Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, nhìn vào bức tường kính của tòa nhà.
Chuyện ầm ĩ thế này, Chu Từ Thâm chắc là càng chán ghét cô hơn, thậm chí ghét đến mức muốn giết cô.
Nguyễn Tinh Vãn chen vào đám người, nhìn Nguyễn Quân đang nằm ăn vạ la lối om sòm trên mặt đất:
"Ông đến cùng muốn như nào?"
Nguyễn Quân nhìn thấy cô, đứng dậy phủi phủi bụi trên quần áo:
"Con đến đúng lúc lắm, mau gọi Chu Từ Thâm xuống, nói chuyện phân chia tài sản sau ly hôn."
"Tôi đã nói rồi, tiền của anh ấy không liên quan tới tôi."
Nghe vậy, Nguyễn Quân cất cao giọng:
"Sao lại không liên quan, ba năm này con ngủ không với cậu ta sao? Nực cười!"
Nguyễn Tinh Vãn há miệng, lại phát hiện chả có gì để nói với ông ta cả, xoay người nói với Lâm Nam:
"Báo cảnh sát đi."
Lâm Nam hơi gật đầu.
Thấy Nguyễn Tinh Vãn bỏ đi, Nguyễn Quân vội vàng đi qua kéo cô lại:
"Sao con cứ bỏ đi như vậy, ba làm điều này là vì ai chứ, ba chỉ lấy một chút tiền, còn lại đều là của con!"
Nguyễn Tinh Vãn hất tay ông ta ra: "Ông vì cái gì tự ông biết rõ, nếu ông muốn gây sự thì cứ làm đi, nếu ông bị bắt đi thì tôi có thể yên tĩnh được hai ngày."
Nguyễn Quân quăng một cái tát lên mặt cô, trừng mắt nói:
"Mày đang nói tiếng người đấy sao, bây giờ mày lông cánh cứng cáp rồi, gả cho người có tiền rồi, coi thường tao đúng không?"
"Tùy ông nghĩ thế nào thì nghĩ."
Người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, một giây Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn ở chỗ này nữa, cúi thấp đầu bước nhanh rời đi.
Nguyễn Quân náo loạn nửa ngày cũng không thấy Chu Từ Thâm xuống, hung ác nói với mấy bảo vệ:
"Nói với tổng tài của các người, mấy hôm nữa tôi lại tới!"
Sau khi Nguyễn Quân đi, đám người cũng tản ra.
Lâm Nam đi vào tòa nhà, nói với người đàn ông đang đứng bên cửa sổ sát đất:
"Chu tổng, đã giải quyết xong rồi."
Chu Từ Thâm một tay đút vào túi, một tay cầm điện thoại, toàn thân trên dưới đều toát ra một luồng khí lạnh, môi mỏng hơi hé ra:
"Nguyễn Tinh Vãn đâu?"
"Đi rồi."
Chu Từ Thâm cười nhạo: "Đi rồi?"
"Đúng vậy, còn...." bị tát một cái.
Mấy lời còn lại Lâm Nam chưa kịp nói xong, Chu Từ Thâm đã mở miệng:
"Dời cuộc họp chiều nay sang ngày mai."
Lâm Nam lên tiếng: "Vâng."
Chu Từ Thâm mở khóa điện thoại ra, mặt không chút cảm xúc gửi tin nhắn cho Nguyễn Tinh Vãn.
"Ba giờ, cục dân chính."
Mười phút sau, anh mới nhận được tin nhắn trả lời:
"Được."
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế dài bên đường, sau khi trả lời tin nhắn xong, liền cất điện thoại vào trong túi, hai tay ôm chân, vùi mặt vào trong đầu gối.
Nếu có thể, cô thật sự muốn đi đến một nơi không ai biết cô, làm lại từ đầu.
Không có Nguyễn Quân, không có Chu Từ Thâm, càng không có những nỗi nhục nhã không thể chịu đựng nổi kia. Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn lau lau nước mắt, chuẩn bị đi tới cổng cục dân chính ngồi chờ, ai biết vừa đứng lên trước mắt liền choáng váng, cả thế giới đều bắt đầu xoay chuyển.
Mấy giây sau liền ngất đi.
Đợi tới khi cô tỉnh lại, xung quanh tràn đầy mùi vị của nước khử trùng.
Là ở bệnh viện.
Cô day day trán, tìm điện thoại xem thời gian.
