Nó hơi nhướng mày, một sự trùng hợp may mắn, Nguyên Lâm ấy thế lại bị bắt, thật là một cơ hội hiếm có, nếu đã bắt được thì nó sẽ lấy anh ta mà nguy hiếp Thiên Thiên. Nghĩ là nghĩ thế nhưng sự việc có vẻ hơi lệch hướng một chút, hắn nhàn nhạt nói:
- Phải nói trước là anh ta rất bình tĩnh, dù bị bắt, dù tra khảo, dù dùng mọi cách nhưng anh ta không hé một lời, chỉ mỉm cười nhạt khinh bỉ sự bất lực của tụi anh.
Nó chợt im lặng, mắt hướng tới một nơi vô định, môi bất giác nở lên nụ cười, có chút quỷ dị nó nói:
- Anh ta chính là đang chờ.....
Hắn nghe nó nói thì tự nhiên cưới thành tiếng, sau đó cả 4 ngưới đều cười. Chính xác anh ta đang chờ.... để xem thấy được sau bao lâu chờ đợi... chính là biểu cảm như thế nào.
Cả đám lên xe để chạy đến một căn nhà nhỏ nhìn rất cổ kính. Nhìn bề ngoài có vẻ sơ sài nhưng lại mang một sự âm u khó tả, hàng cây xanh bao quanh căn nhà, cứ như hàng rào kiên cố tránh có người đi vào, chiếc ôtô chầm chặm đổ vào gara, hắn và nó bước xuống, bấu không khí có vẻ ảm đạm dù có len lói vào tia nắng của mặt trời. Đẫy mạnh cửa bước vào trong, khác với sự âm u bên ngoài, trên trong là ánh đèn chùm sáng trưng mamg lại cảm giác ấm áp, người làm ra vào nườm nượp, có vài người mặc áo blouse trắng đang ngồi cầm ống tiêm có dung dịch sóng sánh màu trắng. Nó hơi ngạc nhiên vì có bác sĩ nhưng lại nguyên thủy không hỏi vì nó biết hắn sẽ tự nói. Hắn nắm tay nó rồi dẫn nó đi tới trước mặt bác sĩ, hắn bình thản nói:
- Tình trạng của Nguyên Lâm ra sao?
Vị bác sĩ khẽ thở dài rồi ra vẻ chuyên nghiệp nói:
- Dù không gây cản trở gì, vẫn uống thuốc, bệnh nhân không có ý phản kháng nhưng chung quy vẫn không nói chuyện, dù tôi đã dùng mọi cách, mọi thứ thuốc, mọi biện pháp khác nhau nhưng không nói chính là không nói.
Hắn hơi nhăn mày nhưng nó lại cười, nhìn ống tiêm trên tay vị bác sĩ kia, nó hỏi:
- Cái này là cái gì?
Vị bác sĩ khẽ lướt nhìn nó, hơi giật mình sau đó nhẹ giọng nói:
- Là thuốc dinh dưỡng, tên đó không ăn uống khoảng 2 ngày rồi nên phải uống thuốc dinh dưỡng.
Nó gật đầu, ngoắc tay bảo vị bác sĩ đưa ống tiêm. Vị bác sĩ hơi e dè nhìn hắn, thấy hắn gật đầu nên đưa cho nó, nó khẽ nhếch mép. Sau đó cả đám đi lên phòng đang nhốt Nguyên Lâm, nó mở cửa ra đã nghe tiếng nói của Lâm:
- Tôi đã nói tôi không ăn đừng có đem lên nữa.
Nó không nói gì, chỉ nhìn quanh căn phòng, căn phòng sáng sủa màu trắng, đầy căn phòng chỉ toàn là tranh, và người vẽ là Lâm. Nó nhàn nhạt nói:
- Rất hân hạnh gặp anh. Xin tự giới thiệu tôi tên là Hàn Băng Băng.
Cây cọ vẽ trên tay Nguyên Lâm rơi xuống sàn, bản màu vảy cả bức tranh đang vẻ dở dang, Lâm đứng dậy, chậm chạp xoay đầu. Thấy nó đang nhìn mình, Lâm khẽ thấy run người, cuối cùng đã tìm thấy cuối cùng cũng chờ được. Nó hơi nghiêng người, gương mặt thoáng hơi ngạc nhiên, thật sự rất giống, giống chú cũa nó (em trai của ba nó, là ba của Nguyên Lâm). Thật thì cũng tựa như nó nói thừa, ba con thì giống nhau là phải rồi.
Nguyên Lâm nhẹ nhếch một nụ cười, khẽ nói:
- Có biết tao chờ mày lâu lắm không?
