Tuy nhiên, không có mấy người nghe lời Nguyễn Tinh Vãn.
Mọi người ở đây, phần lớn đều lớn tuổi hơn Nguyễn Tinh Vãn và có danh tiếng hơn.
Họ có thể tham gia cuộc thi này đều là qua đăng ký và được chọn lọc qua nhiều vòng, trong khi Nguyễn Tinh Vãn lại nhận được thư mời trực tiếp từ ban tổ chức.
Trong lòng không ai thấy công bằng cả.
Chỉ vì mối quan hệ của cô với Chu Từ Thâm mà không ai biểu hiện ra quá rõ ràng mà thôi.
Nhưng trong một nhóm người, luôn có một người đại diện.
Ôn Thiển liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, khoanh tay trước ngực:
“Cô làm sao mà biết để đặt ở đó?”
Nguyễn Tinh Vãn bình thản đáp:
“Tôi đoán thôi.”
Ôn Thiển cười:
“Đoán? Cô coi chúng tôi là cái gì, nếu đã là lời nói vô trách nhiệm, tại sao lại nói ra làm gì?”
Thấy Ôn Thiển lên tiếng, bên cạnh cũng có người phụ họa:
“Đúng vậy, một cuộc thi quan trọng như thế, sao có thể dựa vào đoán mò? Hơn nữa, tôi tin ban tổ chức cũng không đến nỗi thiếu suy nghĩ, lại để một cái tủ không có cửa ở đây, ồ, chúng tôi có thể đặt ở bất kỳ ngăn nào sao? Hơn nữa, xung quanh không có nhân viên nào, lỡ như có người lấy đi thì sao?”
Ôn Thiển lại nói:
“Câu này nói rất đúng, nhưng ban tổ chức đã đưa ra nhiều thay đổi cho cuộc thi này, rốt cuộc họ đang nghĩ gì chúng ta cũng không rõ. Thế này nhé,cô Nguyễn, cô hãy nói thật với chúng tôi, liệuChu tổng có nói với cô về yêu cầu của ban tổ chức không? Nếu đúng là như vậy, chúng tôi cũng có thể chuẩn bị tâm lý.”
Khi câu này được nói ra, những người còn lại đều im lặng, ánh mắt nhìn
Nguyễn Tinh Vãn rõ ràng có thêm vài phần khinh bỉ và chán ghét.
Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nói:
“Căn bệnh hoang tưởng bị ngược đãi cũng là một loại bệnh, chữa trị sớm thì sẽ khỏi sớm.”
Nói xong, cô bỏ chiếc hộp đựng tác phẩm của mình vào một ngăn của tủ, sau đó quay sang nhìn Ôn Thiển:
“Hy vọng cô có kiến thức cơ bản về pháp luật, việc vô căn cứ lan tin và tiết lộ bí mật thương mại như vậy, nếu Chu thị truy cứu trách nhiệm, thì cô có thể nhận được một đôi vòng tay bạc lớn miễn phí nhờ vào nỗ lực của mình đó.”
Trong khoảnh khắc đấy, mặt Ôn Thiển trở nên khó coi.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, một nhóm nhà thiết kế nhìn nhau, thấy thời gian đã trễ hơn mười phút so với quy định của ban tổ chức, không có quy định nào cho việc trễ giờ kiểu này.
Dù Nguyễn Tinh Vãn có nhận được quy tắc của cuộc thi từ Chu tổng hay không, nhưng cô ấy có mối quan hệ đó, nên không thể bị loại trước khi vòng loại bắt đầu vì lý do như vậy. Làm theo cô chắc chắn sẽ không sai.
Ngay sau đó, một nhóm người lần lượt đặt tác phẩm của mình vào trong các ngăn rồi rời đi.
Họ cũng không cần lo lắng sẽ bị đánh tráo hay nhận nhầm, vì bản phác thảo và hình ảnh thành phẩm của tác phẩm đều cần phải gửi tới email của ban tổ chức.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, một vài nhân viên mới đến, lần lượt đặt tác phẩm của từng nhà thiết kế vào trong hộp, sau đó khiêng lên xe, gửi đến cho ban giám khảo.
Và tác phẩm bị xáo trộn như vậy, ngoài ban tổ chức ra, không ai biết được tác phẩm nào là của ai, ban giám khảo cũng không nhìn thấy tên, chỉ có thể chấm điểm dựa trên nội dung tác phẩm, không có chuyện thiên vị xảy ra.
Chương 710
Nguyễn Tinh Vãn vừa quay trở lại phòng làm việc thì nhận được email từ ban tổ chức, nói rằng họ đã nhận được tác phẩm của cô và đang trong quá trình đánh giá, yêu cầu cô kiên nhẫn chờ đợi.
