Tiểu Bạch là con trai của một nhân viên đã gặp tai nạn trong dự án của tập đoàn Lâm thị. Ban đầu, tập đoàn Lâm muốn “diệt cỏ tận gốc” nhưng William đã kịp thời đến đưa mẹ con họ đi. Tuy nhiên, mẹ của Tiểu Bạch đã gặp tai nạn trong quá trình đó và đến giờ vẫn nằm hôn mê trong bệnh viện.
Đứa trẻ này, đối với tập đoàn Lâm thị, chính là mang mối hận lớn.
Gần đây, tập đoàn Lâm thị để che đậy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng đã ngấm ngầm thúc đẩy tin đồn về việc Nguyễn Tinh Vãn trở về Lâm gia.
Như vậy, phần lớn sự chú ý từ bên ngoài đều tập trung vào vụ việc này, ngược lại rất ít người thực sự để ý đến tình hình của tập đoàn Lâm thị.
Một lúc sau, Tiểu Bạch nức nở nói:
“Con không làm gì cả, con chỉ muốn đến xem thôi.”
Cậu bé đã tìm thấy thông tin liên lạc của phòng làm việc trên Weibo, sau đó kết bạn với Bùi Sam Sam và tạo ra một danh tính giả, dẫn đến cuộc gặp gỡ hôm nay.
William thở dài không tiếng động, vỗ vai cậu bé đang run rẩy:
“Chú biết, nhưng Tiểu Bạch, con làm vậy là quá hấp tấp, cũng rất nguy hiểm, lần sau không được như vậy nữa.”
Tiểu Bạch rưng rưng nước mắt gật đầu, sau đó lau nước mắt:
“Con biết rồi, lần sau con sẽ không làm như vậy nữa. Chú William, chị xinh gái đó là người tốt, con tin rằng chị ấy không phải là kẻ hại ba mẹ con. Hơn nữa, hôm nay những anh chị khác cũng rất tốt!”
Nói xong, cậu bé bực bội nắm tay lại bổ sung thêm một câu:
“Trừ cái chú xấu xa kia!”
William mất vài giây mới phản ứng lại, nhận ra “chú xấu xa” mà cậu bé nói là ai.
Ông mỉm cười đứng dậy:
“Thôi được rồi, con đi ngủ đi.”
Sau khi Tiểu Bạch quay về phòng, vẻ mặt William dần trở nên nghiêm trọng hơn, ông lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại:
“Đã tìm ra tung tích của Nguyễn Quân chưa?”
“Vẫn chưa. Ông ta ẩn nấp rất kỹ, ngoài chúng ta ra, Chu Từ Thâm và Lâm Chí Viễn cũng đang tìm ông ta.”
William bước ra ban công, lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài:
“Tìm ở gần chỗ lần trước gặp, mở rộng phạm vi tìm kiếm, mau chóng tìm ra ông ta.”
Nguyễn Quân chắc chắn có động thái mới, nếu không Chu Từ Thâm sẽ không cố tình nhắc đến chuyện này.
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, William đứng đó rất lâu, cuối cùng ông lấy điện thoại ra và gọi thêm một cuộc nữa.
................................
Thứ Hai, vừa đến cửa studio, Nguyễn Tinh Vãn đã thấy một nhóm cô gái đang bu quanh phía cửa bên cạnh, không biết họ đang nhìn cái gì mà có vẻ rất phấn khích.
Lúc này, Bùi Sam Sam cũng vừa đến, một tay cầm ly sữa đậu nành vừa uống vừa hỏi:
“Họ đang làm gì vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu.
Một cô gái trẻ hét lên:
“Trời ơi, đúng là đẹp trai quá!!!”
Nghe thấy có trai đẹp, mắt Bùi Sam Sam lập tức sáng rực, lao nhanh về phía đó:
“Trai đẹp đâu? Đâu? Đâu?”
Cô chen chúc cùng mấy cô gái khác nhìn vào cửa bên cạnh, nhưng chỉ thấy một loạt toàn người là người.
Thậm chí đến tóc của trai đẹp cũng không nhìn thấy.
Bùi Sam Sam hỏi:
“Này, các cô thấy anh ấy đẹp ở đâu vậy?”
Một cô gái đáp:
“Chị Sam Sam, chị không biết à? Chỗ này mới sửa thành phòng học đàn, ông chủ là một siêu soái ca đó, tất cả những người bên trong đều đang xếp hàng để đăng ký.”
Bùi Sam Sam kiễng chân cố nhìn vào trong, nhìn đám đông người, có vẻ đúng là rất đẹp trai:
“Mình nghĩ cũng đến lúc phải bồi dưỡng cảm xúc nghệ thuật rồi, hay là mình cũng đăng ký một khóa nhỉ?”
Dường như người bên trong cũng phát hiện ra những lời bàn tán bên ngoài, liền từ từ đứng dậy.
Khi nhìn thấy khuôn mặt anh, ánh sáng trong mắt Bùi Sam Sam lập tức tắt ngấm, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, cô nhanh chóng chạy về studio làm việc.
Nguyễn Tinh Vãn vừa từ phòng trà lấy một cốc nước đi ra, thấy Bùi Sam Sam quay lại, liền cười hỏi:
“Chẳng phải cậu đi ngắm trai đẹp sao?”
