Ba giờ chiều, mãi đến lúc này, Nguyễn Tinh Vãn mới đến được nơi làm việc.
Nguyễn Thầm hỏi:
“Chị đi đâu vậy? Em cả ngày không liên lạc được với chị, chị Sam Sam cũng không biết đi đâu rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Cô ấy đi cùng chị, bọn chị có chút việc phải giải quyết.”
Nguyễn Thầm còn định nói gì đó, nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
“Chị vào văn phòng để vẽ phác thảo đây, có việc gì thì gọi chị.”
Vào văn phòng rồi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế, nhưng không thể tập trung, chỉ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cô lấy điện thoại ra, xem lại những bức ảnh cô chụp đứa bé mấy ngày trước.
Bức nào cậu bé cũng dễ thương.
Nguyễn Tinh Vãn mệt mỏi gục xuống bàn, cả người như chìm trong uể oải.
Đến tối, khi Nguyễn Thầm đến gọi cô, mới phát hiện cô đã gục ngủ trên bàn.
Nguyễn Thầm mím môi, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cậu vừa quay người, Hứa Loan liền hỏi:
“Chị em đâu? Còn đang làm việc à?”
“Ngủ rồi.”
“Ngủ rồi?”
Hứa Loan nghi hoặc
“Đánh thức chị ấy dậy về nhà ngủ đi, lỡ bị cảm thì sao.”
Hứa Loan định bước tới, nhưng Nguyễn Thầm đã kéo cô lại:
“Để chị ấy nghỉ đi, có điều hoà rồi, không bị cảm đâu.”
“Thôi được.”
Hứa Loan đành từ bỏ.
Chiều nay, cô vừa chụp xong hình, thì nhận được nhiệm vụ mới từ cái tên tư bản đáng ghét kia.
Xem ra, tên đàn ông khốn này lại chọc giận Nguyễn Tinh Vãn rồi.
Trong studio làm việc chỉ còn lại hai người họ, không gian yên tĩnh bỗng trở nên ngại ngùng.
Còn chưa kịp để Hứa Loan nghĩ cách phá tan bầu không khí, Nguyễn Thầm đã nói:
“Chị có muốn uống nước không?”
Hứa Loan đáp: “Uống… uống đi.”
Khi Nguyễn Thầm đi rót nước, Hứa Loan lén lấy điện thoại ra để báo tin.
Hai phút sau, Nguyễn Thầm đặt cốc nước trước mặt cô:
“Chuyện lần trước, cảm ơn chị.”
Hứa Loan vội cất điện thoại, mất hai giây mới phản ứng lại:
“À? Không có gì, chỉ là may mắn đúng lúc gặp phải thôi, nếu không cũng không giúp được em đâu.”
Vừa nói, Hứa Loan vừa cầm cốc nước lên:
“Em trai của Tinh Vãn cũng là em trai của chị, em không cần khách sáo với chị làm gì.”
Nguyễn Thầm: “……”
Lúc này, điện thoại của Hứa Loan rung lên, cô vừa xem vừa uống nước, suy nghĩ vài giây rồi thăm dò hỏi:
“À… em ăn tối chưa? Hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi? Tiện thể mang phần về cho chị của em.”
Ánh mắt Nguyễn Thầm lướt qua điện thoại của cô, nhưng không nói gì: “Được.”
Hứa Loan liền đặt cốc nước xuống, đứng dậy nói:
“Vậy thì tốt quá! Chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Thầm mím môi, không nhịn được mà hỏi:
“Nghe nói chị từng đoạt giải Ảnh hậu?”
“……”
Câu này có phải đang ám chỉ diễn xuất của cô quá lố không?
Hứa Loan ho khẽ, lảng tránh câu hỏi của cậu, qua loa đáp:
“Đều là hư danh thôi, hư danh, không đáng nhắc tới.”
Nguyễn Thầm không nói gì thêm, bước dài ra khỏi phòng.
Thấy vậy, Hứa Loan liền vội vàng theo sau.
Cô thật sự là nghệ sĩ tận tâm nhất của tập đoàn Chu Thị, không chỉ ban ngày chăm chỉ chụp ảnh tạp chí, chụp quảng cáo, đến buổi tối, vất vả lắm mới có chút thời gian riêng tư, lại còn phải giúp ông chủ diễn vở kịch này.
