Cả đám nghe nó nói thì ngệt mât ra, nó cười haha một cái sau đó từ tốn nói:
- Là thế này, tụi bây có thể giúp tao sử lý cái cô Thiên Thiên kia.... thật ra...
Nó kể hết mọi chuyện cho cả đam nghe. Mặt hắn càng ngày càng thấy cẩu huyết làm sao ấy, thật là tin không nổi, tại sao có người lại có tính giết người thế này? Biến thái? Tâm lý có vấn đề? Chắc là vậy. Nó vừa kể xong thì Tuyết và My lắp bắp nói:
- Thiên Thiên ghê vậy.... thật không thể tưởng tượng.
Nó khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại rất cuốn hút, nó nói:
- Thật ra mày lo lắng quá rồi. Dù là hồ ly nhưng cũng có cách thu phục không phải sao? Mọi chuyện đều có thế giải quyết mà.
Nó nhìn hắn, vẫn nụ cười đó nhưng có phần mất mát và cô độc, hắn hơi ngạc nhiên một chút, rồi cười buồn, thật ra.....nó còn hận hắn. Không khí có vẻ hơi kì quái, nó đứng lên nói:
- Tao về đây.
Cả đám gật đầu, hắn cũng đi về. Nó không lấy xe chạy về mà là đi dạo về, nó kêu quản gia ra để đem xe về. Hắn tự nhiên cũng đi dạo, nó bước một bước, hắn bước một bước, hai người, người trước, người sau, cứ im lặng, nhẹ nhàng đi với nhau, khoảng mấy mét là tới một bãi biển nhỏ, mùi muối mặn, mùi tanh của cá, không khí thoáng mát, gió biển thổi mạnh làm tóc nó bay. Hắn đứng phía sau nhìn, chỉ đứng nhìn, hắn rất muốn đứng ngang hàng với nó nhưng có lẽ không nên thì hơn, nhắm hờ mắt, nó nhẹ giọng nói:
- Anh có biết quá khứ không thể nào quên hay không?
Hắn ngắm nhìn thân ảnh mảnh mai đang dang rộng cánh tay đón gió biển, nghe nó nói, hắn giật mình, hắn không nghĩ nó sẽ nói chuyện với hắn. Hắn nhàn nhạt trả lời:
- Ừm.... anh biết nhưng quá khứ có thể bị lãng quên bởi thời gian mà.
Nó im lặng, một khoảng lặng bức người. Hắn nhìn nó cứ đứng đó, hắn chỉ biết nói như vậy thôi. Hắn còn biết nói sao đây, quá khứ nó đã từng sai, hắn đã từng sai, và cái sai của hắn là nổi đau đang chôn giấu của nó. Nó quay sang nhìn hắn và nói:
- Lãng quên? Hahahah.... nghe hay lắm.... nhưng tôi dù đã trãi qua 2 năm. Là hai năm! Nhưng kết qủa thì sao? Tôi càng ngày càng hận ấy chứ. Cảm giác lúc đó của tôi cho tới hôm nay chưa vơi đi được bao nhiêu cả.
Hắn nhìn ánh mắt của nó, ánh mắt ấy, vẫn như vậy nhưng sao lại khiến hắn quá đau lòng. Thật sự rất đau lòng, có lẽ hành động nhanh hơn lý trí, hắn vương tay kéo nó vào lòng, giọng trầm ấm nhẹ nhàng nói:
- Bình tĩnh.... không quên. Càng hận thì cứ trút lên người anh. Anh sẽ giúp em bớt đi phần nào tức giận.
Hắn đột ngột ôm nó khiến nó ngạc nhiên. Nghe những lời hắn nói, nó liền lấy tay đánh nhưng tay lại không rơi xuống người hắn mà là nó tự đánh nó, thấy nó hành động như vậy, hắn kinh hoàng nói:
- Em làm gì vậy?