Xem ra cô đã không đoán sai.
Nguyễn Tinh Vãn đặt điện thoại xuống, thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng có thể thư giãn hai ngày rồi.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Sam Sam ló đầu vào:
"Tinh tinh, cậu đang bận à?"
"Không, sao vậy?"
Bùi Sam Sam đóng cửa lại và bước vào:
"Lâu lắm rồi chúng ta chưa tổ chức team building, vừa nãy bọn mình đang bàn nhau, tuần này đi nướng BBQ ngoài trời thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn liền gật đầu:
"Được đấy."
"Vậy mình sẽ sắp xếp."
Bùi Sam Sam vừa nói, vừa ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
"Lần này team building có thể dẫn người thân theo nha, đừng bảo là mình không nhắc cậu trước, không thì đến lúc đó chỉ còn cách ngồi nhìn người khác thể hiện tình cảm thôi."
Nguyễn Tinh Vãn: "?"
Cô kéo tay áo của Bùi Sam Sam:
"Cậu cũng dẫn người à?"
Bùi Sam Sam cười khúc khích hai tiếng, nhướn mày với cô:
"Tất nhiên rồi, dạo gần đây mình quen được một em trai đẹp trai trên mạng, giọng nói cực kỳ dễ nghe, còn gửi cho mình ảnh cơ bụng nữa, mình định nhân dịp này hẹn gặp cậu ấy."
"... Cậu đừng để bị lừa đấy."
"Yên tâm, làm sao mà bị lừa được, mình lừa cậu ấy thì có. Hơn nữa, sắp gặp mặt rồi, mình sẽ thử xem thực hư ra sao."
Bùi Sam Sam mặt đầy mong đợi
"Nếu lần này gặp ngoài đời thành công, thì cuối cùng mình cũng có thể thoát kiếp độc thân rồi."
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng:
"Mình thấy không đáng tin lắm, cậu nên cẩn thận một chút."
Bùi Sam Sam vỗ vai cô:
"Mình có kế hoạch cả rồi, còn cậu, cậu có dẫn Chu tổng nhà cậu theo không?"
Nghe đến từ "nhà cậu", mặt Nguyễn Tinh Vãn không khỏi đỏ lên:
"Một buổi team building vui vẻ, dẫn... dẫn anh ấy theo làm gì, nếu anh ấy đi thì mọi người sẽ không còn vui vẻ nữa."
Bùi Sam Sam: "..."
Đúng là như vậy.
Bùi Sam Sam tiếc nuối nói:
"Thế thì được rồi, đến lúc đó cậu chỉ có thể ngồi mà ghen tị với bọn mình thôi."
Cuối tuần.
Mọi người đều tập trung trước cửa phòng làm việc để cùng xuất phát.
Bạn trai của mấy cô gái trẻ hầu hết đều đã đến, các chàng trai quen nhau rất nhanh, chỉ vài câu nói là đã nói chuyện vui vẻ.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đồng hồ:
"Cậu trai đẹp của cậu đâu, sao chưa đến?"
Bùi Sam Sam ngó nghiêng tứ phía:
"Cậu ấy nói với mình là cách ngã rẽ năm phút trước, chắc sắp tới rồi."
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach dừng lại trước mặt họ.
Một chàng trai liền nói:
"Wow, không lẽ là xe này, giàu thế sao?"
Bùi Sam Sam cũng trợn to mắt, vô thức nắm chặt lấy tay Nguyễn Tinh Vãn
"Trời ơi, cấp độ soái ca thế này sao?"
Khi cửa xe từ từ mở ra, một dáng người cao ráo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người: "..."
Hy vọng tan biến.
Chu Từ Thâm lướt ánh mắt lạnh nhạt qua đám đông:
"Không chào đón tôi sao?"
Cả nhóm người ngay lập tức cảm thấy có một luồng khí lạnh, ai cũng vội vàng tìm cớ đi mua nước, vào nhà vệ sinh, tìm lý do để rời đi.
Người thất vọng nhất không ai khác ngoài Bùi Sam Sam, cô không khỏi nói:
" Chu tổng sao lại đổi xe rồi?"
"Xe đem đi bảo dưỡng rồi."
Chu Từ Thâm nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn
"Định đi đâu?"
Tối qua Chu Từ Thâm đã hỏi cô hôm nay định làm gì, rõ ràng là muốn hẹn hò, nhưng hôm nay có buổi team building, cô đành viện cớ nói rằng công việc ở văn phòng bận rộn.
Ai ngờ tên đàn ông này lại tìm đến tận đây.
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng hai tiếng, định chuồn đi, nhưng khi quay người lại, cô thấy một cậu bé tiểu học đeo cặp sách, trông phúng phính dễ thương.