồ chơi để chơi với bé, hoặc bảo Chu Từ Thâm pha sữa.
Dù trên mặt anh luôn lạnh lùng, dường như chỉ thiếu mỗi việc viết rõ sự không vui lên đó, nhưng kỳ lạ thay, anh lại không hề từ chối.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt anh, khiến Nguyễn Tinh Vãn có một khoảnh khắc cảm giác mơ hồ.
Giống như họ là một gia đình ba người, mọi thứ đều tự nhiên như vậy...
Khi nhận ra ánh mắt của cô, Chu Từ Thâm quay sang hỏi: "Sao thế?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, đứng dậy nói:
"Làm phiền Chu tổng trông bé một lát, tôi ra ngoài một chút."
Nói xong, cô cũng không đợi anh đồng ý, nhanh chóng rời khỏi sân.
Đi dọc theo con phố một lúc, Nguyễn Tinh Vãn đến nơi mà cô và Chu Từ Thâm từng ngồi thuyền du ngoạn trên hồ.
Cô đứng dưới bóng cây, nhìn ra xa, thần sắc bình thản, không biết đang nghĩ gì.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân từ phía sau, một bóng dáng cao lớn đứng cạnh cô.
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu:
"Chu tổng ra đây làm gì? Không phải bảo anh trông bé sao."
"Thằng bé đang ngủ, có gì mà trông, nó cũng chẳng chạy đi đâu được."
Chu Từ Thâm liếc nhìn cô
"Nếu tôi không ra, người bỏ đi sẽ là em."
Nguyễn Tinh Vãn ánh mắt hơi đưa xuống:
"Tôi chỉ ra ngoài để hít thở chút không khí."
Nói xong, cô quay sang nhìn anh:
"Chu tổng có thể để tôi ở một mình một lát được không? Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh."
Chu Từ Thâm không lạnh không nhạt đáp:
"Khi nào em muốn nhìn thấy tôi?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Anh nói vậy cũng không sai.
Chỉ là bây giờ lòng cô đang rối bời, bực bội, nhìn thấy anh lại càng khó chịu.
Nguyễn Tinh Vãn, với vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Tôi nói thật đấy, bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình."
Lúc này, người chèo thuyền dưới bến nói bằng giọng địa phương hỏi họ có muốn lên thuyền không.
Nguyễn Tinh Vãn đáp lại, bước xuống hai bậc thang, rồi quay lại nhìn Chu Từ Thâm, nhắc nhở:
"Đừng có theo tôi, coi như làm việc thiện một ngày đi."
Chu Từ Thâm: "..."
Khi thuyền của Nguyễn Tinh Vãn lướt đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, Chu Từ Thâm mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.
Lâm Nam không biết từ đâu xuất hiện, khẽ hỏi:
"Chu tổng, có cần đi theo không?"
Chu Từ Thâm bình thản đáp: "Không cần."
Anh biết Nguyễn Tinh Vãn đang nghĩ gì.
Chu Từ Thâm quay lại nhìn Lâm Nam:
"Tôi đã bảo cậu ở yên trong kia, ra ngoài làm gì?"
Lâm Nam đáp: "lão phu nhân đã trở về."
Một lát sau, Lâm Nam nhận cuộc điện thoại rồi nói:
"Chu tổng, mọi việc đã sắp xếp xong, vẫn theo kế hoạch chứ?"
Chu Từ Thâm nhìn ra xa, giọng điệu bình thản:
"Bảo họ xử lý sạch sẽ, tôi không đi nữa."
"Vâng."
Lâm Nam đáp rồi rời đi.
Chu tổng lần này đến Nam Thành là để đích thân xử lý chuyện của Chu An An.
Nhưng không ngờ lại gặp phu nhân ở đây.
Xem ra Chu tổng đã thay đổi ý định rồi.
Trên mặt hồ.
Nguyễn Tinh Vãn vô định nhìn về phía xa, thần sắc uể oải.
Nếu con cô còn sống, có lẽ giờ nó đã được ba bốn tháng.
Chắc nó cũng sẽ giống như cháu của dì Tần, nằm trong nôi vô tư lự, nhìn thấy cô thì cười, còn nhìn thấy Chu Từ Thâm thì mếu máo muốn khóc.
Nguyễn Tinh Vãn ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, suy nghĩ của cô không thể kiểm soát mà trôi xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.