Bùi Sam Sam không nhịn được mà tặc lưỡi:
“Đừng nhắc nữa, đúng là xui xẻo.”
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì, thì Daniel đã xuất hiện ở cửa, mỉm cười chào họ:
“Tôi tạm thời chưa có ý định rời Nam Thành, nên mở một tiệm đàn để tự tìm chút việc làm cho mình.”
Bùi Sam Sam cạn lời, nếu thật sự rảnh rỗi quá thì đi kiếm một chỗ ngồi tù luôn đi, sao lại chạy đến đây để chọc cô chứ!
Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngờ sự việc lại trở thành thế này, không biết nên nói là trùng hợp hay có chủ ý nữa.
Daniel tiếp tục:
“Sau này chúng ta lại là hàng xóm rồi, nếu cần giúp đỡ gì, cứ tìm tôi.”
Nguyễn Tinh Vãn lịch sự gật đầu:
“Được thôi.”
Trước khi rời đi, Daniel còn liếc nhìn Bùi Sam Sam và mỉm cười chào.
Bùi Sam Sam: “……”
Sau khi Daniel rời đi, mấy cô gái cũng lục tục quay về làm việc, còn Bùi Sam Sam thì bước vào văn phòng với vẻ mặt khó coi cùng Nguyễn Tinh Vãn.
Vừa đóng cửa văn phòng lại, cô liền không nhịn được mà bắt đầu chửi rủa:
“Anh ta thật sự có vấn đề gì à, chắc chắn là cố ý! Mình chẳng qua chỉ từng mê mẩn vẻ ngoài của anh ta nên đã có thời gian đối tốt với anh ta, thế mà anh ta lại cần phải làm đến mức này sao?”
Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống ghế, tạm thời không nói gì.
Cô cũng cảm thấy việc Daniel bất ngờ xuất hiện ở đây tuyệt đối không chỉ là sự trùng hợp.
Nhưng cụ thể là vì lý do gì, cô cũng không thể nói chắc được.
Tuy nhiên, ít nhất cô có thể khẳng định rằng Daniel không có ý hại cô, nếu không thì đã không chờ đến tận bây giờ.
Ở bên kia, Bùi Sam Sam càng nói càng tức:
“Bây giờ mình nghi ngờ khẳ năng cao anh ta đã ở bên Lâm Tri Ý quá lâu, nên tâm lý đã biến thái, nghĩ rằng mình thích anh ta, cố tình xuất hiện trước mặt mình để tìm cảm giác tồn tại! Tinh Tinh, cậu có nghe không, anh ta gọi mình là Sam Sam, từ khi nào mà mình và anh ta thân thiết đến như vậy cơ chứ? Lúc rời đi còn dùng ánh mắt đó nhìn mình, mình chắc chắn rằng, anh ta đến đây để tán tỉnh mình!”
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Bùi Sam Sam đập bàn cái, cảm thấy không thể chịu đựng nổi:
“Không được, mình phải đi nói rõ ràng với anh ta, từ hôm nay, con đường này có mình thì không có anh ta, có anh ta thì không có mình!”
Trước khi cô làm điều gì sai lầm không thể cứu vãn, Nguyễn Tinh Vãn vội kéo cô lại:
“Sam Sam, bình tĩnh lại trước đi, mục đích của anh ta là gì vẫn chưa rõ, cứ quan sát thêm đã.”
Bùi Sam Sam hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó thở dài một hơi:
“Nói đi cũng phải nói lại, lỗi là ở mình, đáng lẽ mình không nên có sức hút lớn như vậy, khiến anh ta không thể quên được, giờ thì đến tận đây tìm mình rồi.”
Nói xong, Bùi Sam Sam lại đưa tay lên ngửi:
“Tinh Tinh, cậu nói xem, trên người mình có phải có mùi hương đặc biệt nào không, kiểu mùi mà mấy gã tồi hễ ngửi thấy là bị mình quyến rũ ấy?”
Nguyễn Tinh Vãn cố nhịn cười, nghiêm túc nói:
“Thật ra mình nghĩ Daniel cũng không phải là một gã tồi, anh ấy và Lâm Tri Ý chỉ là…”
Bùi Sam Sam bĩu môi:
“Thôi, cậu đừng bào chữa cho anh ta nữa. Mình chưa từng thấy ai kỳ cục và nực cười đến vậy. Ngay cả Chu Từ Thâm còn tốt hơn anh ta nhiều.”
Lúc này, máy tính của Nguyễn Tinh Vãn vang lên một tiếng thông báo, là email từ ban tổ chức cuộc thi thiết kế, thông báo rằng cô đã thành công vượt qua vòng sơ khảo và tiến vào vòng tiếp theo.
Chủ đề của vòng thi tiếp theo là yêu cầu tất cả các nhà thiết kế đã qua vòng sơ khảo phải đến địa điểm thi rút thăm chủ đề sau ba ngày nữa.
Cả Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn đều khá bình tĩnh khi biết đã vượt qua vòng sơ khảo. Nếu đã nỗ lực lâu như vậy mà ngay cả vòng sơ khảo cũng không qua nổi, thì thật quá vô nghĩa.
Hàng chục nhà thiết kế chỉ có mười người vào vòng tiếp theo, điều này đồng nghĩa với việc các vòng thi phía sau sẽ càng ngày càng khó khăn hơn nhiều.