Bốn rưỡi.
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Xong đời rồi.
Nguyễn Tinh Vãn đang muốn gửi tin nhắn giải thích cho Chu Từ Thâm, rèm che bên cạnh bị kéo ra, y tá cười tủm tỉm nói:
"Cô tỉnh rồi à, nền tảng sức khỏe cô không tốt lắm, bây giờ lại mang thai, nhất định phải chú ý, đặc biệt là ba tháng đầu, nhất định phải cẩn thận."
Y tá dặn dò xong liền đi.
Nguyễn Tinh Vãn nghe xong, cả người đều ngây ra.
Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang vậy, hoàn toàn không thua gì cái đêm cô giật giải xong nghe thấy tin Nguyễn Quân nợ lãi 100 vạn, khiến cô vô cùng khiếp sợ và hoang mang.
Giống như rõ ràng nhìn thấy ánh sáng rồi, lại đi thêm một bước, chỉ là một bước, liền có thể thoát khỏi bóng tối.
Nhưng lại có người cố tình đứng ở cửa, đột nhiên xây cho cô một bức tường cao.
Làm sao cô có thể sải bước qua.
Nguyễn Tinh Vãn xốc chăn lên, cũng không gửi tin nhắn giải thích cho Chu Từ Thâm nữa, trực tiếp lấy số khoa sản.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho cô xong liền nói:
"Cô quả thực có thai, được 10 tuần rồi, thai nhi tất cả đều bình thường. Có điều trước đó cô sinh non chảy máu nhiều, sau đó hộ lý cũng không làm tốt, làm cho cơ thể cô ít nhiều có chút vấn đề, lần mang thai này quả thực không dễ dàng. Cô cũng không nên quá căng thẳng lo lắng, sau khi trở về cố gắng điều dưỡng cơ thể là được."
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngẩn hỏi:
"Nếu....tôi không muốn đứa nhỏ này, có thể làm phẫu thuật không?"
Bác sĩ đại khái không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, dừng một lúc rồi mới nói:
"Có thể làm phẫu thuật, nhưng cô nên suy nghĩ thật kỹ, bởi vì lý do cơ thể cô, bản thân cô mang thai vốn không dễ dàng, nếu lần này phá thai sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của cô, sau này sợ là..."
"Sau này không thể mang thai nữa sao?"
"Cũng không thể nói vậy, chỉ là sẽ rất khó, vẫn phải xem sức khỏe cô như thế nào rồi mới nói chắc được."
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu, không nói gì.
Bác sĩ nói:
"Cô trước về suy nghĩ một chút, hơn nữa bây giờ cơ thể cô quá yếu, cũng không thích hợp làm phẫu thuật. Nếu muốn làm, đợi nửa tháng nữa lại đến."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Nguyễn Tinh Vãn không biết bản thân là như nào rời khỏi bệnh viện, cả người đều m.ô.n.g lung.
Trong đầu cô cũng lóe lên ý tưởng nói chuyện này cho Chu Từ Thâm.
Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiên trong chớp mắt, liền bị cô hoàn toàn gạt bỏ.
Điểm mấu chốt của Chu Từ Thâm chính là mang thai, anh đang hoài nghi cô sở dĩ muốn ly hôn là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, nếu như cô nói cô lại mang thai ở thời khắc mấu chốt này, thì sẽ chỉ xác thực lời buộc tội anh đưa ra cho cô.
Hơn nữa, cô cũng rất rõ ràng, Chu Từ Thâm tuyệt đối không chào đón đứa bé này, thậm chí có thể nói là càng thêm chán ghét gấp bội.
Trên đường trở về, cô kiểm tra, phát hiện bao cao su không có tác dụng tránh thai 100%.
Con mẹ nó cô có thể tìm ai tranh luận đây?
Buổi tối, lúc Bùi Sam Sam trở về, trong phòng một mảnh tốt đen, bật đèn mới phát hiện Nguyễn Tinh Vãn đang bọc thảm ngồi trên sô pha, hai mắt nhắm lại, cả người giống như lão tăng ngồi thiền vậy, không hề nhúc nhích chút nào.
Bùi Sam Sam ngồi xuống cạnh cô, đưa tay quơ quơ trước mặt cô:
"Cậu ngồi thiền đấy à?"
Nguyễn Tinh Vãn từ từ mở mắt ra, vô cùng bình tĩnh nói: