Chu Từ Thâm ngồi xuống cạnh Nguyễn Tinh Vãn, mở một chai nước khoáng rồi đưa cho cô:
"Em giận tôi thì cũng phải cho tôi một lý do chứ, định không thèm để ý đến tôi nữa sao?"
"Anh không phải cái gì cũng biết à? Cần gì tôi phải nói?"
Chu Từ Thâm đặt tay lên thành ghế, lười biếng nói:
"Nếu tôi biết thì cần gì phải bối rối như bây giờ."
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh, tên đàn ông này đúng là giỏi giả vờ.
Cô nhận lấy chai nước khoáng từ tay anh, uống vài ngụm rồi nói:
"Mấy hôm trước tôi có đi thăm con dâu của thím Tần."
Chu Từ Thâm nhướn mày: "Ồ?"
Nguyễn Tinh Vãn:
"Anh không biết à?"
"Em không nói, sao tôi biết được?"
"Tôi cứ tưởng anh có khả năng biết trước mọi việc cơ."
Chu Từ Thâm khẽ l.i.ế.m môi:
"Chỉ vì chuyện đó mà giận tôi?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Không phải."
"Vậy còn lý do nào khác? Nói luôn một lần cho tôi rõ."
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi:
"Chị gái của Quý Hoài Kiến đã tìm gặp tôi, và nói một số chuyện."
Chu Từ Thâm hỏi: "Chuyện gì?"
"Chị ta nói với tôi, lần tôi rơi xuống nước ở Chu gia không phải là tai nạn, mà là do chị ta thuê người làm."
Nguyễn Tinh Vãn thẫn thờ nhìn về phía trước
"Dạo này tôi cứ nghĩ mãi về một chuyện: có phải vì tôi làm quá nhiều điều xấu xa nên ông trời trừng phạt hai đứa con của tôi không? Nếu không thì tại sao ngay cả khi chúng chưa ra đời, chúng đã bị người ta tính toán, không để chúng có cơ hội bước vào thế giới này?"
Nghe vậy, Chu Từ Thâm khẽ cau mày:
"Em chẳng làm gì sai cả, chuyện này không liên quan đến em."
Nguyễn Tinh Vãn bình thản đáp:
"Khi đó tôi dùng mọi cách cố gắng để cưới anh, khiến anh ghét bỏ tôi suốt ba năm, như vậy chưa đủ tồi tệ sao?"
Chu Từ Thâm cắn chặt răng:
"Sao lại nhắc lại chuyện này nữa?"
"Không phải anh hỏi tôi à?"
"Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ tới nữa."
Chu Từ Thâm đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa
"Nếu em muốn có con chỉ vì chuyện này, thì anh có thể............"
Nguyễn Tinh Vãn ngắt lời:
"Cảm ơn, nhưng không cần. Anh nói đúng, tôi chẳng làm gì sai cả, nhưng anh thì đã làm không ít."
Chu Từ Thâm: "..."
Nguyễn Tinh Vãn thở dài:
"Dù sao trên đời này không có người cha nào lại cố gắng hết sức để không cho con mình ra đời cả. Tội lỗi nặng nề đó anh tự gánh lấy đi, đừng để nó truyền sang thế hệ sau."
Chu Từ Thâm cảm thấy thái dương mình đang giật mạnh.
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, hỏi:
"Em đã uống bao nhiêu rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Ai mà nhớ, tâm trạng tồi tệ thì cứ uống thôi."
Chu Từ Thâm nhìn đồng hồ:
"Tối nay em đừng về Lâm gia nữa."
"Không, tôi nhất định phải về."
Chu Từ Thâm không định phí lời với cô thêm nữa, lập tức đứng dậy, bế cô lên và rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn chống cự vô ích, chỉ nhắm mắt lại trong vòng tay anh.
Cô đã dùng đủ mọi chiêu, thậm chí nói ra cả những lời cay độc như vậy, nhưng tên đàn ông này vẫn không chịu buông tay.
Có lẽ là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo của Nguyễn Tinh Vãn reo lên. Cô lấy điện thoại ra, thấy một số lạ, rồi nghe máy:
"Alo, ai vậy?"
"Chào cô, tôi là... một người qua đường chính nghĩa. Chuyện là thế này, chồng cô đang ngồi uống rượu một mình trong quán bar tối nay. Thật ra, tôi thấy vợ chồng cãi nhau thì cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu quá đà thì không tốt. Hay cô gọi cho anh ấy bảo về nhà đi?"
Nguyễn Tinh Vãn:
"Anh gọi nhầm rồi, tôi không có chồng."
Đầu dây bên kia, Trầm Tử Tây ngạc nhiên:
"Không thể nào, Giang Yến cho tôi đúng số này mà."
"Có phải anh ta đang hôn ai đó trong quán bar không?"
"À? Cái này... Thôi được rồi, nếu cô đã biết thì tôi cũng không giấu nữa. Với tư cách là bạn bè, tôi thật sự khinh thường hành vi của cậu ấy. Chuyện là thế này..."
Bất chợt, một giọng nam lạnh lùng cắt ngang:
"Trầm Tử Tây, cậu có bị bệnh không?"
Chương 744
Đầu dây bên kia, Trầm Tử Tây im lặng vài giây, ngờ vực hỏi:
"Không đúng, lúc này cậu không phải đang ở cùng với..."
"Bạn trai của cô ấy là tôi, cậu có ý kiến gì không?"
"Sao không, tối nay cậu không phải đang dỗ dành vợ cậu sao?"
Bây giờ Trầm Tử Tây cảm thấy tất cả hành động của mình tối nay giống như một trò hề.
Anh ta vội vàng bào chữa:
"Đều là lỗi của Giang Yến! Là cậu ta đưa tôi số điện thoại này!"
Nói xong, anh ta cúp máy nhanh nhất có thể, sau đó gọi lại cho Giang Yến và mắng một trận tơi bời.
Bên này, Nguyễn Tinh Vãn nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, không nhịn được nhếch mép, rồi cất điện thoại vào túi.
Khi thấy họ đi đến gần, tài xế lập tức bước tới mở cửa xe. Chu Từ Thâm nghiêng người, đặt cô vào trong xe và nói với tài xế:
"Đến biệt thự Tinh Hồ."
Nguyễn Tinh Vãn lập tức phản đối: "Không!"
Chu Từ Thâm quay lại, đôi mắt đen nhìm chăm chăm vào cô:
"Vậy em muốn đi đâu?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Miễn là không phải chỗ đó."
Chu Từ Thâm mím chặt môi, rồi nói với tài xế một địa chỉ khác.
Khi chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy đầu mình ngày càng choáng váng và có cảm giác buồn nôn.
Cô cúi xuống cửa sổ, nôn khan khô khốc vài lần nhưng không thể nôn ra được.
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khóe môi anh khẽ nhếch:
"Bây giờ biết khó chịu rồi phải không?"
Nguyễn Tinh Vãn không để ý đến anh, lặng lẽ để gió lạnh thổi qua, mãi sau mới nói:
"Lúc bị nghén khi mang thai còn khó chịu hơn bây giờ nhiều."
"... Em thực sự say hay không vậy?"
"Anh chưa nghe câu "say ba phần tỉnh" à."
Nói xong câu này, Nguyễn Tinh Vãn không nói gì thêm, chỉ để gió thổi tung tóc cô.
Chẳng bao lâu sau, Chu Từ Thâm kéo cô vào trong xe và nâng cửa sổ lên.
Chiếc Rolls-Royce màu đen nhanh chóng dừng lại trước một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.