Nó cười lớn một tiếng sau đó đi tới, My và Tuyết định ngăn lại thì hắn đưa tay ra ngay trước mặt hai con bạn nó và nói:
- Cô ấy tự biết dừng lại khi nào.
Nó cầm một bức tranh của Nguyên Lâm rồi lại đặt xuống, sau đó lại cầm một bức khác rồi lại đặt xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nó nói:
- Gửi mật mả cho Thiên Thiên? Anh muốn từ những bức tranh này để nói cho cô ấy biết nơi giấu thứ đó. Hahaahahah.... thật không tồi nhưng mà cô ấy nhận không được đâu. Anh đây là muốn cố ra vẻ mình rất bình tĩnh, chứ không phải trong lòng như lửa đốt vì Thiên Thiên chưa lấy được hay sao???
Gương mặt đang cười của Lâm từ từ trở nên u ám, anh khẽ hít một khí lạnh, lạnh lùng anh nói:
- Mày biết cái gì mà nói? Mày đừng có thử sự kiên nhẫn của tao.
Nói rồi Lâm định bắt lấy nó thì nó nhanh chóng lùi ra sau, rồi đưa chân lên cao hơn 90 độ, đá thẳng lên mặt của Nguyên Lâm, gương mặt anh bị đá văng lên, cầm bị va đập mạnh bởi bàn chân của nó mà có chút bầm tím, máu đỏ chói tụ lại thật chói mắt, Nguyên Lâm nhàn nhạt nói, tay ôm cầm:
- Đúng là cha con. Hai người y chang nhau, một thì lừa gạt, một thì bạo lực, đúng là rất hợp, cả hai cùng là thứ bẩn thỉu.
Vừa nói xong, một cái tác giáng lên mặt Lâm, sau đó là một cú đấm vào mặt, máu mủi tràn ra, khóe miệng của anh rỉ máu. Nó liền căm phẫn nói:
- Anh nói gì đó hả? Ba tôi lừa gạt ai? Nói đi. Ba tôi làm sao mà bẩn thỉu bằng anh, anh giết ba mẹ anh thì anh hơn cả bẩn thỉu, anh là cặn bã của xã hội.
Nguyên Lâm chợt đen mặt, sau đó lớn tiếng quát:
- Tao giết ba mẹ tao là do ba mày ban phúc đó. Không phải vì ba mày mua chuột bác sĩ thì làm sao tao là nhóm máu B mà lại ra nhóm máu O? Không phải tại ba mày muốn chia rẽ gia đình thì làm sao tao phải giết họ, chung quy do ba mày muốn một mình thừa kế cái gia sản của Hà gia thì gia đình tao sẽ không như vậy, tao cũng sẽ không giết ba mẹ tao.
Nói đến đây nó liền cảm thấy cả người đầy bực tức, mắt nó đầy tơ máu, giết người rồi đổ lỗi cho ba nó, nó thật sự không rõ hết chuyện quá khứ lúc đó nhưng nó tin chắc ba nó không phải vì tài sản mà ngu xuẩn làm mấy chuyện đó. Ba nó cũng không phải mất nhân tính mà chia rẽ gia đình người khác, có trách thí trách vị bác sĩ đó nhầm lẫn, một sự nhầm lận tai hại.
Nó đi tới trước mặt Nguyên Lâm rồi kéo cổ áo anh ta lại, miệng gằn từng chữ:
- Hahaha... Tao đợi mày để nói cho mày biết. Một tao chính là sẽ truy sát ông cũa mày, để dành lấy viên ngọc kia, mày biết viên ngọc đó có giá trị hàng trăm tỉ mà đúng không? Tao sẽ tìm mọi cách lấy nó, tao không muốn cái nhà mày được hưởng một đồng nào hết. Hai tao chính là muốn giết chết ba mày, dùng cách tàn nhẫn nhất khiến ông ta chết không được, sống không xong. Nếu bây giờ mày không muốn tao thực hiện thì cứ giết chết tao...nhưng cho mày biết Thiên Thiên mà biết tao chết thì không chỉ ba mày mà cả nhà mày, bạn thân của mày sẽ chết hết. Tao không đùa đâu.
Nó buông cổ áo anh ra, anh nói rất có đúng, nếu nó mà giết Lâm thì chính là tìm mồ cho cả nhà, đừng nói tại sao chỉ một người mà nó lại đấu không lại. Cô ta chính là người giết những người trong Hàn gia (cái hộp mà nó đã cố lấy từ hắn là danh sách người bị giết của Hàn gia). Một cô gái nhỏ nhắn như thế lại có thể giết bao nhiêu ấy người, thật không bình thường chung quy nó nên tránh xa sự phiền tối. Trước hết nên tìm cách trị cái tên Nguyên Lâm nàu rồi tính tiếp.