Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 765-766



Cô bình tĩnh nói:

“Ông chưa từng nghe câu nói, những kẻ lắm mồm thường sớm c.h.ế.t sao?.”

Ở bên đó, Nguyễn Thầm và Tạ Vinh đang đánh nhau kịch liệt.

Thay vì nói là đánh nhau, thì đúng hơn là Nguyễn Thầm đang đơn phương tấn công, còn Tạ Vinh thì chỉ múa may chút để tự vệ mà thôi.

Dù vậy, anh ta cũng phải chịu rất nhiều vết thương.

Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tinh Vãn, Nguyễn Thầm sững sờ, nắm đ.ấ.m giơ lên ​​không trung liền dừng lại ở đó.

Tạ Vinh nhân cơ hội lật người khống chế cậu.

Nguyễn Tinh Vãn thấy thế, quay mặt đi, lại nhìn Nguyễn Quân, từng bước một đi về phía trước:

“Ông nói đúng, loại người như ông chỉ đáng sống trong cống rãnh bẩn thỉu hôi hám thôi, thậm chí nhìn thấy một tia nắng nào đó cũng là xa xỉ rồi.”

Nguyễn Quân mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại đột nhiên ho dữ dội.

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:

“Tôi ghét ông, nhưng ông cho rằng tôi chỉ đơn thuần ghét ông vì những việc ông làm còn tệ hơn cả dã thú sao? Ông sai rồi, Sở dĩ tôi ghét ông là vì tôi luôn cho rằng ông là ba của tôi. Không hiểu tại sao trên đời này, một người ba lại có thể ghê tởm và mất trí đến vạy,  vì liên tôi mới liên tục thất vọng và tuyệt vọng.”

"Nhưng nói cách khác, khi biết ông không phải là ba tôi, tôi cảm thấy mọi chuyện đều có lý. Tôi không còn nghĩ thế giới này bất công với tôi nữa,mà chỉ vì tôi xui xẻo mới  gặp phải ông."

"Về phần Tiểu Thầm, cậu ấy cùng ông chẳng có quan hệ gì cả, từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng làm tròn trách nhiệm, bổn phận của một người ba. Ông có tư cách gì mà nói tiểu Thầm là con ông cơ chứ. Nghĩa vụ duy nhất là đến thăm mộ ông vào mỗi dịp Tết Thanh Minh thôi. Ngoài ra, đừng mong đợi điều gì khác.”

Nguyễn Quân cười quái dị nói:

“Con gái à, đừng nói những lời nói sớm như vậy...”

Nguyễn Thầm gầm lên: "Câm miệng!"

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu, bình tĩnh nói:

“Tiểu Thầm, Lâm Trí Viễn tìm em sao?”

Đó là điều chắc chắn.

Nếu không thì hành vi hôm nay của cậu cũng sẽ không kỳ quái như vậy, Hứa Loan nói có một người đàn ông ngồi trên xe hơi sang trọng đến gặp cậu.

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục nói:

“Chị không biết ông ta đã nói với em cái gì, nhưng em chỉ cần nhớ kỹ, em chính là em trai của chị, cũng là người thân duy nhất của chị trên thế giới này.”

Tâm trạng của Nguyễn Thầm dường như đã dịu đi một chút, lông mi hơi cụp xuống, hai tay vẫn nắm chặt, m.á.u tươi từng giọt nhỏ xuống.

Lúc này, Nguyễn Quân trong lúc bọn họ không để ý trực tiếp từ tầng trên nhảy xuống.

Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng chạy tới và nhìn xem. Có một bàn được đặt ở tầng dưới trong quá trình xây dựng công trình trước đó. Nguyễn Quân vừa nhảy vào đó và chạy tót đi.

Cô chưa kịp phản ứng thì bên cạnh cô chợt lướt qua một bóng người, Tạ Vinh cũng theo đó nhảy xuống.

Nguyễn Quân tuy không mạnh bằng Tạ Vinh nhưng ông ta đã ẩn nấp ở đây được một thời gian. Cho nên đã tận dụng được địa thế và chiếm thế thượng phong khi xuống đến chân tòa nhà, ông ta đã nhanh chóng rẽ hướng chạy vụt mất.

Ông ta còn không quên quay lại và nhổ một bãi nước bọt, khi đang cảm thấy tự hào, đắc chí. Ông ta đột nhiên nhìn thấy vài người đàn ông đang đứng ở đó, như thể họ đã đợi ông ta rất lâu.