Nó vừa tán mình vừa khóc lên, nó thật sự muốn đánh nó cho chết mới thôi. Nó không phải là hận hắn sao? Không phải ghét hắn sao? Không phải nhìn là muốn tránh xa sao? Sao bây giờ lại yếu đuối muốn người kia nói xin lỗi sau đó lại là của nhau. Ừ thì nó chưa quên hắn, ừ thí còn yêu nhưng hắn sao phải ôn nhu với nó, càng làm vậy, không phải càng yêu sao? Càng nghĩ càng khóc, hắn vừa nắm hai tay nó lại vừa lau nước mắt trên mi. Nó ngước lên nhìn hắn và nói:
- Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Tôi ghét anh, hai năm trước anh làm tôi bị tổn thương chưa đủ hay sao? Giờ anh muốn sao nữa....
Hét vào mặt hắn, hắn đau lòng nhìn nó, hắn thật ra có muốn nó như thế này đâu. Hắn buông tay nó ra và nói:
- Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa..... Hai chúng là sẽ là.... đường thẳng song song.
Nó hơi ngạc nhiên nhìn hắn, đây là kết quả nó muốn, thật sự nó muốn như vậy nhưng sao.... lại không vui như lúc suy nghĩ? Mà thôi đi..... nó vẫn sẽ không quan tâm nữa. Từ nay về sau nó và hắn không liên hệ gì với nhau, cả hai chính là xa lạ.
Hắn cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người nó rồi nhàn nhạt nói:
- Em mau về nhà đi. Ở đây lạnh lắm. Đừng vụt bỏ áo khoác, khoác vào cho bớt lạnh, hãy cho anh quan tâm em lần cuối.
Nói rồi hắn quay lưng về phía nó và bước đi. Nó nhìn bóng lưng cô độc mà thấy đau trong lòng. Không phải là không quan tâm sao? Trái tim này đúng là phản chủ.
Nó cũng quay lưng đề về nhà, nó chắc lựa chọn này là đúng. Nó sẽ không phải hối hận nữa. Nó mệt mõi lắm rồi.
Ngày hôm sau:
Hôm nay là một ngày ảm đạm, hôm qua hắn và nó chia rõ ranh giới thì hắn không còn xuất hiện trước mặt nó nữa. Đám loi nhoi kia vẫn đến, riêng chỉ thiếu hắn. Nó cũng rất quan tâm tại sao hắn lại đi đâu mất nhưng có gì như chặn ngay họng nó nên nó im lặng không thốt được lời nào.
Thiên Thiên từ trên lầu bước xuống, My vừa thấy cô đã cảm thấy chán ghét, Tuyết hắng giọng, Thiên Thiên nhìn cả đám không có thiện cảm với mình thì cười khẩy nói:
- Nhìn vậy là sao? Tôi cũng đâu ưa mấy người. Mà anh Khang đâu rồi.
Nó trợn mắt nhìn Thiên Thiên rồi nói:
- Hồ ly xuống núi? Sao hôm nay lên giọng vậy? Ủa? Con nai vàng ngây thơ đâu rồi? Lộ nguyên hình rồi à?
Nghe lời chăm chọc của nó, Thiên Thiên lạnh lùng cười, sau đó nói:
- Tôi là hồ ly thì có liên quan gì tới cô? Chỉ là một thằng con trai mà cũng giữ không xong thì lấy cái tư cách gì mà nói với tôi? Nhóc con à!!! Tao khuyên mày đừng có mà chọc giận tao.
Nó híp mắt lại nhìn cô, sau đó cười lớn một cái, buồn cười, uy hiếp nó? Cô ta nghĩ cô ra là ai?
- Tôi đây không chọc ai cả. Từ từ mà thưởng thức kế hoạch của tôi bày ra cho cô.
- Mày đây là cảnh cáo hay là muốn tao giết chết mày đây?
Thiên Thiên nhìn nó rồi nói, nó không nói gì chỉ nhúng vai rồi bỏ đi. Để coi đấu với nhau, ai là ngưới chết trước??????