Nhưng rõ ràng Nguyễn Quân đã đánh giá quá cao khả năng của mình, sau khi nhảy xuống, cái chân gãy của ông ta trở nên nghiêm trọng hơn. Ông ta giãy giụa vài lần mà không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên mặt đất rên rỉ.
Tạ Vinh thong thả bước xuống, đi đến bên cạnh Nguyễn Quân, dùng chân đá nhẹ vào chân ông ta:
“Tôi nói rồi, ông tuổi này rồi còn bày đặt làm trò gì nữa chứ.”
Nguyễn Quân ôm lấy chân, đau đến toát mồ hôi.
Tạ Vinh ngồi xuống trước mặt ông ta: “Đồ đâu?”
“Tôi… tôi không nhớ ra, để tôi nghĩ đã rồi nói cho anh…”
Tạ Vinh rõ ràng không có kiên nhẫn như vậy, một chân đạp mạnh lên cái chân gãy của ông ta:
“Nói!”
“Aaaaa!!!”
Xung quanh, những người hàng xóm dường như đã quen với những chuyện như thế này, nhà nào cũng đóng chặt cửa, không ai ra ngoài kiểm tra.
Nguyễn Quân rên rỉ:
“Tôi nói, tôi nói… Ở… ở trong lớp lót gối trong phòng tôi…”
“Tất cả ảnh đều ở đó chứ?”
“Tất... tất cả, bao gồm cả bản gốc.”
Tạ Vinh nhấc chân ra, vừa định lên lầu, rồi lại quay lại nhìn Nguyễn Quân đang nằm trên mặt đất như sắp chết, tiện tay tìm một sợi dây thừng trói chặt cả tay chân ông ta lại.
Lên đến phòng, Tạ Vinh dùng chìa khóa của Nguyễn Quân để mở cửa, lục tìm trong gối và tìm thấy các bức ảnh. Nhưng lật tìm mãi, anh ta vẫn không thấy bản gốc đâu.
Tạ Vinh nhíu mày, đột nhiên nhận ra điều gì đó, liền nhanh chóng chạy ra ngoài thì thấy Nguyễn Quân đã biến mất, chỉ còn lại một đống dây thừng bị bung ra.
Anh ta đ.ấ.m mạnh vào lan can, chửi thề một tiếng, rồi quay lại nhà lục soát kỹ lưỡng.
Căn nhà trọ đơn giản và cũ kỹ, ngoài mấy tấm ảnh giấu trong gối và vài bộ quần áo của Nguyễn Quân, chẳng còn gì đáng giá.
Có vẻ như Nguyễn Quân rất cảnh giác, những thứ quan trọng ông ta chắc chắn luôn mang theo bên mình.
……
Tối hôm đó, Nguyễn Tinh Vãn nhận được cuộc gọi từ Tạ Vinh. Cô đặt điện thoại xuống, mặc áo khoác và chuẩn bị ra ngoài. Bùi Sam Sam hỏi:
“Tinh Tinh, muộn vậy rồi cậu đi đâu thế?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Mình có chút việc, xuống dưới một lát rồi về ngay. Cậu muốn ăn khuya không, mình mua cho.”
Bùi Sam Sam mắt sáng lên nhưng rồi lại thở dài:
“Thôi đi, mùa hè sắp đến rồi, mình phải giảm cân.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Cậu đâu có mập, giảm cân làm gì.”
“Nhưng mình muốn yêu đương mà.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn im lặng rồi bước ra ngoài.
Khi xuống đến dưới, Tạ Vinh đã đứng đợi ở ngoài khu chung cư.
Nguyễn Tinh Vãn bước đến.
Tạ Vinh đưa cho cô một phong bì:
“Đây là tất cả những bức ảnh tìm được ở nhà Nguyễn Quân, nhưng không tìm thấy bản gốc, để ông ta chạy mất rồi.”
“Tôi chưa hoàn thành việc đã hứa với cô, nên cô không cần đưa tiền. Tôi sẽ đi tìm Nguyễn Quân, khi tìm được và lấy được bản gốc, lúc đó tôi sẽ đến tìm cô lấy tiền.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
Nguyễn Tinh Vãn đứng yên một chỗ, từ từ cất tấm thẻ lại, không ngờ anh ta lại khá nguyên tắc như vậy.
Chương 608
Nhưng sau đêm hôm đó, Nguyễn Quân như thể bốc hơi khỏi thế gian, không chỉ không liên lạc với Nguyễn Tinh Vãn nữa, mà ngay cả các sòng bạc ngầm cũng không thấy bóng dáng ông ta.
Về chuyện này, Nguyễn Tinh Vãn cũng không vội.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần số tiền trong tay Nguyễn Quân dùng hết, chắc chắn ông ta sẽ lại tìm cô. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một ngày làm việc nữa kết thúc, Nguyễn Tinh Vãn vươn vai, rời khỏi văn phòng và thấy Chu Từ Thâm, không biết đã đến từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sofa đọc tài liệu.
Cô đứng ở cửa văn phòng, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
Mỗi lần như thế này, Nguyễn Tinh Vãn đều cảm thấy, tên đàn ông này thật đẹp trai, nhưng tiếc là cái miệng lại chẳng vừa.
Bên kia, Chu Từ Thâm dường như không nhận ra tiếng bước chân đến gần, chỉ cúi đầu chăm chú vào tài liệu trên tay.
Thấy anh tập trung như vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn làm phiền, cô đi về phía quầy lễ tân để thu dọn đồ đạc.
Dạo này, tối nào Chu Từ Thâm cũng đến đón cô, ăn tối xong rồi đưa cô về.
Lúc đầu, Bùi Sam Sam còn đợi cô, sau đó thì cũng chẳng đợi nữa, về nhà sớm để tránh cảnh phải "ăn cơm chó".
Nghe thấy tiếng động, Chu Từ Thâm ngước mắt nhìn cô: “Xong rồi à?”