Nguyễn Quân muốn rút lui, lại thấy Tạ Vinh đã nhảy qua tường.

Mấy người đối mặt với nhau, Nguyễn Quân đang định bỏ chạy, thì nghe thấy một tiếng vang, ôm chân lăn lộn xuống đất, chửi bới:

"Ai cử mấy người đến? Mấy người có biết ta là ai không? Ta..."

Nhìn vào họng s.ú.n.g sẫm màu, ông ta im lặng ngay lập tức.

Tạ Vinh nhìn ông ta một cái, không khỏi nhíu mày.

Chạy không nổi nữa rồi.

Chương 766

Tầng trên cao nhất lại trở nên yên tĩnh, Nguyễn Tinh Vãn đi tới trước mặt Nguyễn Thầm, nhìn bàn tay đang chảy m.á.u của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu:

“Trở về với chị đi.”

Một lúc lâu sau, Nguyễn Thầm mới nói:

“Chị không hỏi em gì sao?”

"Nếu em muốn nói thì đã nói với chị rồi, còn em không muốn nói thì hỏi cũng vô ích."

Lúc này, có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.

Là Giang Yến đã đến.

Sau khi dừng lại, Giang yến hít sâu mấy hơi rồi nói:

"Hazza, giới trẻ bây giờ đúng là không biết nghĩ gì nữa? Làm ơn đánh nhau trên mặt đất có được không? Có nhất thiết phải cao như vậy không?"

Nguyễn Thầm mím chặt môi và không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn Giang yến:

"Không sao, chúng ta đi thôi."

Giang Yến nhìn Nguyễn Thầm rồi nhìn cô. Anh nhướn mày như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Lúc xuống lầu, xung quanh không có bóng dáng Nguyễn Quân và Tạ Vinh nữa, thậm chí cũng không có một tiếng đánh nhau.

Một thuộc hạ đi tới trước mặt Giang Yến, nhỏ giọng nói.

"Đúng."

Giang Yến nói với Nguyễn Tinh Vãn:

"Cố cần tôi đưa 2 người về không?”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, lại nghĩ tới chuyện khác:

“Xe của tôi còn đậu ở bên kia…”

"Chìa khóa."

Nguyễn Tinh Vãn giao chìa khóa xe cho Giang Yến, ngay sau đó chìa khóa liền được ném cho một thuộc hạ lái về.

Ngồi trong xe, Giang Yến nhìn qua kính chiếu hậu và hỏi:

"Hai người muốn đi đâu vậy?"

Nguyễn Tinh Vãn: "Bệnh viện."

Lúc này, Nguyễn Thầm lên tiếng nói:

“Chỉ cần tìm một chỗ để em xuống là được.”

Nguyễn Tinh Vãn không để ý tới cậu, chỉ nói:

“Tìm bệnh viện gần nhất đi.”

"được rồi."

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một bệnh viện tư nhân.

Nguyễn Thầm cau mày, đang định từ chối, nhưng Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

“Chị không muốn nói nhiều với em,em phải đi gặp bác sĩ trước để chữa trị vết thương, nếu không chị sẽ tự tay đánh em đó.”

Nguyễn Thầm im lặng đi vào bệnh viện.

Nguyễn Tinh Vãn đi theo cậu, đi được hai bước,cô nói với Giang yến:

"Cảm ơn vì đã đưa chúng tôi đến đây. Phần còn lại tôi có thể tự mình xử lý."

"Vậy tôi về trước?"

"Được rồi, tạm biệt."

Giang Yến giơ tay về phía cô, quay người rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn đăng ký cho Nguyễn Thầm xong, khi cậu đến phòng tư vấn của bệnh viện, cô ngồi trên ghế bên ngoài, day day lông mày rồi thở dài một hơi.

Ngồi một lúc, cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Tạ Vinh.

Đầu bên kia báo là không thể kết nối được.

Để tránh bị theo dõi, Tạ Vinh thường xuyên thay đổi số điện thoại, và hầu như người liên lạc với cô đều là từ đầu bên kia.

Nhìn thấy vậy, cô chỉ có thể chờ đợi.

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy có chút mệt mỏi, ngay lúc cô tựa lưng vào chiếc ghế muốn nghỉ ngơi thì trong hành lang truyền đến tiếng bước chân đều đều.

Cô từ từ mở mắt ra và nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của một người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.