Nếu Chu Từ Thâm không cho cô nghỉ phép mấy chục ngày, thật sự là quá không công bằng rồi.
Chương 512
Nguyễn Tinh Vãn không biết mình đã ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy, cô phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Lúc ngồi dậy, cô vừa định vận động xíu thì thấy cổ cứng ngắc, nghe một tiếng “cạch” vang lên.
Vừa xoa cổ, cô vừa mở cửa văn phòng đi ra ngoài:
“Tiểu Thầm, em giúp chị tìm hộp y tế, trong đó có dầu xoa bóp, hình như cổ chị bị trật…”
Lời còn chưa nói hết, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Ngay lập tức, cô cảm thấy không chỉ cổ đau mà đầu cũng đau luôn rồi.
Chu Từ Thâm khẽ ngước mắt nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi: “Chu tổng sao lại ở đây?”
Chu Từ Thâm liếc nhìn hộp quà trên bàn: “Bức ảnh lần trước, tôi thấy em rất thích, tôi đã cho người sao chép lại, tôi chịu thiệt một chút, tặng em bức ảnh gốc.”
“...Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”
Cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này nhìn kiểu gì mà lại nhìn ra rằng cô thích bức ảnh đó cơ chứ!
Chu Từ Thâm đứng dậy, đôi Thầm dài của anh từ từ tiến về phía cô:
“Tôi nhớ có ai đó từng nói với tôi rằng, khi phụ nữ nói không cần, tức là cần, ai nói với Chu tổng thì Chu tổng cứ tìm người đó.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt:
“Có thể là Thư Tư Vi hoặc cô Lâm gì đó, dù sao cũng không phải là tôi.”
Chu Từ Thâm dừng lại, ánh mắt không vui nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý đến anh, cô bước tới phòng kho để tìm dầu xoa bóp.
Nhưng cô không ngờ hộp y tế lại được đặt trên kệ cao, mà lúc này cổ cô lại bị trật, dù đã kiễng Thầm mấy lần nhưng vẫn không với tới.
Khi cô đang chuẩn bị lấy ghế, thì một bàn tay dài của người đàn ông đã chống lên bên cạnh cô, tay còn lại vượt qua đầu cô, dễ dàng lấy hộp y tế xuống.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, thân thể cô bị ép vào kệ đồ phía sau.
Lấy đồ thì lấy đồ, cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này sao lại đứng gần như thế.
Nguyễn Tinh Vãn không muốn đôi co với anh, sau khi giật lấy hộp y tế từ tay anh, cô quay trở lại văn phòng và khoá cửa ngay lập tức, không để tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia có một cơ hội nào.
Cô cởi áo khoác, nghiêng cổ, xịt một ít dầu xoa bóp lên, một tay cầm áo len cao cổ, một tay kia vừa định đưa tay lên xoa bóp, nhưng phát hiện vì cổ bị trật nên khi tay cử động liền kéo căng dây Thần kinh, xoa bóp một chút không những không giảm đau, mà còn l.à.m t.ì.n.h hình trở nên tệ hơn.
Khi Nguyễn Tinh Vãn đang bực bội, thì bên ngoài văn phòng có tiếng gõ nhẹ hai cái, sau đó giọng nói của tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia chậm rãi vang lên:
“Có cần giúp không?”
“Không cần!”
“Vậy tôi đi đây.”
Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt anh mau cút đi!
Ngồi một mình bực tức một lúc, Nguyễn Tinh Vãn cất lại dầu xoa bóp, mặc áo khoác lên và đứng dậy, định đi bệnh viện.
Nhưng khi cô vừa mở cửa văn phòng, thì thấy tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia, người vừa nói sẽ đi, đang dựa vào tường bên cạnh, nhàn nhã nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn không vui nói:
“Chu tổng không phải nói đi rồi sao?”
Chu Từ Thâm mặt không biến sắc nói:
“Chẳng phải em đã giữ tôi lại sao?”
“Tôi khi nào…”
Nguyễn Tinh Vãn hiểu ra ý của anh
“Chu tổng lại nghe được tiếng lòng của tôi sao?”
“Gần như vậy.”
Chu Từ Thâm nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào văn phòng và ấn cô ngồi xuống ghế, rồi lại lấy dầu xoa bóp ra, dựa vào bàn làm việc:
“Chuyện này mà cũng không làm được, ngoài việc mắng tôi, em còn biết làm gì khác không?”